Chương 10: Đàn ông cần phải được “dạy dỗ”.
Edit & beta: Cún
Buổi sáng, Tạ Quyến Hòa tiếp đãi một nhóm khách.
Nhân lúc họ còn chưa vào nhà, Đồng Uyển Thư định lặng lẽ chuồn lên lầu đọc tiểu thuyết.
Ai ngờ bị Tạ Quyến Hòa bắt gặp ngay.
Anh nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: “Đi đâu đấy?”
Đồng Uyển Thư dịu giọng đáp: “Tôi lên lầu.”
Cô nghĩ chắc họ đến bàn chuyện nghiêm túc, cô ở lại tầng dưới cũng không tiện, mà cô cũng chẳng có hứng thú. Thà lên lầu đọc truyện còn hơn.
Lúc này Tạ Quyến Hòa mới buông tay.
Đồng Uyển Thư thoáng có một cảm giác kỳ lạ, chẳng lẽ anh sợ cô bỏ chạy?
Tối qua anh với ba mẹ anh có phải đã bàn điều kiện gì không?
Chỉ là… người đàn ông này tay khỏe thật đấy, hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào.
Đồng Uyển Thư giấu tay ra sau lưng, nhẹ nhàng xoa cổ tay mình.
Tạ Quyến Hòa để ý thấy động tác đó.
Dù anh đã cố kiểm soát lực rồi, vẫn làm cô đau…
Anh khẽ chau mày, lặng lẽ đưa tay ra sau lưng, siết lại thành nắm đấm đầy hối lỗi.
Lúc nhóm khách bước vào, Đồng Uyển Thư cũng từ phía anh lướt lên lầu.
Người đi đầu là một ông lão trạc hơn sáu mươi, nhìn theo bóng lưng của cô, nhướng cằm hỏi: “Đó là đối tượng do gia đình sắp xếp mà cậu nói à?”
“Vâng.” Tạ Quyến Hòa mời họ ngồi.
Ông lão mỉm cười nói: “Ừm, không tồi. Cậu đúng là có mắt nhìn. Bảo sao hồi đó tôi với lão Vương giới thiệu đối tượng, cậu sống chết không chịu, còn thoái thác đủ kiểu. Thì ra là đã để mắt đến cô bé xinh xắn mềm mại như vậy rồi. Phải nói, trong đội bọn mình, đúng là hiếm có cô gái nào vừa xinh đẹp lại dịu dàng thế này.”
Tạ Quyến Hòa không phủ nhận, thậm chí còn rất tán thành. Anh chưa từng gặp cô gái nào vừa xinh đẹp lại trắng trẻo như Đồng Uyển Thư. Chỉ cần liếc nhìn một lần thôi đã không thể rời mắt.
Ông lão nhìn ra ngay, người kia rõ ràng hài lòng lắm, đến mức nụ cười nơi khóe miệng gần như không kìm được mà tràn ra. Ông lại hỏi: “Dự định khi nào thì nộp báo cáo đây?”
Tạ Quyến Hòa dâng trà cho ông lão: “Bọn cháu mới bắt đầu tìm hiểu.”
Ông lão nhấp một ngụm trà, gật đầu nhìn Tạ Quyến Hòa, dặn dò: “Cậu đối xử với người yêu thì phải nhiệt tình vào. Đừng có như trong đơn vị, mặt lúc nào cũng nghiêm như công chức trực ban ấy, con gái nào mà dám lại gần? Nhớ đấy, đừng dọa cho cô bé xinh đẹp thế này chạy mất, đến lúc đó có khóc cũng chẳng ai dỗ đâu.”
“Vâng ạ.” Tạ Quyến Hòa lễ phép đáp lời.
*
Đồng Uyển Thư trở về phòng, lấy máy tính xách tay ra, nằm bò trên bàn trà để chỉnh sửa một bản hợp đồng và một danh sách nguyên vật liệu. Nửa tiếng sau, cô gửi chúng đến một địa chỉ email.
Sau đó, cô soạn một tin nhắn và gửi đi: [Chú Tiêu, cuối tuần vui vẻ. Danh sách vật liệu và hợp đồng cho kỳ tới cháu đã gửi qua email, chú xem lúc nào tiện thì mình hẹn gặp ạ.]
Hơn mười phút sau, đối phương phản hồi: [Đồng Đồng à, chú có xem qua hợp đồng và danh sách nhu cầu cháu gửi, nhưng còn một số chi tiết cần bàn bạc thêm.]
Đồng Uyển Thư thấy vậy chỉ biết cạn lời, liền gõ một tin nhắn: [Chú Tiêu, bản hợp đồng này là bố cháu đã thương lượng với chú từ cuối năm ngoái rồi mà.]
Đối phương lại nhắn lại: [Đồng Đồng, chú biết cháu rất có năng khiếu trong thiết kế trang sức, những sản phẩm cháu thiết kế ra đều được các quý bà trong và ngoài nước ưa chuộng, lượng khách hàng cũng rất đông đảo. Nhưng cháu mới ra trường, vẫn chưa hiểu hết được sự biến động giá nguyên vật liệu. Gần đây làm ăn gì cũng khó, năm nay giá nguyên liệu tăng mạnh, chú không phải đang đòi giá trên trời đâu, mà thật sự với mức giá cũ thì rất khó xoay sở.]
Đồng Uyển Thư nhìn đoạn tin nhắn dài mà đối phương vừa gửi, toàn là kể lể khó khăn này nọ. Cô dùng ngón tay thon gọn gõ mấy dòng ngắn gọn, đi thẳng vào trọng tâm: [Vậy theo chú Tiêu, mức tăng bao nhiêu là hợp lý ạ?]
Đối phương trả lời: [Ít nhất cũng phải tăng hai phần trăm.]
Ha ha
Đúng là dám nâng giá vô lý.
Sao không trực tiếp chia năm năm luôn đi cho rồi!
Đồng Uyển Thư coi như đã hiểu rõ, rõ ràng là đang bắt nạt cô không hiểu chuyện, tranh thủ lúc nước sôi lửa bỏng để ép giá mà.
Đối phương lại nhắn tới: [Đồng Đồng à, nói chuyện trên phần mềm chat không rõ ràng. Nếu cháu thấy đề nghị của chú không có vấn đề gì, chú sẽ bảo thư ký sắp xếp lịch gặp.]
Đồng Uyển Thư cũng không muốn dây dưa thêm nữa, nói nhiều cũng vô ích: [Chú Tiêu cứ làm việc đi ạ, gặp mặt rồi nói sau.]
Càng nhìn đoạn trò chuyện, cô càng thấy bực mình.
Không có vấn đề?
Vấn đề lớn là đằng khác!
Lúc trước còn hưởng lợi cùng bố cô, sao chẳng thấy khó cái này, ngại cái kia?
Giờ thì bố cô bắt đầu dưỡng bệnh, việc quản lý nội bộ trong công ty dần chuyển giao cho các nhà quản lý chuyên nghiệp, những người như bọn họ bắt đầu giở trò rồi.
Nguyên liệu tăng giá?
Bọn họ chắc chắn là nhìn trúng việc cô còn trẻ, không hiểu mánh khóe trong nghề đúng không?
Nên mới muốn tùy ý ép giá cô?
Lão già này! Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Đồng Uyển Thư khẽ thở ra vài hơi, tức đến mức hai má phồng lên, chống cằm ngồi một chỗ. Ngón tay thon dài vừa sơn móng lấp lánh thi thoảng lại gõ nhẹ lên bàn phím laptop.
Cô đang suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.
Lúc Đồng Uyển Thư đang bực bội, thì Đồng Sơ Anh gọi điện thoại đến. Cô bắt máy: “Chị à.”
Đồng Sơ Anh hỏi: “Tiêu Thành nói sao?”
Đồng Uyển Thư cụp mắt xuống: “Còn sao nữa, há mồm đòi giá như sư tử, muốn tăng hai điểm phần trăm cơ đấy.”
Đồng Sơ Anh khẽ cười khẩy: “Ông ta cũng to gan thật, không sợ nghẹn chết à.”
Đồng Uyển Thư dịu giọng đáp: “Chắc nghĩ mình bụng to. Nhưng thật ra chỉ được cái mắt to mà dạ dày bé.”
Đồng Sơ Anh bật cười: “Thôi không nói chuyện đó nữa. Mẹ bảo, em đang ở Hải Thành và đang ở trong nhà Tạ Quyến Hòa? Hai đứa bắt đầu yêu nhau rồi à?”
“Làm gì có, chị đừng nghe mẹ nói linh tinh. Trong mắt mẹ bây giờ, Tạ Quyến Hòa là bảo bối, em chỉ cần hít thở cùng một bầu không khí với anh ta là đã thành đang yêu rồi.” Giọng Đồng Uyển Thư hơi có chút oán trách.
Đồng Sơ Anh bật cười khẽ: “Em thật sự không vui à? Anh ta không chu đáo với em sao? Chị nghe nói anh ta còn đặc biệt hỏi mẹ về thói quen ăn uống của em đấy.”
Chu đáo? Cũng tạm gọi là vậy.
Chỉ là… chẳng biết dịu dàng gì cả. Thô bạo, cục súc thì đúng hơn. Đến giờ cổ tay cô vẫn còn hơi đau nhẹ.
Đồng Uyển Thư chọt chọt cằm mình, thì thầm: “Anh ta hơi vô vị.” Không có sức sống. Hơn nữa, hai người đều chẳng có tình cảm gì, mà cứ phải gượng ép bồi dưỡng, thật sự rất mệt.
Việc Tạ Quyến Hòa làm cho cô, không cần đoán cũng biết là do lão phu nhân nhà họ Tạ ép buộc, nhồi nhét tư tưởng “cô là người anh sẽ cưới”, chứ không phải xuất phát từ mong muốn thật lòng của anh. Vậy thì càng vô vị.
Càng nghĩ, Đồng Uyển Thư lại càng thấy không vui.
Chẳng lẽ cô không có chút sức hút nào sao?
Cưới cô mà cứ như Tạ Quyến Hòa đang chịu đựng một điều thiệt thòi lớn lắm vậy.
Ai cần chứ.
Đồng Sơ Anh lại bật cười: “Chị còn nhớ hồi chị kết hôn, có người từng nói gì ấy nhỉ? Đàn ông là để dạy dỗ, chỉ cần dạy khéo, đến cả con dã thú cũng có thể biến thành chó husky ngoan ngoãn, là ai nói câu đấy nhỉ?”
Đồng Uyển Thư khẽ ho một tiếng. Cô đúng là đã nói những lời như thế thật, nhưng chuyện giờ khác xưa, chỉ khi hai bên đã chắc chắn thì mới cần tính đến chuyện dạy dỗ nhau.
“Chị à, em hiểu rồi. Chị đâu phải đến hỏi chuyện hợp đồng tiến triển thế nào, chị là tới để cười nhạo em thì có! Nói thật đi, con sói hoang như anh rể có phải đã bị chị thuần thành chó cưng rồi đúng không?”
Nhắc đến Đàm Tuân, lần này lại đến lượt Đồng Sơ Anh hơi lúng túng, thần sắc rạng rỡ khi nãy của chị thoáng trầm xuống.
“Em dám trêu chị rồi đấy hả? Phản rồi phải không?”
Đồng Uyển Thư dịu dàng đáp, giọng mềm mượt như nhung: “Thì cũng tại chị chọc em trước mà.”
Đồng Sơ Anh phẩy đi vẻ u ám trên mặt, cười nói: “Được được được, là lỗi của chị, được chưa. Đồng Đồng, Tiêu Thành là người theo sát ba lâu nhất, cũng là người giảo hoạt nhất trong đám. Nếu hắn dám cắn chặt không buông, chị sẽ tranh thủ sang đây một chuyến.”
Ánh mắt Đồng Uyển Thư vẫn dịu dàng nhưng lộ ra một tia sắc sảo đầy toan tính: “Chị à, chuyện bên này chị đừng lo, bên Tứ Cửu Thành sắp có sản phẩm mới ra mắt, việc chị cần bận tâm còn nhiều lắm. Em vẫn còn quân bài để đàm phán, cái chiêu hét giá đó của hắn không thành đâu. Em xử lý được.”
Thương vụ và các mối quan hệ của nhà họ Đồng đều tập trung ở Tứ Cửu Thành, nơi đó mới thực sự là đại bản doanh của họ, và luôn do Đồng Sơ Anh phụ trách quản lý.
Việc nhà họ Đồng chuyển một phần làm ăn về Tô Thành cũng là bởi sức khỏe Đồng Uyển Thư không chịu được thời tiết phương Bắc. Từ khi cô còn nhỏ, cả nhà đã chuyển về Tô Thành sinh sống, nhưng trụ cột kinh doanh vẫn đặt ở Tứ Cửu Thành.
“Được rồi, có chuyện gì thì gọi cho chị bất cứ lúc nào.” Đồng Sơ Anh luôn tin tưởng vào năng lực của Đồng Uyển Thư. Trong mắt người ngoài, Uyển Thư là nhị tiểu thư được cưng chiều của nhà họ Đồng, là một mỹ nhân dịu dàng không mảy may sát khí. Nhưng thực tế, cô em gái này vừa mềm mỏng vừa kiên cường, đầu óc lanh lợi, lại vô cùng thông minh.
Đồng Sơ Anh như chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi: “Nhất Nhất đâu rồi? Mẹ chẳng phải nói sẽ đưa con bé đến Hải Thành để ở cùng em sao?”
Đồng Uyển Thư khẽ cười: “Chị còn không hiểu con bé Nhất Nhất à.”
Cả hai chị em đều hiểu rõ, Đồng Sơ Anh khẽ lắc đầu, thở dài: “Con bé cứ trẻ con mãi, mê chơi quá.”
Đồng Uyển Thư dịu giọng nói: “Đang đúng tuổi ham chơi, thì cứ để nó chơi thôi.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với chị gái, nhà thiết kế trang sức ở cửa hàng gửi đến bản vẽ thiết kế.
Đồng Uyển Thư ngồi bệt xuống đất, chăm chú kiểm duyệt bản thiết kế.
Lúc này, cánh cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ.
Cô dịu dàng đáp lại: “Vào đi, cửa không khóa.”
Tạ Quyến Hòa bước vào, trên tay còn cầm theo một ly nước dâu tây. Giọng nói trầm lạnh của anh chậm rãi vang lên: “Đang bận công việc à?”
Đồng Uyển Thư chăm chú nhìn màn hình máy tính, ngón tay khẽ điều khiển bàn cảm ứng: “Ừ, đang xem bản thiết kế mà cửa hàng gửi đến.”
Tạ Quyến Hòa cúi mắt nhìn đôi chân cô đang co nhẹ bên tấm thảm, trông có vẻ không thoải mái: “Hay là vào phòng sách làm cho đỡ mệt?”
Đồng Uyển Thư lắc đầu, giọng vẫn dịu dàng: “Không cần đâu, sắp xong rồi.”
Tạ Quyến Hòa đặt ly nước dâu tây xuống cạnh cô: “Uống chút gì đi đã.”
Sau khi nói lời cảm ơn, Đồng Uyển Thư nhấp một ngụm nhỏ một cách lịch sự, đôi mắt lập tức ánh lên tia sáng dịu nhẹ, cô lại uống thêm một ngụm nữa: “Nước dâu ngon lắm, rất tươi.” Dâu tây được pha cùng sữa tươi, vị mượt mà dễ chịu, đúng sở thích của cô.
Tạ Quyến Hòa khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thứ khiến cô thấy thích: “Bác Tề trồng rất nhiều ở phía sau núi, vẫn còn nhiều lắm.”
“Phía sau núi có thể trồng cây à?” Tối qua cô về muộn, chưa để ý. Sáng nay mở cửa sổ phía sau ra, thấy một khoảng đất rộng trồng gì đó, nhưng cô không biết là gì.
“Ừ, cả dãy núi sau đều có thể dùng để trồng.” Tạ Quyến Hòa đáp với giọng ấm áp.
Ánh sáng trong đôi mắt của Đồng Uyển Thư càng thêm sống động, rực rỡ.
Diện tích rộng thật đấy.
Chiếm núi xưng vương luôn rồi…
Tạ Quyến Hòa, kể từ lần trước chứng kiến niềm đam mê làm rượu của Đồng Uyển Thư, trong lòng đã nảy ra một ý nghĩ, anh muốn trồng đủ loại rau quả trên quả núi sau nhà, để cho cô làm rượu và dùng trong bữa ăn.
Đồng Uyển Thư lại nhấp một ngụm nước dâu tây, đầu lưỡi khẽ l**m môi: “Anh bận xong nhanh thế à?”
Tạ Quyến Hòa ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh cô: “Không phải công việc đâu, là lãnh đạo cũ thôi. Họ có chút việc ở đây, tiện thể ghé qua một lát.”
“Ồ.” Đồng Uyển Thư khẽ đáp một tiếng.
Cái khí thế nghiêm nghị kiểu “lão cán bộ” của họ, đúng là không giống với đám lãnh đạo công ty.
Tạ Quyến Hòa ngồi trên sofa, khiến Đồng Uyển Thư cảm thấy hơi không thoải mái, sống lưng có chút căng cứng.
Tuy vậy, cô nhanh chóng điều chỉnh lại tinh thần, bước vào trạng thái làm việc.
Tạ Quyến Hòa chăm chú nhìn Đồng Uyển Thư đang tập trung làm việc, càng nhìn càng say mê. Khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng của anh lúc này lại ngây ngốc, đờ đẫn; trong đôi mắt sâu thẳm, phản chiếu toàn là bóng hình xinh đẹp của cô.
Không lâu sau, Đặng Viễn gõ nhẹ lên cửa, đứng ở ngưỡng cửa cười khẽ: “Anh Quyến, nhị tiểu thư dùng bữa rồi ạ.”
“Vâng.” Đồng Uyển Thư đáp lời, đóng máy tính lại, đang định đứng dậy thì khẽ “xì” một tiếng, gương mặt xinh đẹp khẽ nhíu lại.
“Sao thế?” Giọng nói trầm thấp của Tạ Quyến Hòa mang theo chút lo lắng.
“Tê chân rồi…” Đồng Uyển Thư khẽ kéo môi cười, vừa xoa bắp chân vừa cúi mắt xuống, trong ánh mắt vương một tầng ánh nước, giọng nói khẽ khàng, mang theo chút uể oải.
Tạ Quyến Hòa liền bế cô lên, đặt ngồi lại trên sofa, quỳ một gối trước mặt cô, tháo đôi dép bông lớn trên chân cô ra, rồi bắt đầu ấn huyệt lòng bàn chân cho cô.
Động tác của người đàn ông liền mạch, dứt khoát, không để cô có cơ hội từ chối.
Ngón tay của Tạ Quyến Hòa thô ráp, các đốt tay có vết chai mỏng; khi anh chạm vào lòng bàn chân và mắt cá của Đồng Uyển Thư, cô có thể cảm nhận được từng đường vân tay của anh, khiến tâm trí cô như rối loạn. Tay cô đặt trên sofa, bất giác khẽ rút lại.
Vẫn còn rất đau…
“Ư…” Cô vốn định cố nhịn, nhưng sức của Tạ Quyến Hòa quá mạnh, cô không chịu nổi, khẽ rên lên một tiếng như con thú nhỏ bị thương.
“Hử?” Tạ Quyến Hòa hơi khựng lại, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sâu thẳm hiện rõ vẻ nghi hoặc.
Đồng Uyển Thư cắn môi, khẽ nói lí nhí: “Anh nhẹ chút… tay anh làm bằng sắt à?”
Tạ Quyến Hòa lập tức nới lỏng lực tay, có phần hối lỗi, giọng trầm trầm xin lỗi:
“Xin lỗi.” Anh lại làm cô đau rồi, không phải lần đầu.
Đồng Uyển Thư úp mặt vào tay vịn sofa, không đáp lời.
Tạ Quyến Hòa càng lúc càng xoa nhẹ, động tác chậm rãi, dè dặt, lúc này mới dám tiếp tục.
Một lúc sau, anh ngẩng đầu hỏi: “Đỡ chút nào chưa?”
“Ừm.” Đồng Uyển Thư khẽ gật đầu, mắt cụp xuống.
Tạ Quyến Hòa đứng dậy: “Dựa vào tay anh thử đứng lên xem?”
Đồng Uyển Thư nghe lời, nắm lấy cánh tay anh đưa qua, cố gắng đứng dậy.
Nhưng chưa được bao lâu, lại mềm nhũn ngồi phịch trở lại ghế sofa.
Tạ Quyến Hòa đưa tay ôm lấy cô, nửa đỡ nửa kéo cơ thể mềm mại của cô vào lòng. Đồng Uyển Thư theo phản xạ đưa tay ra ngăn lại, hai bàn tay vô tình đặt ngay lên ngực anh.
Cơ bắp cứng thật… mà còn to nữa.
Ngón tay của Đồng Uyển Thư không kìm được khẽ động nhẹ hai cái trên cơ ngực của Tạ Quyến Hòa. Nhận ra hành động của mình, cô giật mình hoảng hốt, vội vàng rút tay về giấu ra sau lưng, không dám nhìn thẳng vào anh.
Tim cô đập như trống trận. Xong rồi… lỡ anh nghĩ cô là đồ mê trai thì sao?
Dù vậy… ánh mắt mà Tạ Quyến Hòa nhìn cô, cô cũng cảm thấy đâu có đơn thuần gì cho cam.
Cô đường đường là nhị tiểu thư Đồng Uyển Thư đoan trang, dịu dàng, là một “tiểu tiên nữ” cơ mà. Sao có thể đặt chung bàn cân với một ông chú già kia chứ. Đàn ông lớn tuổi thì có thể vô vị, cứng nhắc, nông cạn, nhưng cô thì tuyệt đối không thể phá vỡ hình tượng “tiên nữ” được.
Nếu không thì mất mặt chết mất…
Khóe mắt Đồng Uyển Thư len lén liếc nhìn Tạ Quyến Hòa một cái, thấy anh chẳng có phản ứng gì đặc biệt.
Cô âm thầm thở phào một hơi.
Cô lại quên mất, người đàn ông này hoàn toàn không hiểu gì về phong hoa tuyết nguyệt. Lần trước cô đăng một đoạn tiểu thuyết mờ ám lên vòng bạn bè, mờ ám đến mức ai đọc cũng phải nghĩ xa, vậy mà anh ta lại nghiêm túc bình luận rằng: “Câu chữ rất đẹp, viết không tệ.”
Làm như cô đang đăng mấy câu kinh điển chính khí lẫm liệt cần đem ra bình phẩm nghệ thuật vậy…
Nhìn người ta thì cứ trừng trừng, chẳng biết che giấu gì cả. Cái kiểu đàn ông già cứng nhắc thế này, cho dù cô có sờ vào anh ta… chắc anh ta cũng không nghĩ được gì đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, chút lúng túng ban nãy của Đồng Uyển Thư cũng dần tan biến. Lời xin lỗi còn chưa kịp nói ra, thì bỗng chân cô nhẹ bẫng bị Tạ Quyến Hòa bế ngang lên.
“Anh… anh thả em xuống!” Giọng cô nhỏ xíu vì hoảng hốt, mềm mại y như đang nũng nịu.
Cô không hề nhận ra, bên môi người đàn ông kia thoáng hiện một nụ cười rất nhạt nhưng rõ ràng.
Đúng lúc ấy, Đặng Viễn đang chuẩn bị xuống lầu thì nghe thấy tiếng cửa phòng mở.
Anh quay đầu lại, thấy Tạ Quyến Hòa bế Đồng Uyển Thư đi ra.
Mắt Đặng Viễn trợn tròn như quả chuông, ánh mắt ngơ ngác mang theo chút ngốc nghếch đảo qua đảo lại giữa hai người, trong mắt còn lấp lánh một tia mờ ám khó nói.
Đồng Uyển Thư xấu hổ muốn chết, tai và má đều đỏ bừng. Cô chẳng để tâm đến gì nữa, cả đường đều vùi đầu trong ngực Tạ Quyến Hòa.
Mà… cái cơ ngực căng tròn trước mắt này, đúng là thật, thấy rõ mồn một… sướng ghê!
Chỉ là… cánh tay của người đàn ông này, chẳng lẽ làm từ đồng đúc hay sao?
Cơ bắp trên cánh tay anh cứng quá, cứng đến mức làm lưng cô cũng đau.
Đồng Uyển Thư nằm trong vòng tay Tạ Quyến Hòa, mười đầu ngón chân co lại thật chặt, cố gắng giữ cho đôi dép bông to tướng dưới chân không bị rơi.
Tạ Quyến Hòa nhận ra cô đang cố giữ đôi dép ấy.
Anh liền tháo dép ra, móc gọn vào mấy ngón tay thon dài của mình.
Đôi chân Đồng Uyển Thư được “giải phóng”, mười đầu ngón chân đang căng cứng cũng dần dần giãn ra, thoải mái hơn.
Từ góc nhìn của cô, chỉ cần hơi ngẩng đầu một chút là có thể thấy rõ đường viền xương quai hàm của Tạ Quyến Hòa.
Đường viền xương hàm của anh thật đẹp, mượt mà, góc cạnh rõ ràng. Chỉ có một vết sẹo nhỏ kéo dài từ giữa chân mày bên trái xuống đuôi mắt là chút khuyết điểm duy nhất.
Xét về gương mặt lẫn vóc dáng, ông chú này thật sự không có gì để chê cả. Nhìn kỹ lại… ừm, đúng là có hơi một tẹo tẹo… đẹp trai.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện trước đây anh từng chê bai cô, chút cảm tình vừa nảy ra liền bay biến sạch sẽ.
Ông chú già này, dựa vào đâu mà chê cô, một “tiểu tiên nữ” chính hiệu, trẻ trung rạng rỡ thế cơ chứ!
Nếu có ai được quyền chê ai, thì cũng phải là cô chê anh ta mới đúng!
Càng nghĩ càng tức. Tức đến sắp bốc khói rồi.
Tạ Quyến Hòa cảm nhận được hơi thở bất thường của cô gái trong lòng, cúi đầu khẽ hỏi: “Hửm? Sao vậy?”
Đồng Uyển Thư không trả lời, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ không vui.
Tạ Quyến Hòa hít sâu một hơi. Chẳng lẽ lại lỡ làm cô đau nữa rồi?
Anh vội nới lỏng vòng tay đang ôm cô.
Bữa trưa do bác Tề chuẩn bị, gần như toàn bộ đều là món ăn dinh dưỡng mà Đồng Uyển Thư thường ăn hằng ngày.
Tạ Quyến Hòa này chắc mang cả thực đơn ở nhà cô sang đây rồi…
Đồng Uyển Thư chợt nhớ đến lời của Đồng Sơ Anh nói trước đó, rằng Tạ Quyến Hòa đã đích thân đến hỏi mẹ cô về thực đơn cô thích.
Cô thích dùng những đĩa nhỏ xinh để bày biện thức ăn. Mấy món cô thích, hôm nay đều được đặt trong những chiếc đĩa rất đẹp.
Cái cảm giác khó chịu trong lòng ban nãy… dịu xuống đôi chút.
Tạ Quyến Hòa gắp thức ăn cho cô. Đồng Uyển Thư nhẹ nhàng nói: “Tôi tự gắp được.”
*
Buổi chiều, Đồng Uyển Thư có hẹn với cô dâu, cùng đi thử váy cưới và váy phù dâu.
Cô cứ tưởng Tạ Quyến Hòa chỉ nói vậy thôi.
Ai ngờ sau khi ăn xong, lên lầu thay đồ, trang điểm cẩn thận rồi xuống nhà…
Trong đại sảnh chỉ còn lại mỗi mình Tạ Quyến Hòa.
Trong tay anh còn cầm chìa khóa xe, trông như đang đợi cô vậy.
Còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói trầm ổn của Tạ Quyến Hòa đã vang lên: “Xong rồi.”
Ánh mắt sâu thẳm của anh vẫn luôn dừng trên người cô.
Đồng Uyển Thư thoáng bối rối, cứ tưởng quần áo mình mặc không hợp hay lớp trang điểm có vấn đề.
Không thể nào… rõ ràng trước khi xuống cô đã kiểm tra kỹ, không có gì sai sót mà.
Cô bị ánh mắt chăm chú của Tạ Quyến Hòa nhìn đến mức mất tự nhiên, bèn quay đầu bước nhanh ra cửa.
Tạ Quyến Hòa lặng lẽ đi theo sát bước chân của Đồng Uyển Thư.
*
Khi đến tiệm váy cưới đã hẹn, trước khi xuống xe, Đồng Uyển Thư lên tiếng: “Có thể sẽ mất khá nhiều thời gian, anh không cần phải đợi đâu…”
Lời còn chưa nói hết, đã bị Tạ Quyến Hòa cắt ngang: “Cuối tuần tôi không bận.”
Được thôi… Đồng Uyển Thư cứ tưởng là Tạ Quyến Hòa rất bận rộn. Dù là cuối tuần thì người đến tìm anh cũng đâu phải ít.
Đồng Uyển Thư xuống xe Tạ Quyến Hòa, liền bị cô dâu tương lai kéo ngay vào cửa tiệm. Cô dâu vừa kéo vừa cười cười bí hiểm, còn cố tình nhướng mày liếc chiếc Mercedes G màu đen đậu sau lưng Đồng Uyển Thư: “Lão đại Tạ đích thân đưa cậu tới à?”
“Ừm.” Tạ Quyến Hòa to lớn rõ ràng đang ngồi ngay trong xe, không giấu được, nên Đồng Uyển Thư cũng sảng khoái thừa nhận.
Cô dâu phấn khích nói: “Không ngờ đại lão lạnh như băng như anh Tạ lại có mặt chu đáo đến thế, còn đích thân đi cùng Đồng Đồng thử váy phù dâu nữa chứ!”
Đồng Uyển Thư cảm thấy bọn họ có hơi làm quá rồi. Đã là người yêu thì cho dù có là “đại lão” gì đi nữa, đi mua sắm cùng bạn gái không phải chuyện đương nhiên sao?
Nếu Tạ Quyến Hòa thật sự là bạn trai cô, thì cô còn đòi hỏi nhiều hơn thế nữa kia!
Trước hết, nếu thật sự ở bên cô, cái kiểu trầm mặc, lạnh lùng, khô khan của Tạ Quyến Hòa… phải sửa! Và phải sửa cho đến khi cô vừa lòng mới được. Tất nhiên, mà anh đâu phải bạn trai cô.
Một người bạn khác thở dài: “Chỉ biết ghen tỵ thôi. Bạn trai tớ thì hoặc là đi đánh bài, hoặc chơi bóng, không thì tụ tập với đám bạn trời đánh kia. Muốn rủ đi cùng thì khó như lên trời vậy.”
Lại có cô khác tiếp lời: “Bạn trai kiểu đó giữ lại làm gì, chờ đến Tết à? Thay người mới đi cho rồi.”
Mấy cô gái ríu rít cười nói rôm rả.
Sợ làm mất thời gian của Tạ Quyến Hòa, Đồng Uyển Thư rút ngắn buổi thử đồ, chỉ mất khoảng hai tiếng đã xong.
Khi cô bước ra, tay xách theo một chiếc túi. Tạ Quyến Hòa lập tức đưa tay đón lấy.
Tâm trạng Đồng Uyển Thư đang tốt, bèn vui vẻ nói thêm một câu: “Là rượu mừng đám cưới tặng bạn tôi, tôi giữ lại một chai nhỏ, để mang cho anh Đặng Viễn và mấy người bên đó nếm thử.”
“Bọn họ đúng là có khẩu phúc rồi.” Tạ Quyến Hòa đã từng nếm rượu do Đồng Uyển Thư ủ, thật sự rất ngon.
Loại rượu lần này, vừa ngửi đã thấy hương thơm thanh nhẹ.
Đồng Uyển Thư cảm thấy câu nói đó rất đúng. Rượu do cô ủ, đâu phải ai cũng có cơ hội được uống chứ.
Trên đường về biệt thự của Tạ Quyến Hòa, họ đi ngang qua một khu chợ đêm. Đồng Uyển Thư lập tức dán khuôn mặt nhỏ nhắn vào cửa kính xe, ánh mắt long lanh đầy háo hức và thèm thuồng.
“Muốn ăn à?” Tạ Quyến Hòa hỏi khẽ.
Đồng Uyển Thư lắc đầu, thu ánh mắt lại, ngồi ngay ngắn trở lại ghế phụ.
Cô chưa từng được ăn mấy thứ đó.
Từ nhỏ mẹ đã không cho cô đụng đến đồ ăn vặt như vậy, cũng không cho lại gần. Điều đó không phải lỗi của họ, họ đã vì cô mà từ bỏ rất nhiều. Chỉ trách thân thể này… không được khỏe mạnh như người bình thường.
Ánh mắt thất vọng thoáng qua trong đôi mắt Đồng Uyển Thư không thoát khỏi tầm mắt của Tạ Quyến Hòa.
Anh tìm một chỗ thích hợp, chậm rãi dừng xe rồi bước xuống.
Đồng Uyển Thư cứ nghĩ anh có việc gì đó cần xử lý, cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ vô thức liếc nhìn về phía khu chợ đêm cách đó mấy chục mét.
Chẳng bao lâu sau, dáng người cao lớn, thẳng tắp của Tạ Quyến Hòa, tựa như tùng bách dưới ánh trăng lại đứng nơi đầu dãy hàng nướng, hòa vào làn khói nghi ngút, vốn chẳng hợp chút nào với khí chất thanh lạnh của anh, vậy mà anh lại thật sự bước vào làn khói lửa ấy.
Và bước thẳng vào trong ánh mắt của Đồng Uyển Thư.
Tạ Quyến Hòa dừng xe… là để mua đồ nướng sao?
Tim Đồng Uyển Thư đập dồn dập, cô chỉ ngồi yên trong xe, dõi theo bóng dáng mạnh mẽ, cao quý của người đàn ông giữa dòng người chen chúc.
Hơn mấy chục phút sau, Tạ Quyến Hòa xách một túi lớn đồ nướng quay lại xe.
Hương thơm ngào ngạt của đồ nướng lập tức khiến cái bụng của Đồng Uyển Thư cồn cào lên tiếng.
Tạ Quyến Hòa mua rất nhiều loại đồ nướng khác nhau, hy vọng trong đó sẽ có món cô thích: “Cứ chọn món em muốn ăn, sẽ không bị lãng phí đâu. Còn lại anh ăn hết.”
A… cô ăn dở rồi mà đưa cho anh ăn á? Không đời nào!
Đồng Uyển Thư cụp mắt xuống, khẽ cắn thử một xiên ngô nướng. Ngô mềm thơm, hương vị đúng như cô tưởng tượng, ngon thật.
“Sao không ăn nữa?” Tạ Quyến Hòa thấy khó hiểu. Hồi nãy còn háo hức lắm mà, giờ mua về rồi lại chẳng ăn mấy.
“Ăn trong xe… bất tiện.” Đồng Uyển Thư uyển chuyển nói, thực ra là sợ làm lem son môi.
Tạ Quyến Hòa: “Anh cầm giúp em.” Nói rồi anh đưa tay định mở hộp đựng đồ nướng.
“……” Đồng Uyển Thư vội ấn tay anh lại, khẽ kéo môi cười: “Con gái ăn cũng phải xinh đẹp chứ.”
Nói xong cô quay đầu sang một bên, vừa thẹn vừa tức, cái đầu gỗ này, chẳng hiểu gì hết! Huống hồ cô cũng chỉ muốn nếm thử mùi vị đồ nướng thôi, đâu ăn được nhiều…
Tạ Quyến Hòa lúc này mới bừng tỉnh: “À… đúng rồi.”
Cô gái nhỏ của anh, ngay cả khi ăn cũng phải ngồi vào bàn, dùng bát đĩa tinh xảo, là anh suy nghĩ chưa chu đáo.
[Tác giả có đôi lời:
Lão Tạ âm thầm phấn khích: Vợ sờ tôi rồi! Cô ấy sờ tôi rồi!! Cô ấy có hứng thú với sắc đẹp của tôi đó nha~]