Hồn Pháp Vô Song

Chương 8

Hồn Pháp song tu, một điều chưa bao giờ từng xảy ra ở Tinh Bích Đại lục. Nếu có thì chắn chắn sẽ bị gọi là quái vật. Phong Khải vẫn đang trong Linh Thư Không gian. Một lát sau, dường như hắn vừa tìm được một điều gì đó quan trọng ở trong quyển sách không gian có tên "Tinh Bích Đại lục - Tu kí thư".

Trong này có viết về rất nhiều loại công pháp tu luyện, ngay kể cả.... Âm Dương Song tu cũng có. Chợt Phong Khải dừng lại ở một trang sách có đề tên "Huyễn Hồn Linh Pháp Quyết". Trang sách này có nói rằng công pháp này có thể dành cho cả Hồn giả và Pháp giả.

"Cần biết Pháp giả là tu luyện về thể chất nói chung còn Hồn giả thì đúng như cái tên, tu luyện về linh hồn. Mặc dù tu luyện này thì không có tác dụng biến Pháp giả thành Hồn giả hay ngược lại hay biến thành Hồn Pháp song tu, nhưng tuy nhiên, nếu Pháp giả tu luyện thì có thể tăng cường thêm cho linh hồn, vốn là điểm yếu của Pháp giả so với Hồn giả và ngược lại, Hồn giả có thể tăng cường sự cứng cáp về kinh mạch nội thể."

Phong Khải không chắc nữa, hắn muốn thử nhưng nếu lỡ chẳng may tẩu hỏa nhập mà thì hắn sẽ phang chết lão tác giả. Nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, lão tác đã cho hắn vô cái truyện này rồi lại cho hắn vô Linh Thư Không gian tìm quyển sách này nên buộc hắn phải thử thôi. Một luồng tin tức được truyền vào não Phong Khải. Thoát ra khỏi Linh Thư Không gian, hắn mở mắt ra và cười như nhếch môi rồi bắt đầu suy nghĩ về công pháp. Huyễn Hồn Pháp Quyết là một công pháp chưa từng ai trên đại lục thấy qua nó, không ai biết về nó.

"Huyễn Hồn Pháp Quyết - giống cái tên và cũng giống như được giới thiệu. Để học công pháp chỉ cần ngồi xếp bằng xuống, điều hòa khí thở sao cho âm dương cân bằng, vận chuyển âm khí hoặc dương khí vào đan điền, linh hồn. Ta nói thẳng với ngươi, kẻ đang tu luyện công pháp này. Muốn dùng công pháp này mà để tăng tu vi từ Nhập Khí cảnh lên Hoàng Kim cảnh thì ít cũng phải mất 1000 năm."

Dòng thông tin giống như lời nói của một ai đó trong đầu Khải.

"Con mẹ nó, từ Nhập Khí cảnh lên Hoàng Kim cảnh cần tới 1000 năm?"

Khải kinh ngạc nói.

"...Nhưng đừng lo, có lợi thì ắt phải có hại, Đúng là dùng để tu luyện như các công pháp thông thường thì sẽ mất 1000 năm, tuy nhiên, Huyễn Hồn Pháp Quyết chia làm 12 tầng, ở mỗi tầng sẽ có một khả năng khác nhau. Tầng đầu tiên của công pháp, ngươi chỉ có thể hấp thụ âm hoặc dương khí từ các phụ trợ bên ngoài như đan dược, khoáng vật, hay bất cứ thứ phụ trợ nào khác để đề thăng tu vi bản thân. Khi đến tầng hai, công pháp sẽ được nâng cấp, ngươi có thể vận chuyển công pháp để thôn phệ dương khí hoặc âm khí trực tiếp từ đối phương.

Tầng thứ ba, âm dương khí trong tự nhiên hay từ bất kì đâu sẽ tự động tràn vào đan điền của ngươi, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên theo. Các tầng sau thì phải tự ngươi khám phá, vì chưa từng có một ai tu luyện công pháp này."

"Xem ra tự mình phải mày mò vậy."

Phong Khải tặc lưỡi rồi đi ra ngoài, hắn định tiến vào rừng để săn con thú nào đó nướng ăn vì ở trong nhà thì ngay đến cả cơm thừa cũng còn chả đến lượt hắn. Tiến vào khu rừng phía sau dinh thự Vương gia, chỉ loáng một lúc sau là hắn đã có một món cá nướng thơm phức bốc lên mũi. Đang cắn miếng cá một cách ngon lành, chợt có tiếng nói từ đâu đó phát ra cách đó không xa.

"Lão đại, chúng ta bắt cóc tống tiền con nhỏ này sao?"

"Ngu, tơn hớt cái mồm lên, để ai nghe thấy được là chết cả lũ đấy."

Một tiếng nói khác đáp lại.

Sẵn tính tò mò, Phong Khải quẳng xiên cá trên tay xuống rồi chậm rãi tiến đến gần phía bụi cây gần đấy nghe ngóng.

"Sợ gì chứ, dù sao thì cũng chả có ai đến nơi này làm gì, chỉ có mấy bọn gia nô tép riu của các gia tộc đến thôi, với bọn đấy thì cứ.... "khực" một cái là đi ngay"

Ngồi cách bụi rậm chỗ hắn nấp không xa là hai gã mặc áo xám, một gã trẻ có râu quai nón còn một gã trung niên có vết sẹo khá dài trên gương mặt. Gã râu quai nón kia nhìn sang bên cạnh, đó là một thiếu nữ chừng 15, 16 tuổi đang bị trói ở đó. sợi dây trói bó sát vào cơ thể thiếu nữ làm lộ lên đường cong lồi lõm.

"Hay là ta cứ.... "xử" con nhỏ này ở đây trước rồi làm gì thì làm nhỉ?"

Gã râu quai nói liếm mép cười một cách biến thái.

"Lại ngu, đến lúc về, ông chủ biết được để xem ngươi có bị xé xác ra không?"

Gã còn lại vỗ một cái rõ kêu lên đầu gã kia, nói.

"Ai da! Ta đùa thôi mà lão đại."
Bình Luận (0)
Comment