Đàm phán quân sự được cử hành ở cứ điểm Ubodont một tuần sau, Heinz Norman được nghỉ một ngày ngắn ngủi để tham gia nghi thức thăng quân hàm.
Đơn giản hoàn thành nghi thức, Heinz Norman gỡ mũ về kí túc xá của mình. Trên đường liên tiếp có binh lính tuần tra hành lễ biểu thị chúc mừng với hắn, Heinz vẫn tao nhã lạnh lùng như mọi khi tiếp nhận chúc phúc, trong đầu lại nghĩ sao cái hành lang này dài vậy, hắn muốn mau chóng về phòng gọi video với Sầm Dao.
Cuối cùng cũng đi hết lộ trình 20 phút, Heinz mở cửa, thứ đầu tiên nhìn thấy là hoa hồng thủy sinh trên bàn sách. Do người muốn lấy lòng không còn ở đây nữa, Heinz không tiếp tục chăm sóc nó, bận lại càng không rảnh để ý, bó hoa đã héo quá nửa, trông rõ đáng thương.
Heinz lưu loát ném nó vào thùng rác, định thay đồ rồi gọi video cho Sầm Dao, lại nhớ ra, cái tay đặt trên thắt lưng khựng lại. Khuôn mặt điển trai nghiêm nghị của Alpha trầm tư hai giây, quyết định bấm gọi video cho kênh thông tin ở trên cùng.
Dự án G18 thành công tốt đẹp, được phê duyệt là lập tức bắt đầu dây chuyền sản xuất. Mà nhóm quân đầu tiên được tuyển chọn để tập sử dụng cơ giáp G18 đã được điều động tới chiến tuyến, thuộc Thân Vệ Quân số 7 của Heinz Norman. Nhờ thế mà Sầm Dao coi như có một kì nghỉ nhàn nhã, khi Heinz gọi tới, y đang đi dạo ở vườn hoa sau nhà thượng tướng Norman tại khu A1.
Ánh nắng rạng ngời, cành lá xanh đậm cũng lấp lánh. Omega đứng giữa một vườn đầy hương sắc xuân hạ, mặc chiếc áo cộc tay xanh và quần ngố trắng, để lộ da thịt nõn nà, xinh xắn như thiếu niên. Heinz không khỏi cười: "Em mặc vậy trông nhỏ thật."
Sầm Dao cũng cười, màu xanh biếc thư giãn phủ lên người y. Omega nhướng mày hỏi: "Nhỏ cỡ nào?"
"Giống như là vị thành niên còn đang học giáo dục cấp độ 2 vậy." Heinz nói: "Em như vậy làm anh thấy tội lỗi lắm bé à."
Sầm Dao cười xấu xa, giống hệt nhóc choai choai nghịch ngợm khiến thầy cô đau đầu nhất ở cơ sở giáo dục cấp độ 2. Y nói: "Anh phải học cách chấp nhận chênh lệch tuổi của chúng ta đi anh à."
Heinz bị nụ cười của y chọc cho lòng ngứa ngáy, cách màn hình giơ tay gõ lên trán Sầm Dao, có phần bất đắc dĩ lại dung túng.
Sầm Dao giơ tay che đi những tia nắng nhỏ vụn trên trán, lộ má lúm đồng tiền, ngọt ngào nói: "Trung tướng Norman, hôm nay anh mặc bộ quân phục này trông rất đẹp."
Sầm Dao đi tới dưới cây sồi trắng cao lớn, ngồi lên bàn đu dây: "Rất phù hợp với anh." Y nhẹ nhàng đung đưa, giọng nói cũng lắc lư theo bàn đu: "Em nhìn mà muốn ôm anh quá."
Những lời nhớ nhung này không có cách nào để đáp lại. Sầm Dao cũng không cần Heinz trả lời, y chĩa ống kính lên cành cây xanh mơn mởn cùng bầu trời xanh, hỏi: "Đoán xem em đang ở đâu nào?"
"Trông quen lắm." Heinz hỏi: "Em về lại khu B3 rồi à?"
"Đâu có." Sầm Dao chuyển ống kính về mặt mình, lại đi dạo một vòng quanh vườn hoa: "Đây chính là nơi anh sinh sống suốt 15 năm đó, chậc, thế mà lại không nhớ?"
"Chắc là do chỉ mải ngắm em." Heinz cởi áo khoác. Hắn rất hưởng thụ giây phút này, thoải mái thả lỏng nói những chuyện vụn vặt thường ngày với Sầm Dao: "Sao em lại tới chỗ cha mẹ anh?"
"Vì mama mời em tới, nói là thượng tướng về hưu nấu nướng lại càng lên tay, bảo em tới nhấm nháp tiện thể cho lời bình." Sầm Dao vừa dứt lời, không hề ngạc nhiên trước vẻ cạn lời của Heinz, phá ra cười: "Có phải gọi như vậy hơi khó để tiếp thu không?"
Biểu cảm trên mặt Heinz phải gọi là một lời khó nói hết: "... Sao em gọi... Thân mật vậy?"
"Mẹ muốn em gọi bà như vậy." Sầm Dao cười nói: "Thật ra mẹ còn muốn em gọi thượng tướng là papa cơ. Mẹ bảo là gọi xong biểu cảm của thượng tướng sẽ rất đặc sắc, nên em thử một lần." Sầm Dao chống tay lên má, dáng vẻ ranh mãnh: "Đúng là rất đặc sắc, Heinz, giống hệt anh ban nãy á."
"Đừng gọi thế." Heinz hiếm khi có cảm xúc mãnh liệt như vậy với một sự kiện: "Gọi cha đã là lời cho ông ấy lắm rồi."
Sầm Dao càng thấy chơi vui, y lại đi đu dây, trêu Heinz: "Anh à, anh như vậy làm em sợ về sau chúng ta mà có con, anh sẽ đối xử với nó như cách mà hai cha con anh đang đối xử với nhau đấy."
"Không bao giờ." Heinz khựng lại, sau đó khẳng định: "Nếu có con, anh sẽ là một người cha tốt."
Sầm Dao cười không nói gì. Tình cảm và cách giao tiếp của hai cha con nhà này rất là gượng gạo, nếu mà bảo không thương, thượng tướng sẽ không dứt khoát về hưu khi vẫn còn đang sung sức, chỉ để Heinz có thể thoải mái thực hiện lý tưởng của hắn. Thậm chí Hannah còn bảo bàn đu đây này là thượng tướng tự tay làm để dỗ Heinz khi còn bé, nhiều năm như vậy, sửa vô số lần. Nếu như bảo thương, hai cha con gặp nhau như cấp trên cấp dưới bình thường, quan tâm nhau thôi cũng phải nói lòng vòng, con trai thì một tiếng ba cũng không chịu gọi.
Sầm Dao thở dài, bỏ qua đề tài này. Y nhìn ra được Heinz rất mệt, nhưng lại muốn nói chuyện với y. Sầm Dao vươn tay, cách màn hình sờ lên giữa mày Heinz: "Em thấy thay vì gọi video với em hai tiếng, anh nên đi nghỉ thì hơn."
Alpha tức khắc lộ vẻ không vui, Sầm Dao co chân ngồi trên bàn đu, kê cằm trên đầu gối, giơ tay lên môi khẽ thở dài: "Đừng làm em lo lắng." Giọng Sầm Dao rất dịu dàng, mang theo dỗ dành: "Đi tắm nước nóng rồi ngủ đi. Rất nhiều việc trong lần đàm phán này cần anh chuẩn bị, anh phải giữ sức."
Heinz vẫn rất chống cự chuyện cúp máy, nhưng có thể là do mệt quá rồi, sự ngây thơ, cố chấp ấu trĩ đó hiếm khi được thể hiện trên người một Heinz trưởng thành. Sầm Dao bỗng thấy vừa chua xót vừa buồn cười, mềm giọng bảo: "Em mở video ngủ cùng anh nhé? Anh tắm xong rồi gọi lại cho em?"
Lí trí còn sót lại khiến Heinz nói với Sầm Dao lát nữa gặp. Ánh mắt ấm ức của Alpha khi cúp máy thật sự khiến người ta khó mà quên, Omega lẳng lặng ngồi trên bàn đu dây nửa ngày, có hơi lâu. Adam lúc này mở miệng: "Tâm trạng cậu không tốt ạ?"
"... Hơi hơi." Không ngờ Sầm Dao lại trả lời: "Có lẽ là vì tao không thể ở bên Heinz lúc anh ấy cần, ừm, cảm thấy hơi thất bại, hơi bất lực một chút."
"Cậu thay đổi nhiều thật. Trước kia kiểu buồn thu lo xuân này sẽ bị cậu mắng là làm màu và vô dụng." Adam nói: "Sau khi kết hôn với trung tướng, có một vài lúc cậu không giống cậu chút nào."
Sầm Dao từ chối cho ý kiến. AI tiếp tục lải nhải: "Cho nên đây là lí do cậu nộp đơn xin tối ưu hóa khoang an toàn của Huyền Quang à? Vì muốn tháng sau được gặp trung tướng?"
Adam mở lịch xem sinh nhật của Heinz: "Nếu được xét duyệt, cậu sẽ tới tinh hạm Biển Sâu trước sinh nhật của ngài ấy, có lẽ đây là bất ngờ cậu dành cho ngài ấy?"
"Bất ngờ là một phần, nhưng hệ thống phòng vệ và khoang an toàn của Huyền Quang thật sự cần được nâng cấp." Sầm Dao chỉ có thể dùng những cách này giảm bớt lo sợ trong lòng, nhưng y không cần phải giải thích với Adam. Sầm Dao xuống khỏi bàn đu: "Tìm cho tao một bản nhạc dương cầm hỗ trợ giấc ngủ."
Adam hiện một dấu chấm hỏi trên màn hình EP: "Cậu chủ, ở viện điều dưỡng, chuyên viên tâm lý ngày nào cũng bắt cậu đánh đàn, mỹ danh là để điều dưỡng thể xác và tinh thần. Tôi tưởng là sau khi rời khỏi đó, cả đời này cậu sẽ không chạm vào dương cầm nữa."
"Sao mày nói lắm thế nhỉ." Sầm Dao đi trên đường nhỏ uốn lượn trong bụi hoa để trở về, còn tranh thủ hái một bông hoa nhài nở đẹp nhất: "Bảo mày tìm thì tìm đi."