Hôn Quân Nhật Thường

Chương 6


Đồ Tướng quân hộ tống Lý Phù Dao đến Đô thành Trường An, Lý Bình Thu dẫn theo văn võ bá quan đã chờ ở đây từ lâu.

Trường An gấm vóc xếp hàng, vương kỳ bồng bềnh, Lý Phù Dao đang định quỳ lạy, lại được Lý Bình Thu đỡ lấy, ôm vào lồng ngực.

Không giống với cái ôm ấm áp của Đồ Linh Trâm, trong lòng Lý Bình Thu có mùi thuốc lành lạnh. Dù là Đế vương cao quý, trên người vẫn có vẻ tiều tụy không giấu nổi.

Trong ký ức, Lý Bình Thu vốn là hoàng tử tuy yếu mềm nhưng phong nhã, y tinh thông âm luật kỳ nghệ, am hiểu sử sách, bút pháp thần kỳ, đối với ai cũng hòa nhã, chỉ là không có được sự uy nghiêm mà một Đế vương nên có.

Nhưng kỳ quái là, một hoàng đế văn vẻ như vậy, bản thân là dung quân nhưng lại đặt Lý Phù Dao lên chín tầng mây, đem tất cả lý tưởng ký thác lên người con trai.

Bị Cao Tông chọn làm con tin, ở Bắc Yên chịu đựng những ức hiếp cùng những giày vò đày đọa, Lý Phụ Dao cũng đã từng hận qua phụ thân.

Hắn buồn mình bất hạnh, hận phụ thân là Thái tử nhưng ngay cả dũng khí bảo vệ con trai cũng không có. Nhưng sau bốn năm gặp lại, Lý Phù Dao nhìn phụ thân mình tuổi đang thịnh mà mái tóc đã bạc, hắn cảm nhận được lồng ngực phát sinh từng đợt nghẹn ngào, đến hận cũng không sao hận nổi nữa.

Lý Thu Bình nghẹn ngào không nói được câu nào, ngón tay nâng niu khuôn mặt của con trai, thiên ngôn vạn ngữ cuồn cuộn trong lòng, nhưng chỉ có thể run rẩy nói một câu: “Con trai của ta, con chịu khổ rồi…”

Lý Phù Dao được mọi người dìu vào cung, hắn đi qua con đường lớn hồng tường đại ngói, nhìn cung điện trang nghiêm lộng lẫy, trong lòng bỗng nhiên tràn ra một luồng cô độc vô biên.

Trong nháy mắt cửa cung khép lại, hắn không nhịn được nhìn ra, chỉ thấy bên ngoài cửa cung, Đồ Linh Trâm vẫn một thân áo bào đứng thẳng. Thấy hắn quay đầu lại, nàng nở nụ cười rạng rỡ, giơ tay lên ra sức vẫy tay với hắn.


Tầm mắt theo cánh cửa hẹp dần hẹp dần, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi, ngăn cách ánh mắt như lửa, nụ cười như hoa ấy ở một thế giới khác.

Không lâu sau, Lý Phù Dao được phong làm Thái tử.



Đồ Linh Trâm nhìn thấy Lý Phù Dao lần thứ hai là sau một tháng.

Đồ Tướng quân cách một ngày sẽ phụng mệnh đến Đông cung, dạy Thái tử võ công. Đồ Linh Trâm ở trong phủ buồn bực một tháng, thực sự không chịu nổi, liền lén theo phụ thân tiến cung.

Trên giáo trường, Lý Phù Dao nhìn thấy Đồ Linh Trâm, trong nháy mắt mờ mịt, nhớ tới thiếu nữ long lanh như hoa này là ai, nhất thời có chút mất tự nhiên, nghiêng đầu không dám nhìn nàng.

Đồ Linh Trâm cũng không quan tâm đến sự lạnh nhạt của hắn, toe toét hỏi thăm, cười nói: “Chào buổi sáng, Điện hạ!”

Lý Phù Dao “ừ” một tiếng đáp lại, gắng sức vung quyền trong tay, chính là đang ôn lại chiêu thức Tướng quân dạy hắn mấy ngày trước.

Đồ Linh Trâm hứng thú nhìn thân hình gầy nhỏ của hắn cầm trường kiếm múa qua múa lại, tuy rằng cũng có vài phần ra dáng nhưng người trong nghề nhìn vào sẽ thừa biết hắn vốn không hề mạnh, một quyền đã có thể đánh gục.

Nghĩ đến đây, Đồ Linh Trâm không nhịn được bật cười.

Lý Phù Dao biết nàng ta đang chế nhạo mình, mặt đỏ lên, đổi chủ đề, nhẹ giọng hỏi: “Sao thời gian gần đây không thấy ngươi?”

Đồ Linh Trâm tiện tay lấy ít điểm tâm trên bàn, toàn thân bay lên đá hoa cương, cũng không để ý mình đang mặc váy một chân giơ lên, chân kia lắc lắc, váy thêu hoa tung bay.

Nàng vừa say sưa ăn bánh ngọt ngon lành, vừa nói mập mờ không rõ: “Lần trước cha ta gạt mẹ ta để ta cùng Ô Nha đi Bắc Yên đón ngươi về. Mẹ ta sau khi biết chuyện liền nổi trận lôi đình, giáo huấn cha ta một trận, còn hạ lệnh không cho ta ra ngoài, cũng không cho ta đụng vào binh khí. Cấm cửa một tháng, hôm nay mới bỏ lệnh cấm.”

“Tại sao?” Lý Phù Dao hỏi.

“Mẹ ta không quá tán thành ta luyện võ, luôn oán trách cha ta nuôi ta thành con trai.” Đồ Linh Trâm thấy hắn nhìn chằm chằm bánh ngọt trên tay mình, liền cười xin lỗi: “Bánh ngọt đậu đỏ trong cung làm ngon nhất, ta nhịn không được.”

Lý Phù Dao vung vung tay, ra hiệu nàng cứ ăn thoải mái. Suy nghĩ một chút hắn lại hỏi: “Mẫu thân ngươi thường tức giận như vậy? Thân thủ của ngươi thì có gì nhốt nổi… Ngươi hẳn rất sợ mẫu thân?”

“Không, không, không! Là tôn kính người! Mẫu thân ta chỉ biết thêu thùa, không biết võ công. Chỉ cần ta muốn đi ra ngoài người cũng không ngăn được ta. Thế nhưng, thế nhưng ta không muốn để người đau lòng.”

Nói đến đây, khóe miệng nàng hiện lên vẻ ôn nhu, cười nói: “Tuy là nổi trận lôi đình, kỳ thật cũng chỉ giáo huấn hai câu sau đó chiến tranh lạnh mấy ngày không thèm để ý đến cha ta. Người còn rất hay khóc, người vừa khóc, ta và cha ta cũng kinh hồn, không dám cãi lại nửa câu… Chúng ta đều hiểu, người tức giận, chẳng qua là vì quá lo lắng cho chúng ta.”

Lý Phù Dao trầm mặc nửa ngày, mới rầu rĩ nói: “Mẫu thân ta, đã mất lâu rồi.”

Đồ Linh Trâm sững sờ, phi thân nhảy đến trước mắt hắn, giơ tay xoa lên đầu tóc mềm mại của hắn, ôn thanh nói: “Thế nhưng ngươi có thêm một tỷ tỷ a!~”


Lý Phù Dao liếc nàng, hừ lạnh.

Tầm mắt Đồ Linh Trâm vô tình lướt qua tay hắn, phát hiện bàn tay có vết rách da vô cùng nghiêm trọng, như là bị vật gì ma sát nhiều lần ở cùng một chỗ, tuy rằng vết thương đã già nhưng vẫn sưng đỏ.

“Tay ngươi làm sao vậy?”

Đồ Linh Trâm kéo tay hắn qua muốn nhìn kỹ, Lý Phù Dao lại né ra giấu đi vết thương. Hắn di chuyển tầm mắt, lạnh nhạt nói: “Không có gì.”

Không lâu sau, Đồ Tướng quân tan triều liền đến kiểm tra võ công của tiểu đồ đệ này. Nói là kiểm tra, thực ra chỉ là mình Lý Phù Dao đơn phương bị ngược đãi mà thôi.

Đồ Tướng quân một chiêu chém rơi kiếm Lý Phù Dao, quát lên: “Tay gì mà nhẹ như tay con gái vậy!”

Một chiêu lật người Lý Phù Dao: “Tư thế bất ổn.”

Lý Phù Dao vừa bò lên, lại bị Đồ tướng quân một chưởng đánh vào ngực, lúc này liền ngã hẳn xuống đất.

“Hôm trước đã nói với người rồi, nếu quân địch một chưởng đánh tới, người cứ định như vậy sao?”

Lý Phù Dao vất vả bò lên, lại bị một chưởng quét tới gục xuống mặt đất.

Đồ Linh Trâm không nói gì, quả thực không đành lòng nhìn thẳng.

Đồ Khởi Phong là con nhà võ, dạy đồ đệ cũng chỉ có thể dùng cách thô bạo, làm cho đồ đệ tự tìm ra chân lý. Dù nói cũng chỉ là “như này, như kia” để thay thế, người bình thường không cách nào lý giải. Năm đó Đồ Linh Trâm trời sinh thần lực, gân cốt tốt, những chiêu thức thấy qua sẽ không bao giờ quên, mới may ra chó ngáp phải ruồi được Đồ Tướng quân luyện thành kỳ tài.

Nhưng Lý Phù Dao nhập môn quá muộn, lại có thể kiên trì học với một lão sư dã man như thế một tháng, đã khiến người ta vô cùng kính nể rồi.

Lý Phù Dao liên tục bị đánh ngã, một lần ngã là một lần giãy giụa đứng lên. Đồ Linh Trâm thực sự không can tâm, phi thân lên trước tiếp chưởng của phụ thân, cười nói:

“Người nghỉ ngơi một chút, để con thử xem.”

Đồ Tương quân chỉ hận sắt không mài thành kim, không hề nghĩ đến phương pháp dạy của bản thân có vấn đề, mặt đỏ tía tai nói: “Luyện hơn một tháng, ngay cả trình độ của gánh xiếc đường phố cũng không đạt đến. Ông đây mặc kệ, ai thích đi mà làm.”

Dứt lời thật sự hất tay bỏ đi.

Lý Phù Dao cả người đau nhức, lại bị mắng, nhất thời oan ức, vành mắt ướt đỏ. Nhưng vẫn há miệng run rẩy nhặt kiếm lên, quật cường hất cằm không chịu thua: “Lại một lần nữa, sư phụ, một lần nữa.”

“Người đã đi rồi, lần nữa cái gì?” Đồ Linh Trâm thở dài, dịu dàng mở từng ngón tay hắn ra, lấy kiếm vứt lên kệ, nhẫn nại nói: “Cha ta tính khí có chút nôn nóng, nhưng bản tính không xấu, ngươi đừng oán ông.”


Lý Phù Dao cúi đầu, môi mím chặt, run rẩy vài lần mới nhẹ giọng nói: “Không trách sư phụ, là trách chính ta, do ta quá yếu.”

“Vách cao ngàn trượng, trăm sông đổ biển, không ai là từ nhỏ đã mạnh.” Đồ Linh Trâm cười cười, chọn một cung tên thượng hạng đưa cho hắn, ôn thanh nói: “Lực cánh tay ngươi không đủ, tư thế đứng bất ổn, không thích hợp tùy tiện luyện kiếm. Chi bằng trước tiên luyện cưỡi ngựa bắn cung. Cưỡi ngựa ổn hạ bàn, giương cung luyện lực cánh tay. Thế nào?”

Sau hai canh giờ, trong giáo trường chỉ nghe thấy tiếng mũi tên cắt gió cùng tiếng dẫn dắt nhẫn nại của Đồ Linh Trâm:

“Cánh tay bằng, nghiêng người dùng sức, mắt không được nhìn tay, nhìn về phía trước.” Đồ Linh Trâm đứng sát sau Lý Phù Dao, không ngừng uốn thẳng tư thế cùng động tác của hắn: “Dùng mắt chỉ tâm, dùng ngón tay bắn, trong lòng không được suy nghĩ bất kỳ cái gì khác, không được do dự. Bắn!”

Tranh một tiếng, tiễn rời dây cung, ngay giữa hồng tâm!

Đồ Linh Trâm xoa xoa đầu hắn, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Làm tốt lắm, rất lợi hại nha!”

Lý Phù Dao thở phào nhẹ nhõm, mím môi ngại ngùng cười cười.

Đồ Linh Trâm ngẩn người, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lý Phù Dao cười. Hắn nở nụ cười, như thể cả vườn xuân khoe sắc đều phai mờ.

Dưới bóng cây, Tướng quân quay lại nhìn thấy thiếu niên giương cung, lại thấy mũi tên ngày một chính xác, càng lúc càng có cường lực, sắc mặt cũng nhẹ nhàng lại không ít. Hắn đưa cho Đồ Linh Trâm một bình thuốc, trầm giọng: “Để hắn nghỉ ngơi đi, hôm nay e là bị thương không nhẹ, phải để hắn bôi thuốc.”

Đồ Linh Trâm một tay nhận thuốc, một tay che nắng, thuận miệng hỏi: “Trong cung không thiếu dược liệu thượng hạng, cha cần gì phải tự mình đi tìm.”

Đồ Tướng quân một mặt khinh khỉnh: “Thuốc này trị thương là tốt nhất.”

Đồ Linh Trâm biết cha cũng đau lòng vì đồ đệ, liền trêu ghẹo: “Sao cha không tự mình đưa cho hắn?”

Đồ tướng quân trừng mắt, bé ngoan liền ngậm miệng, không dám nói thêm nữa rồi.

Trầm mặc chốc lát, Đồ Tướng quân vỗ vai con gái, dùng giọng nói ôn hòa hiếm thấy: “Sau này con vẫn cứ tiếp tục dạy hắn đi thôi!”

Đồ Linh Trâm: “…”

Xuân đi đông đến, năm tháng lặng lẽ trôi, nàng cùng Lý Phù Dao từ quen biết dần biến thành hiểu nhau, xưng hô cũng từ “Điện hạ” thành “Phù Dao”, từ mấy đại từ “Này, này” cũng biến thành tiếng gọi tín nhiệm mà thân mật “Sư tỷ.”


Bình Luận (0)
Comment