Hồn Pháp Vô Song

Chương 19

Bấy giờ phong chủ Lăng Vân Trúc mới để ý, hướng Đan lão khẽ hỏi.

"Vị tiên sinh này là...?"

Đan lão hướng Lăng phong chủ cười một cái rồi nói.

"Đan Tư Thiềm xin ra mắt Lăng phong chủ."

Lăng Vân Trúc nghe thấy Đan lão giới thiệu như thế thì chợt sửng sốt rồi vội vàng hành lễ.

"Thì ra là Y Thánh Đan Tôn danh chấn thiên hạ, thứ cho tiểu nữ không tiếp đón được từ xa"

"Nào có, nào có... lão già này nào phải y thánh gì, chỉ là thiên hạ cứ gọi thế chứ lão phu chỉ là hạt cát so với thiên tài trong thiên hạ mà thôi."

Đan lão nói.

"Tiền bối khiêm tốn quá rồi. Uy danh của tiên sinh cả Mạc Vũ Quốc ai ai cũng biết. Năm năm về trước, chỉ với chiếc ngân châm, tiền bối đã chữa được bệnh cho Thuyên Vương Điện hạ mà không một Hồn giả nào có thể chữa trị được, sau đó Hoàng thượng đã phong tiên sinh thành Y Thánh Đan Tôn, thanh danh của ngài khiến cho mọi người phải kính ngưỡng."

Đan lão cũng chỉ cười xem chừng như không phủ nhận.

"Công tử đây là..."

Lăng Vân Trúc hướng về Phong Khải hỏi.

"Đây là Vương Phong Khải, tiểu bằng hữu của ta."

"Tại hạ Vương Phong Khải ra mắt Lăng phong chủ."

Phong Khải thi lễ với Lăng phong chủ.

"Thì ra là Vương công tử, quả nhiên là anh tuấn khí phách hơn người."

"Phong chủ quá khen."

Phong Khải bình tĩnh đáp lại.

Sau khi chào hỏi như thế xong, bây giờ mới đến công việc chính. Lúc này Lăng phong chủ cùng Đan lão đã ngồi xuống hai bên trái phải bàn trà kỷ. Lăng Vân Trúc chậm rãi đặt tay phải lên bàn rồi khẽ vén cổ tay y bào lên làm hiện ra cánh tay thật trắng và mịn màng không tì vết cùng với những ngón tay thon dài. Đan lão vươn tay phải ra đặt hai ngón tay lên huyệt Dương Cốc để bắt mạch. Điều này khiến cho Ngọc Linh có hơi chút khẩn trương nhưng trái lại Lăng Vân Trúc xem chừng không mấy lo lắng. Một lát sau, Đan lão buông hai ngón tay ra rồi hỏi.

"Xin hỏi Lăng phong chủ dạo gần đây hay lo lắng không yên nhưng mơ hồ lại không biết lo lắng điều gì, thỉnh thoảng ho ra máu đen, nhưng chỉ một lúc sau máu đen bị ho ra liền tiêu tán trong không khí đúng không?"

Lăng Vân Trúc hơi ngập ngừng.

"Đúng vậy, tiểu nữ thường ho ra máu đen về đêm, ho không nhiều...còn chuyện máu đen ho xong bị tiêu tán thì tiểu nữ không rõ..."

"Lúc ở cửa, ta có nghe nói phong chủ suýt chút nữa đột phá, lúc nãy ta có kiểm tra đan điền của phong chủ. Có phải dạo gần đây ngươi hay có cảm giác Pháp lực bị hao hụt?"

Lăng Vân Trúc khẽ đỏ mặt gật đầu.

"Vậy thì nguy rồi..."

Đan lão thở dài.

"Sư phụ...sẽ không sao chứ tiền bối?"

Ngọc Linh nghe thấy nãy giờ lo lắng hỏi.

"Quả là triệu chứng hiếm thấy. Ta xem chừng Pháp khí của phong chủ đã không còn chút nào."

Mọi người đều sửng sốt.

Một Pháp giả có tu vi cao như Lăng phong chủ tại sao khi không chiến đấu mà Pháp lực lại hết sạch? Hơn nữa Lăng Vân Trúc lại sắp đột phá cảnh giới thì không thể nào hao hụt nhiều Pháp lực vậy được. Một tu luyện giả không thể nào đột phá cảnh giới khi không viên mãn Pháp lực hay Hồn lực. Hơn nữa sau khi đột phá xong, đan điền và não hải sẽ không còn nhiều Pháp lực, Hồn lực nhưng ít nhất cũng phải còn hai đến ba thành vậy mà Lăng Vân Trúc không những chưa đột phá được mà nãy giờ Pháp còn bị hao hụt đến cạn kiệt.

Đan lão dừng lại rồi chợt nói tiếp.

"...Trong đan điền của phong chủ có tồn tại một tia quỷ khí, có lẽ là trong lúc chiến đấu phong chủ đã vô tình bị trúng chiêu một tên Địa Xứ nào?"

"Xin tiền bối chỉ giáo..."

Lăng Vân Trúc lúc này nghe xong mặt bắt đầu biến sắc vội vàng hỏi.

"Nguyên nhân phong chủ mệt mỏi bất an là do quỷ khí này đã thôn phệ hết Pháp lực của phong chủ và đang dần dần phá hoại đan điền."

Lăng phong chủ lúc này nghe xong mắt trắng bệch.

"Tiền bối, vậy có thể chữa trị không?"

Ngọc Linh đôi mắt lại chừng sắp khóc thốt lên hỏi.

"Về cơ bản thì không phải là không thể...chỉ có điều..."

Đan lão ngập ngừng.

"Tiền bối, người có điều kiện gì xin hãy cứ nói ra, Ngọc Linh hứa sẽ bằng mọi giá đáp ứng, chỉ xin tiền bối chữa trị cho sư phụ."

Ngọc Linh đến lúc này đã khóc thực sự, quỳ xuống chân Đan lão.

"Cô nương, cứ bình tĩnh đã nào, ta đâu có nói là không chữa được..."

Đan lão đỡ Ngọc Linh dậy.

"Tiền bối, vậy phải chữa trị thế nào?

Lăng Vân Trúc lúc này mới bình tĩnh lại rồi hỏi.

"Muốn chữa được trước hết phải hủy đi đan điền..."

"Cái gì..."

Lần này thì mọi người thực sự sốc. Đối với Lăng phong chủ thì tin này chẳng khác gì sét đánh ngang tai.

Hủy đi đan điền vậy có khác gì trở thành phàm nhân, sau này vĩnh viễn không thể tu luyện. Điều này nói ra e rằng tất cả các tu luyện giả trên đời đều cự tuyệt. Con đường truy cầu sức mạnh nào có một ai đặt chân lên rồi lại thu lại. Nhưng tuy nhiên nếu không hủy bỏ thì đành phải trả giá bằng tính mạng.

"Tuy nhiên..."

Đan lão lúc này nói tiếp.

"...Ta không có nói là phải hủy cả đan điền đi, chỉ là nếu có đan điền thay thế thì vẫn có thể được."

Mọi người nghe xong cơ mặt cũng thoáng dãn ra, ngay cả Lăng Vân Trúc cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

"Nhưng có thể kiếm ở đâu ra đan điền thay thế. Kể cả sau khi chết đi, đan điền liền thu nhỏ lại không còn khả năng chứa Pháp lực vậy thì tìm kiếm kiểu gì?"

Phong Khải im lặng nãy giờ chợt lên tiếng.

"Hơn nữa cứ cho là tìm được đan điền thay thế nhưng năng lượng thuộc tính của người thay thế với đan điền thay thế phải giống nhau."

Căn phòng lại một lần nữa trở lên im lặng.
Bình Luận (0)
Comment