“Cẩn thận!”
Mạc Tâm Nhan kinh hãi, giọng nói đó là……
Tuy nhiên cô còn chưa kịp phản ứng, một bóng người vụt qua, đứng trước mặt Tần Hiên.
“Bùm……”
Cùng lúc đó, ở lối vào bệnh viện một tiếng súng đột nhiên vang lên làm kinh động tất cả mọi người.
Mạc Tâm Nhan hoảng hốt nhìn vết máu trên vai người đàn ông, tim gần như ngừng đập, tay giữ cửa xe run rẩy.
“Dịch Dương……”
Tần Hiên giật mình, vội vàng đỡ người đàn ông đang từ từ ngã xuống trước mặt anh. Anh nhìn xung quanh, chỉ thấy mấy người đàn ông đang vội vàng lên một chiếc xe bỏ trốn.
Tần Hiên không đuổi theo đám người đó, anh vội vàng bế Dịch Dương vào bệnh viện, ngoảnh lại nhìn Mạc Tâm Nhan tái nhợt, lo lắng nói lớn: “Nhan Nhan, nhanh đi theo.”
Anh quay lại bế người đàn ông đang bất tỉnh nhanh chóng vào bệnh viện.
Cả người Mạc Tâm Nhan lạnh ngắt, tay run run, một lúc sau cô mới bước xuống xe, lảo đảo bước vào bệnh viện. Cô rất nóng lòng và vô cùng sợ hãi.
Đưa Dịch Dương vào phòng cấp cứu xong, Tần Hiên quay lại thấy Mạc Tâm Nhan mặt mày tái mét đang đi về phía anh, ánh mắt trùng xuống, anh vội vàng bước tới nắm tay cô, nhỏ giọng hỏi: “Nhan Nhan, em không sao chứ.”
Tay cô lạnh và run rẩy khiến anh cảm thấy xót xa.
“Nhan Nhan, đừng lo lắng, Dịch Dương sẽ không sao đâu.” Tần Hiên nhìn cửa phòng cấp cứu, trầm giọng nói.
“Vâng.” Mạc Tâm Nhan gật đầu, mím chặt môi không lên tiếng.
Tần Hiên dìu cô ngồi xuống băng ghế bên cạnh. Cô không nói lời nào, hai tay nắm chặt nhau, cúi đầu xuống, không ai biết lúc này cô nghĩ gì.
Nhưng anh biết rằng cô ấy đang lo lắng cho người đàn ông trong phòng cấp cứu. Cô ấy nói rằng ghét người đàn ông đó, muốn thoát khỏi người đàn ông đó và vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nhau.
Nhưng nếu không yêu thì sao có thể hận thù như vậy.
Anh giơ tay ra, đặt bàn tay mình lên trên bàn tay đang lạnh run rẩy của cô, nhỏ giọng nói: “Nhan Nhan, em đừng lo lắng, em còn đang mang thai. Dịch Dương bây giờ đang cấp cứu, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.”
Mạc Tâm Nhan chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không nói lời nào. Một lúc sau, cô đột nhiên lên tiếng, giọng cô có chút khàn: “Tần Hiên, sao lại xảy ra những chuyện như vậy, vừa nãy những người đó dường như đang muốn nhắm vào anh. Anh nên cẩn thận hơn một chút, em không muốn những người xung quanh xảy ra chuyện gì, em đã không thể chịu đựng được sự ra đi của Tiểu Bối, em không muốn anh cũng……”
Cô nói với giọng hơi run, cô bật khóc nức nở.
Tần Hiên ôm cô vào lòng, nói nhỏ: “Nhan Nhan đừng sợ, anh nhất định sẽ tự bảo vệ mình thật tốt……” Anh chợt ngừng lại, ánh mắt chợt u ám: “Anh sẽ tìm ra kẻ chủ mưu vụ này, tìm lại công lý cho Dịch Dương.”
Mạc Tâm Nhan trong vòng tay của Tần Hiên bật khóc nức nở, trong lòng vô cùng lo lắng.
Tại sao Dịch Dương lại đột nhiên xuất hiện? Tại sao anh ta lại chắn đạn cho Tần Hiên, chẳng lẽ……là bởi vì cô. Nghĩ đến đây, cô buồn rầu nhắm mắt lại.
Trong lúc chờ đợi, Tiếu Vân, Dịch Thanh cùng Tiêu Thần Phong vội vàng chạy tới.
Ngay khi Tiếu Vân nhìn thấy Mạc Tâm Nhan, bà bắt đầu lớn tiếng trách móc: “Lại là cô. Con trai tôi mỗi lân gặp cô là xui xẻo, cô……cô……”
“Mẹ…….” Dịch Thanh giật mạnh cánh tay bà, trầm giọng nói: “Sự việc xảy ra như vậy không ai muốn cả, hơn nữa Nhan Nhan vừa mất một đứa con, mà lại do anh trai vô tình gây ra. Bây giờ trong lòng chị ấy cũng không thoải mái nên mẹ đừng nói gì nữa……”
Tiếu Vân mím môi, buồn bực trừng mắt nhìn Mạc Tâm Nhan, bà không nói gì, chỉ lo lắng đứng đợi trước cửa phòng cấp cứu.
Tiêu Thần Phong liếc nhìn Mạc Tâm Nhan đang dựa vào vòng tay của Tần Hiên, ánh mắt anh ta có chút tối tăm, lạnh lẽo..
Dịch Thanh đi tới trước mặt Tần Hiên và Mạc Tâm Nhan, trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, anh trai tôi thế nào rồi?”
“Vẫn đang cấp cứu bên trong……” Tần Xuân nhìn về phía phòng cấp cứu, anh trầm giọng nói: “Anh ấy đã chắn đạn cho tôi, ban đầu bọn chúng nhắm vào tôi. Tôi cho rằng bọn chúng chính là những kẻ đã bắt cóc Tiểu Bối, mặc dù rất khó nhìn thấy từ phía sau.
Mạc Tâm Nhan rất sốc, ôm chặt cánh tay và trầm giọng hỏi: “Bọn chúng thực sự là những kẻ bắt cóc Tiểu Bối sao? Tại sao họ lại làm như vậy? Bọn họ……Bọn họ không
những giết chết Tiểu Bối mà còn tìm đến anh, rốt cuộc là vì cái gì, em đâu có đắc tội gì với họ……”
Tần Hiên trùng mắt xuống, không hiểu sao gần đây lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, đầu tiên là Tiểu Bối, bây giờ lại là anh và Dịch Dương, mục đích của đối phương là gì, xem ra không phải là tiền. Nếu chỉ vì tiền, họ đã không giết Tiểu Bối và bây giờ cũng không cần phải giết anh. Điều quan trọng là anh, Mạc Tâm Nhan và bọn trẻ vừa mới trở về không lâu, không thể gây nhiều tai họa như vậy.
Tần Hiên vô thức ngước lên nhìn Tiêu Thần Phong, Tiêu Thần Phong cười nhẹ, nhỏ giọng nói với anh: “Bọn chúng muốn nhắm vào anh Tần, vậy anh Tần cần phải chú ý nhiều hơn.”
“Cảm ơn lời khuyên của anh Tiêu. Vì Nhan Nhan và đứa trẻ trong bụng cô ấy, tôi nhất định sẽ tự bảo vệ minh thật tốt.”
“Đứa trẻ?” Ngay khi Tần Hiên nói xong, Tiếu Vân run rẩy, lao tới trước mặt bọn họ, nhìn Mạc Tâm Nhan, lo lắng hỏi: “Nhan Nhan, cô lại mang thai, đứa trẻ đó là của ai?”
Lúc bà hỏi Nhan Nhan, giọng dịu đi rất nhiều, có chút mong chờ. Có vẻ bà vô cùng hi vọng đứa trẻ là cháu của bà.
Mạc Tâm Nhan cười lạnh nhạt, nhìn bà nói: “Con tôi dĩ nhiên là của Tần Xuân, còn có thể là của ai.”
Mặt Tiếu Vân lộ rõ vẻ thất vọng. Bà ngồi xuống băng ghế buồn bã khóc: “Con trai ngốc ngếch của mẹ, người phụ nữ đó mang thai đứa con của người khác, mà con lại đỡ súng cho người đàn ông đó. Con cho rằng người phụ nữ nhẫn tâm đó sẽ cảm kích con à? Đứa con ngốc ngếch của mẹ, con nhất định không sao, con phải mở to mắt ra nhìn người phụ nữ này tàn nhẫn và nhẫn tâm đến mức nào……”
Mạc Tâm Nhan hờ hững nhìn bà ta, hai bàn tay siết chặt. Đúng vậy. cô quả thực tuyệt tình giống như người đàn ông năm đó, mặc dù cô vô tâm như vậy, oán hận như vậy, mạnh mẽ vượt qua như vậy, thì vẫn giống cô của năm đó.
Thời gian trôi qua, rất lâu sau, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Tiếu Vân và Dịch Thanh nhanh chóng lao đến. Mạc Tâm Nhan ngồi dậy ra khỏi vòng tay của Tần Hiên, ánh mắt lo lắng nhìn bác sĩ đi ra.
“Bác sĩ, con trai tôi thế nào rồi?” Tiếu Vân lo lắng hỏi.
Bác sĩ lau mồ hôi trên trán, trầm giọng nói: “Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần truyền rất nhiều máu. Tôi vừa nhận được tin bệnh viện không đủ nhóm máu B, nếu chuyển từ trung tâm cung cấp máu cũng phải hơn một tiếng đồng hồ, lúc đó bệnh nhân không chịu được nữa nên tôi muốn hỏi các vị ở đây ai là người có nhóm máu B.”
Tiếu Vân và Dịch Thanh nhìn nhau, lắc đầu.
“Mọi người đều không phải là nhóm máu B sao?” Bác sĩ lo lắng hỏi.
Dịch Thanh nhìn Tiêu Thần Phong, Tiêu Thần Phong lắc đầu.
Trong lòng Mạc Tâm Nhan vô cùng lo lắng, cô ấy không thuộc nhóm máu B, vậy anh phải làm sao? Nếu lượng máu không đủ, anh thực sự không thể sống sót sao?”
Lúc mọi người đang hoảng loạn, Tần Hiên đứng lên, nhỏ giọng nói: “Có tôi”
“Được, mọi người nhanh chóng đưa anh ta đi lấy máu, sau đó mang sang càng sớm càng tốt.” Bác sĩ nói với nhóm y tá bên cạnh, sau đó lại vội vàng vào phòng cấp cứu.
Tần Hiên vuốt ve mái tóc dài của Mạc Tâm Nhan, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt, lo lắng của cô, nói nhỏ: “Nhan Nhan đừng lo, anh ấy nhất định sẽ không sao đâu.”
“Vâng.” Mạc Tâm Nhan gật đầu, lòng cô dần ổn hơn, thật may là nhóm máu của Tần Hiên tình cờ lại là nhóm máu B, nếu không, cô thực sự không biết phải làm sao.
Tiêu Thần Phong đi tới chỗ cô, ngồi xuống nhìn cô rồi trầm giọng hỏi: “Nhan Nhan, gần đây anh Tần có đắc tội với ai không?”
“Không……” Mạc Tâm Nhan lắc đầu nói: “Anh ấy là người ôn hòa, từ trước tới nay chưa từng đắc tội với ai, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, đầu tiên là Tiểu Bối, bây giờ là Tần Hiên, đều là người xung quanh em, em nghĩ là có người nhắm vào em. Họ muốn em mất đi những người em yêu thương nhất, họ muốn làm cho em đau khổ tận cùng.” Mạc Tâm Nhan trầm giọng nói, trong lòng quả thật có suy nghĩ như vậy.
Tiêu Thần Phong ánh mắt tối sầm lại, một lúc sau nói nhỏ: “Em đừng suy nghĩ nhiều, đối phương sao lại muốn em sống trong đau khổ?” Anh không muốn làm cho cô ấy sống trong đau khổ, anh yêu cô đến như vậy, sao có thể làm như vậy với cô.
Mọi người lại một lần nữa lo lắng chờ đợi. Sau khi Tần Hiên lấy máu, anh ngồi bên cạnh Mạc Tâm Nhan.
Mạc Tâm Nhan nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, có chút lo lắng: “Tần Hiên, anh vừa lấy máu xong, sao không về nghỉ ngơi trước.”
“Không sao……” Tần Hiên cười nhẹ và nói: “Chút máu đó có là gì.”
Mạc Tâm Nhan mím môi, sau đó không nói gì, tiếp tục nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu.
Một lúc sau, cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang xuống, nhẹ lòng nói: “Chúc mừng mọi người, bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, lúc tỉnh lại chỉ cần chăm sóc tốt thì sẽ hồi phục rất nhanh.”
“Tốt quá rồi……” Dịch Thanh đột nhiên ôm chầm lấy Tiếu Vân, hai người bật khóc vì vui mừng.
Tiêu Thần Phong lặng lẽ đứng một bên, ánh mắt đăm chiêu mà không ai hiểu anh đang nghĩ gì.
Tần Hiên luôn cảm thấy người đàn ông này có chút kỳ quái, nhưng không có chứng cứ, anh không thể tùy tiện nghi ngờ người ta.
Biết Dịch Dương qua giai đoạn nguy hiểm, cuối cùng Mạc Tâm Nhan cũng an tâm, vừa rồi quá căng thẳng, bây giờ cô đã có thể nhẹ lòng hơn, khẽ dựa vào vai Tần Hiên.
Tiếu Vân và Dịch Thanh ở trong bệnh viện cả đêm, nhưng mà đến trưa hôm sau Dịch Dương vẫn chưa tỉnh lại. Dịch Thanh lo lắng Tiếu Vân sẽ không thể chịu nổi, liền đưa bà về nhà. Cuối cùng trong phòng bệnh chỉ còn Tần Hiên và Mạc Tâm Nhan ở lại trông coi.
“Nhan Nhan, em muốn ăn gì, anh đi mua cho em, sáng nay em vẫn chưa ăn gì.” Tần Hiên thấy Dịch Dương vẫn chưa tỉnh lại, cuối cùng nhẹ giọng hỏi.
Mạc Tâm Nhan lắc đầu nói:” Không cần đâu, em không đói.”
Tần Hiên nắm lấy tay cô, có chút tức giận nói: “Cho dù em không đói, cũng phải nghĩ tới đứa trẻ trong bụng.” Mạc Tâm Nhan mím môi không nói gì, Tần Hiên vuốt ve mái tóc dài của cô nói: “Em ở đây chăm sóc anh ta, anh đi mua cho em bát cháo nóng.”
“Vâng.” Mạc Tâm Nhan gật đầu, khuyên nhủ: “Gần đây anh nên cẩn thận một chút, em không muốn anh xảy ra chuyện gì.”
“Được rồi.”
Sau khi Tần Hiên rời đi, Mạc Tâm Nhan quay lại, nhìn thấy người đàn ông trên giường bệnh đang mở to mắt nhìn cô, khiến cô vô cùng sửng sốt.