Hôn Sắc Mê Người - Tây Tử Nhất Tiếu

Chương 15

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 15: Stickman đấu kiếm, lùi lùi lùi .gif

Edit & beta: Cún

Buổi sáng, 7 giờ 15 phút, Đồng Uyển Thư đến phòng bệnh của Đồng Kính Thường.

Tạ lão phu nhân, Tứ phu nhân và Dư Bội Trân đang nói chuyện, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Bình dịch truyền của Đồng Kính Thường vừa mới tiêm xong, y tá đang đóng kim truyền.

Bữa sáng đã được sắp xếp xong, Đồng Uyển Thư liếc nhìn logo trên đồng phục của đầu bếp đang bày món, chính là quán cô thường hay đến ăn.

Cô bước vào phòng bệnh, ba vị trưởng bối đang trò chuyện đồng loạt nhìn sang, ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương chiều chuộng.

Lão phu nhân Tạ mỉm cười hiền hậu vẫy tay gọi Đồng Uyển Thư: “Đồng Đồng đến rồi à, mau lại ăn sáng đi.”

“Vâng ạ.” Đồng Uyển Thư ngoan ngoãn đáp, rồi bước tới chỗ lão phu nhân.

Đúng lúc ấy, Tạ Quyến Hòa từ nhà bếp nhỏ bước ra, chạm mặt trực diện với Đồng Uyển Thư.

Chiếc sơ mi vốn luôn là tông màu tối mà anh hay mặc, hôm nay đã được thay bằng màu xám nhạt. Những chiếc cúc áo tinh xảo như những hạt ngọc trai lấp lánh điểm xuyết.

Cổ áo vốn luôn được cài chỉnh tề, lần này anh lại buông lơi hai chiếc cúc trên cùng, lộ ra vẻ tùy ý hiếm thấy.

Chất vải cứng cáp giúp áo giữ phom hoàn hảo, ôm gọn lấy vóc dáng rắn rỏi của anh, bao trọn lồng ngực rộng lớn, vạm vỡ.

Cơ ngực anh dưới lớp áo ôm sát nhô lên rõ rệt, săn chắc và đầy đặn.

Đầu óc của Đồng Uyển Thư là một cái máy tự động tưởng tượng sống, gặp phải cảnh thế này thì đúng là không chịu nổi, dễ khiến cô suy nghĩ miên man.

Dù nói là lần trước cô đã chắc chắn “ra tay”, chính vì đã từng “ra tay”, nên cô càng biết rõ cảm giác khi chạm vào cơ ngực của anh tuyệt vời đến mức nào, khiến đầu óc cô khó mà kiểm soát nổi.

Đồng Uyển Thư khẽ đỏ mặt, ánh mắt lảng sang chỗ khác vì ngại ngùng, nhưng lại không kìm được mà lén nhìn thêm mấy lần nữa.

Rồi cô âm thầm “hừ hừ” trong lòng hai tiếng.

Ai mà ngờ được một người đàn ông có khí chất thế này, lại đi chọn cho cô toàn những món xấu đến mức muốn chết cũng không đền nổi.

Nghĩ đến đôi tất xấu xí mà anh từng mua cho mình, ngọn lửa nhỏ trong lòng cô bùng lên vù vù.

Cô bắt đầu nghi ngờ nghiêm trọng rằng Tạ Quyến Hòa cố tình mua mấy thứ xấu như vậy là để trả đũa cô.

Bất giác, cô lại liên tưởng đến tai họa do đôi tất gây ra, ánh mắt không kiềm được mà liếc sang một chỗ nào đó của Tạ Quyến Hòa.

Chắc là không sao đâu nhỉ?

Chỉ nhìn qua thế này, cũng không thấy gì là khó chịu cả.

Tối qua cô đã tra rồi, chỉ bị đá một cái, không dễ gì mà xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế đâu.

Đồng Uyển Thư liếc nhìn kỹ thêm hai lần về chỗ đó, nhưng khi anh vừa bước đi, chiếc quần tây theo động tác mà nhăn lại đôi chút, khiến ánh mắt cô như bị thiêu đốt, hơi thở cũng bất giác căng thẳng. Cô vội vàng dời ánh mắt đi, không dám nhìn lâu thêm chút nào, mặt cũng nóng bừng do chính mình gây ra.

Tạ Quyến Hòa chủ động chào: “Chào buổi sáng.” Ánh mắt anh gần như dính chặt lấy cô.

Đồng Uyển Thư mím môi, không đáp lại, rõ ràng mang theo chút bực dọc trong lòng.

Bị cô làm ngơ, Tạ Quyến Hòa thoáng sững người, nhưng rồi lại nhớ đến những lời mà Đàm Tuân nói tối qua, ‘Cô ấy không thích kiểu người như cậu đâu. Cứng nhắc, vô vị, chẳng thú vị gì cả.’

Đôi tất tối qua đúng là anh đã không nghĩ chu đáo. Anh chỉ lo giữ ấm cho cô, lại còn cưỡng ép giúp cô mang vào khi cô không vui, cô tức giận cũng là điều dễ hiểu.

Trong suy nghĩ của anh, con gái thì phải thích mấy thứ dễ thương mềm mại, như kẹo bông gòn vậy.

Cũng giống như cô vậy.

Tạ Quyến Hòa lặng lẽ đi sau Đồng Uyển Thư. Cô đang bị mấy vị trưởng bối kéo lại nói chuyện, khiến anh muốn tìm cơ hội giải thích chuyện đôi tất mà chẳng thể chen vào được.

Chỉ đành đứng yên một bên chịu lạnh, khóe môi nhếch lên vài phần chua chát.

Đồng Kính Thường sau khi truyền dịch xong thì đứng dậy đi rửa mặt.

Tạ Quyến Hòa liền bước tới, khom người đỡ lấy ông, còn tiện tay cầm luôn cả bình dẫn lưu bên cạnh giường bệnh.

Động tác liền mạch, gọn gàng, hoàn toàn không có chút biểu hiện khó chịu hay miễn cưỡng nào.

Dư Bội Trân định đứng dậy giúp một tay, nhưng Tạ lão phu nhân nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay bà, khẽ nói: “Để nó làm đi.”

Dư Bội Trân cảm thấy áy náy, khẽ nói: “Hai ngày nay vất vả cho Quyến Hòa quá, vẫn luôn là nó lo liệu trước sau. Tối qua cũng là nó thức cả đêm chăm sóc lão Đồng.” Tạ Quyến Hòa thân mang chức vị cao, một quyết định của anh thôi cũng có thể ảnh hưởng đến biết bao cục diện. Thế mà giờ lại vì lão Đồng nhà họ mà tất bật ngược xuôi không ngơi nghỉ.

Đồng Uyển Thư nghe hết những lời mẹ nói, tất cả đều ghi nhớ trong lòng.

Tối qua Tạ Quyến Hòa còn thức cả đêm để chăm sóc cho ba cô.

Tạ lão phu nhân mỉm cười, liếc mắt nhìn Tạ Quyến Hòa đang đỡ Đồng Kính Thường vào phòng rửa mặt: “Lúc này mà còn không chịu ra sức, thì còn đợi đến bao giờ?” Nhà họ Tạ xưa nay có quy củ, muốn cưới vợ, điều đầu tiên phải biết là phải chăm sóc cho người nhà của cô ấy.

Dư Bội Trân cũng mỉm cười, đương nhiên bà hiểu rõ hàm ý trong lời của lão phu nhân.

Bà cũng rất hài lòng với Tạ Quyến Hòa.

Chỉ còn chờ xem bảo bối nhà họ khi nào chịu gật đầu thôi.

Lúc ăn sáng, Tạ Quyến Hòa lấy đũa và thìa ra khỏi túi khử trùng, đưa đến trước mặt Đồng Uyển Thư.

“Cảm ơn anh.” Đồng Uyển Thư nhẹ nhàng nói, giọng dịu dàng như nước.

Tạ Quyến Hòa vốn mang vẻ mặt căng thẳng, nghe xong cũng dịu lại đôi chút.

Gần một tiếng đồng hồ rồi, cuối cùng cô cũng chịu mở miệng nói với anh câu đầu tiên.

“Không có gì.” Giọng anh trầm thấp, pha chút vui mừng không giấu được.

Tiếng cười khẽ khe khẽ ấy từ cổ họng Tạ Quyến Hòa truyền đến tai Đồng Uyển Thư, khiến cô không hiểu sao lại ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt hai người khẽ chạm nhau trong không trung.

Trong đáy mắt Tạ Quyến Hòa, tình ý vẫn luôn nồng đậm, chưa từng che giấu.

Đồng Uyển Thư căn bản không dám nhìn anh lâu thêm lấy một giây.

Tạ Quyến Hòa hôm nay, từ đầu đến chân, từng chi tiết nhỏ đều như đang dụ dỗ cô.

Dụ dỗ cô phạm sai lầm.

Mấy vị trưởng bối đều là người tinh ý, cố tình để trống một chỗ vừa vặn chỉ một chiếc ghế sofa nhỏ, hai người ngồi chung thì hơi chật một chút.

Chỉ còn chỗ bên cạnh Tạ Quyến Hòa là còn trống , nên Đồng Uyển Thư đành phải ngồi xuống cạnh anh. Tạ Quyến Hòa cao lớn, vai rộng, nhưng vẫn cố gắng điều chỉnh tư thế, giữ khoảng cách sao cho cô có thể ngồi thoải mái nhất.

Dư Bội Trân nhìn hai người đang ngồi đối diện nhau, ánh mắt đầy suy nghĩ. Tạ Quyến Hòa quý mến Đồng Đồng nhà họ đến mức nào, không cần đoán cũng nhìn ra được.

Huống hồ lão phu nhân cũng đã đích thân đến vài lần, bản thân bà và Đồng Kính Thường cũng thật lòng hài lòng với Quyến Hòa. Nếu không tranh thủ nói vài lời hay thì đúng là uổng phí, “Đồng Đồng, ăn nhiều một chút nhé. Mấy món này đều là do Quyến Hòa dậy sớm đặc biệt sắp xếp đấy.”

Lại là anh sắp xếp sao.

Anh đúng là rất hiểu khẩu vị của cô.

Tạ lão phu nhân lại mỉm cười tiếp lời: “Có gì mà gọi là đặc biệt chứ, đối tốt với vợ mình là chuyện đương nhiên.”

“Vâng ạ.” Tạ Quyến Hòa thản nhiên đáp lại.

Vâng?

Tạ Quyến Hòa anh có ý gì đây?

Ai thừa nhận hả?

Đồng Uyển Thư quay đầu lại, ánh mắt hai người lần nữa giao nhau trong không trung. Đôi mắt cô khẽ dao động, lộ ra chút bất mãn vì anh tự ý quyết định.

Ánh mắt Tạ Quyến Hòa nhìn cô, từng tấc từng tấc đều chan chứa yêu thương, bên môi còn ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt.

Đồng Uyển Thư đâu có ngốc, sao lại không hiểu ánh mắt đó có ý gì. Tai cô hơi đỏ lên, lập tức tránh đi, không thèm nhìn người đàn ông nông nổi chỉ biết mê sắc kia nữa. Cô khẽ cau mày, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Chiếc ghế sofa nhỏ, hai người ngồi sát bên nhau, khó tránh khỏi va chạm tay chân.

Cánh tay Đồng Uyển Thư vô tình chạm phải lồng ngực của Tạ Quyến Hòa.

Cơ ngực săn chắc, đầy đặn của anh luôn khiến đầu óc cô tự động “phát sóng” mấy hình ảnh không nên nghĩ.

Cô cũng hết cách, đầu óc mình đúng là quá giỏi tưởng tượng.

Bữa sáng này, cô ăn mà lòng không yên, tim cứ phập phồng, chẳng lúc nào yên ổn.

Tạ Quyến Hòa cũng chẳng khá hơn là bao. Hai người ngồi quá gần, hương thơm dịu dàng, trong trẻo từ cô gái bên cạnh từng chút một len lỏi vào hơi thở anh.

Lỗ chân lông âm thầm mở ra, những ý nghĩ không đứng đắn bắt đầu len lén nảy sinh, nhưng anh vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh, sống lưng căng cứng đến mức gần như phát run.

Khuỷu tay cô thi thoảng lại khẽ lướt qua lồng ngực anh, tựa như từng chiếc lông vũ mềm mại khẽ quét qua, vừa gợi vừa dẫn, khiến anh khó lòng kiểm soát bản thân.

Cảm giác tiếp xúc chân thật nhất luôn đến từ cơ thể, mà thứ không nghe lời nhất cũng chính là cơ thể.

Bảo anh thật sự thanh tâm quả dục như vẻ mặt kia? Không thể nào.

Bữa sáng này, với Tạ Quyến Hòa mà nói, vừa là ngọt ngào vừa là dày vò.

Đồng Uyển Thư ăn không nhiều, cô vốn ăn ít, mới ăn được vài miếng đã cảm thấy no.

Dư Bội Trân thấy con gái định đặt bát đũa xuống, liền dịu dàng khuyên: “Đồng Đồng, con ăn ít quá rồi. Mẹ múc thêm cho con chút cháo tuyết nhĩ nhé, ăn thêm một chút được không?”

Nhưng Đồng Uyển Thư thật sự không còn muốn ăn tiếp.

Bên cạnh, Tạ Quyến Hòa cúi người, khẽ hỏi bằng giọng trầm thấp: “Em còn muốn ăn thêm chút nữa không?”

Hai người ngồi gần nhau, giọng anh lại thấp, chỉ đủ để cô nghe thấy.

Khi nói, Tạ Quyến Hòa còn hơi nghiêng đầu về phía cô, khoảng cách giữa họ gần đến mức có thể cảm nhận rõ hơi thở của nhau.

Hành động thân mật, ăn ý như vậy, khiến người mãn nguyện nhất chính là Tạ lão phu nhân, chuyến đi này xem ra không uổng công.

Đồng Uyển Thư khẽ lắc đầu: “Em đủ rồi.”

Tạ Quyến Hòa lần này không còn giống trước, tự ý gắp thêm đồ ăn cho cô nữa, mà bắt đầu hỏi ý kiến cô trước.

Xem ra lời cô từng nói, không ăn được nhiều, ăn quá no sẽ khó chịu, cuối cùng cũng có tác dụng với anh rồi.

*

Buổi chiều, Tạ lão phu nhân và Tứ phu nhân phải về Lê Hải.

Tạ Quyến Hòa tiễn bọn họ ra sân bay, sau đó quay về Hải Thành.

Dư Bội Trân lên tiếng: “Đồng Đồng, con đi cùng với Quyến Hòa đi. Sân bay cũng gần cửa hàng của con, tiện đường để nó đưa con qua luôn.”

Gần chỗ nào chứ, từ sân bay đến cửa hàng của cô mất hơn bốn mươi phút, rõ ràng chẳng tiện đường chút nào.

Đồng Uyển Thư quay đầu nhìn về phía cha mình đang tựa vào giường bệnh, còn chưa kịp mở miệng thì Dư Bội Trân đã vừa đẩy vừa dỗ: “Đi nhanh đi, ba con ở đây đã có mẹ lo. Chẳng lẽ con còn sợ mẹ không chăm nổi ba con à?”

Suýt chút thì lao thẳng vào lòng Tạ Quyến Hòa, anh sợ cô va chạm vào chỗ nào đó, nên lúc Dư Bội Trân vừa nhẹ nhàng đẩy cô ra, anh đã khẽ giơ tay tạo thành một vòng bảo vệ, ngay khi Đồng Uyển Thư bước ra, suýt nữa đã đâm thẳng vào lòng anh.

Đồng Uyển Thư ngẩng đầu nhìn “bức tường người” cao lớn đứng trước mặt, khẽ nghiêng người né sang một bên.

Việc tiễn lão phu nhân ra sân bay, Đồng Uyển Thư hoàn toàn sẵn lòng làm.

Cô quay về phòng trong khu tập thể để lấy túi đeo nhỏ mang theo bên mình. Tạ Quyến Hòa đi theo vào, thấy cô cầm túi xách thì đưa tay ra muốn cầm giúp.

Nhưng lại bị Đồng Uyển Thư khéo léo né tránh.

Tạ Quyến Hòa đưa tay ra nhưng chụp hụt, bàn tay lơ lửng giữa không trung vài giây rồi thu lại giấu sau lưng, lặng lẽ đi theo sau Đồng Uyển Thư.

Đồng Uyển Thư liếc mắt về phía sau qua khóe mắt, lướt qua bóng dáng Tạ Quyến Hòa, làm gì vậy, còn muốn xách túi giúp cô nữa.

Sao lại có cái cảm giác “chồng người ta” rõ rệt thế này chứ.

Phỉ phui cái mồm ——

Cô đang nghĩ cái gì vậy chứ!

Toàn bị mấy hành động của anh ta dắt mũi rồi!

Đồng Uyển Thư lấy túi xong, lão phu nhân và tứ phu nhân đã để trống ghế phụ phía trước.

Tạ Quyến Hòa chu đáo mở cửa ghế phụ cho cô.

Anh không nói nhiều, nhưng ánh mắt sâu thẳm, trầm lặng ấy khi nhìn cô lại chẳng hề đơn thuần, chẳng đứng đắn chút nào.

Nhìn đến mức khiến tim cô rối như tơ vò.

Quãng đường một tiếng đồng hồ, Đồng Uyển Thư cũng không thấy buồn chán. Phần lớn thời gian cô trò chuyện với lão phu nhân, giới thiệu phong cảnh và các công trình kiến trúc dọc đường, kể về nguồn gốc và những câu chuyện phía sau chúng.

Mỗi lần cô kể, Tạ Quyến Hòa lại giảm tốc độ xe, chờ cô nói xong mới tiếp tục tăng tốc.

Đồng Uyển Thư khẽ cong môi, hình như anh ta cũng không đến nỗi nhàm chán như cô tưởng.

Đến sân bay, lão phu nhân quyến luyến nắm lấy tay Đồng Uyển Thư: “Đồng Đồng, có thời gian thì đến Lê Hải chơi nhé. Cùng đi với cái thằng chẳng ra gì này luôn cũng được.”

Đồng Uyển Thư suýt bật cười không ngờ lão phu nhân lại ví Tạ Quyến Hòa là “chẳng ra gì”. Khóe môi cô cong cong: “Vâng ạ, con sẽ đến, lão phu nhân.”

Bị ví von thành “chẳng ra gì”, người nào đó tất nhiên không vui. Nhưng vừa nghe Đồng Uyển Thư đồng ý sẽ cùng anh đến Lê Hải, trong lòng lại lâng lâng hạnh phúc.

Sau khi nói đôi câu với lão phu nhân, Đồng Uyển Thư liền bị tứ phu nhân kéo lại trò chuyện. Bà nói rất thích bộ trang sức do cô thiết kế, nhờ cô giúp thiết kế cho mình một bộ mới.

Đồng Uyển Thư vui vẻ đồng ý, bảo tứ phu nhân cứ chọn kiểu dáng, loại đá quý và màu sắc theo ý thích.

Hai người cũng tiện thể trao đổi thông tin liên lạc.

Nhân lúc tứ phu nhân đang trò chuyện với Đồng Uyển Thư về trang sức, lão phu nhân liếc sang Tạ Quyến Hòa với vẻ mặt “hận sắt không rèn thành thép”, thấp giọng dặn: “Tranh thủ thể hiện đi, sớm cho ta nghe được tin tốt, hiểu chưa?”

“Vâng.” Tạ Quyến Hòa đáp lại, ánh mắt thong thả dời khỏi Đồng Uyển Thư, vợ anh đúng là xinh thật, da trắng mịn, nói năng lại mềm mại dịu dàng, y như một con thỏ nhỏ trắng muốt mềm nhũn.

Tạ lão phu nhân liếc thấy vẻ mặt si tình ngốc nghếch này của anh, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm Đồng Đồng như thế, không biết mất mặt à? Bà ghét bỏ nói: “Đừng có chỉ biết nhìn nhìn nhìn! Làm cho đàng hoàng vào. Lần sau đến Tô Thành, ta hy vọng là đến để bàn chuyện cưới hỏi cho tử tế. Nếu làm không xong thì khỏi về nữa, tự mình viết đơn xin rút khỏi quân ngũ, cái chức tổng tài vớ vẩn kia cũng đừng làm nữa! Đến vợ còn không theo đuổi được, anh còn làm được trò trống gì? Đừng có bôi tro trát trấu vào mặt tổ chức!”

“……” Tạ Quyến Hoà.

“Học hỏi lão tứ nhiều vào, nghĩ thêm chút cách đi, đừng có lúc nào cũng cứng đơ đơ, mặt mũi lúc nào cũng như ai nợ tiền. Kế khổ tình, kế mỹ nam gì đó, đem ra mà dùng!” Tạ lão phu nhân trừng mắt mấy lần với Tạ Quyến Hòa, cái thằng không nên thân này, rồi mới quay sang từ biệt Đồng Uyển Thư, bước vào phòng chờ.

“……” Tạ Quyến Hòa câm nín.

*

Ra khỏi sân bay, Đồng Uyển Thư nói với Tạ Quyến Hòa: “Từ đây tới cửa hàng của tôi không thuận đường lắm, anh không cần đưa tôi đâu, tôi tự đi được. Bắt taxi hay đi tàu điện đều tiện.”

Tạ Quyến Hòa không nói gì, chỉ kéo cửa ghế phụ ra, kiên quyết muốn đưa cô đi.

Thôi được rồi.

Thật ra cô cũng vì nghĩ cho anh, từ sân bay mà lên cao tốc thì quay về Hải Thành sẽ gần hơn. Trời lại đang xầm xì, đen kịt như sắp mưa đến nơi.

Anh đã quyết tâm dạo một vòng trên đường phố Tô Thành thì cô tạm thời “thành toàn” cho anh vậy.

Dù sao cô cũng chẳng muốn chen chúc trên xe công cộng lúc này.

Giờ này không phải giờ cao điểm, rời khỏi đường sân bay rồi thì đường rộng, xe cộ thưa thớt.

Vậy mà Tạ Quyến Hòa lại lái cực kỳ chậm.

Chỉ nhanh hơn người đi bộ một chút, xe bên cạnh cứ lần lượt vượt qua họ. Đồng Uyển Thư nhìn mấy chiếc xe đó, cảm giác như ánh mắt của người ta đều liếc sang xe họ, ánh mắt đó giống như đang thăm dò xem trong xe này đang làm chuyện gì ghê gớm lắm vậy.

Xe của Tạ Quyến Hòa bề ngoài là kiểu dáng đơn giản, trông khá kín đáo, nhưng bên trong thì cực kỳ tiện nghi và thoải mái.

Xe thì không nổi bật, nhưng biển số lại cực kỳ gây chú ý, biển số xe ba vùng, lại còn dán thêm một ký hiệu đặc biệt rất bắt mắt, chạy trên đường còn thu hút hơn bất kỳ chiếc siêu xe nào, gặp mấy người to gan, còn hạ kính xe xuống để nhìn cho rõ.

Đồng Uyển Thư thở dài thầm trong lòng.

Dù người ta ở bên ngoài đâu có thấy được cô.

Cô vẫn thấy xấu hổ muốn chết.

Cô đưa đôi tay mềm mại ôm lấy gương mặt xinh đẹp của mình, buồn bã không vui.

Tạ Quyến Hòa nhận ra được tín hiệu u ám từ cô, nghiêng đầu hỏi nhỏ: “Làm sao thế?”

Biết rõ còn cố hỏi.

Đồng Uyển Thư hừ nhẹ hai tiếng, lười để ý đến anh.

Tạ Quyến Hòa quay đầu nhìn cô, công chúa của anh đang dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt xinh như tranh vẽ, hai má phồng lên giận dỗi.

Vợ anh thật xinh đẹp.

Đến cả móng tay cũng xinh.

Chỗ nào cũng xinh.

Ngay cả lúc buồn bã không vui cũng đẹp đến nao lòng.

Tạ Quyến Hòa lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ, mặt không biến sắc, “Không quen đường.” Nhưng trái tim của anh thì đã bay lên tận trời cao, mỗi lần vợ anh “hừ” một tiếng, đều rất dễ nghe, đáng yêu đến lạ, nghĩ đến đây khóe miệng Tạ Quyến Hòa không kìm được mà khẽ cong lên.

Ồ, ý của anh là vì không quen đường nên mới lái chậm sao?

Hơ hơ——

Cô tin anh cái quỷ ấy.

Còn mặt dày nói không quen đường, đường rộng thế này, cô mới lấy bằng lái, chưa từng lái xe cũng dám lai ra đường.

Đoạn đường từ nhà bọn họ ra ngoài, còn khó lái hơn chỗ này.

Hơn một tháng nay, Tạ Quyến Hòa không biết đã đi đi về về biết bao nhiêu lần, anh lái xe buổi tối, như lái xe về nhà mình vậy, có thấy anh than thở gì về đường xá bao giờ đâu?

Quãng đường hơn 40 phút, vậy mà Tạ Quyến Hòa cố tình lái rề rề gần hai tiếng mới đến được trước cửa hàng của Đồng Uyển Thư.

Nếu không bị giới hạn tốc độ tối thiểu, chắc anh có thể lái nguyên cả ngày.

Tạ Quyến Hòa ngẩng đầu nhìn thấy một tòa nhà mang phong cách cổ kính trước mặt.

[IRIS]

Tên cửa hàng của cô.

Trên biển hiệu treo trước cửa có chạm khắc một đóa diên vĩ theo phong cách thủy mặc.

Đơn giản mà tao nhã.

Tạ Quyến Hòa hiểu rồi, cô thích sự thanh nhã, giản dị.

Lần đầu tiên Đồng Uyển Thư bước xuống từ xe của một người đàn ông, các nhân viên trong tiệm không nén nổi tò mò, lén lút rướn người ra cửa sổ nhìn trộm.

“Người đàn ông đó là ai vậy? Thân phận chắc không tầm thường đâu.” Biển số xe của anh ta quá nổi bật, màu sắc của ký hiệu đặc biệt kia, ngay cả người có tiền cũng không thể động vào thứ đó, quyền lực.

“Chắc là một trong số những người theo đuổi bà chủ thôi.” Một nhân viên lâu năm lên tiếng, vẻ mặt không lấy gì làm ngạc nhiên. Bà chủ luôn có rất nhiều người theo đuổi, chưa bao giờ thiếu người có thân phận. Không ít quý bà từng tiếp xúc với bà chủ còn tranh nhau giới thiệu con trai, cháu trai cho cô nữa kìa.

“Người đàn ông này là hợp với bà chủ nhất đấy.” Bà chủ là kiểu công chúa kiêu sa, tiểu thư trời sinh cao quý. Còn người đàn ông kia thì cao lớn, vạm vỡ, tướng mạo tuấn tú, ánh mắt sâu thẳm kia khi nhìn bà chủ của họ, dịu dàng đến mức khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Công chúa và kỵ sĩ, đúng là một đôi trời sinh.

Kỵ sĩ sinh ra là để bảo vệ công chúa, mà công chúa trong thời đại này, sớm đã chẳng còn ngại ngần gì khi chạy về phía người luôn lặng lẽ chờ đợi phía sau mình.

Tạ Quyến Hòa cụp mắt xuống, đôi mắt sâu thẳm mang theo chút quyến luyến, không nỡ rời. Giọng anh trầm thấp: “Ngày mai mấy giờ em tan làm?”

Đồng Uyển Thư khẽ ngẫm nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: “Em cũng không rõ lắm.”

Ngày mai có một khách hàng hẹn trước, mang đến một bộ trang sức cổ của hoàng thất nước ngoài, cần sửa chữa và phục chế. Rất nhiều chi tiết phải bàn bạc kỹ.

Dù có lưu luyến đến mấy, Tạ Quyến Hòa cũng đành phải rời đi.

Công ty còn một đống việc đang chờ anh đưa ra quyết định.

Dương Tốc lại bắt đầu giở trò “Mười ba nhát dao thúc mạng” quen thuộc rồi.

Tạ Quyến Hòa vừa nghe điện thoại của Dương Tốc, ánh mắt sâu thẳm vẫn dán chặt vào bóng lưng của Đồng Uyển Thư.

Trước mắt anh, vợ yêu đang xách túi nhỏ, bước đi với dáng vẻ tao nhã, không ngoảnh đầu, vô tình rảo bước vào cửa tiệm.

Tạ Quyến Hòa vừa nghe máy, vừa một tay mở cửa xe, thắt dây an toàn, rồi khởi động xe, tất cả động tác đều lưu loát, gọn gàng, phong thái đẹp mắt như một cảnh phim điện ảnh.

Rõ ràng là cao thủ đua xe, đâu ra cái kiểu “không quen đường, sợ đường xá” như anh nói.

Tạ Quyến Hòa vừa kết thúc cuộc gọi với Dương Tốc, liền thấy có tin nhắn mới gửi đến từ mục trò chuyện được ghim trên đầu.

Vợ: [Hình như sắp mưa đấy, lái xe cẩn thận.]

Tạ Quyến Hòa nhìn tin nhắn, trong mắt ánh lên tia dịu dàng vương vấn, khóe môi khẽ cong, dùng giọng nói để trả lời: “Được.”

Bên ngoài, cơn mưa nhẹ nghiêng nghiêng rơi xuống.

Đồng Uyển Thư mở đoạn tin nhắn thoại của Tạ Quyến Hòa, giọng người đàn ông trưởng thành trầm thấp, ấm áp đến bất ngờ, lại rất dễ nghe.

Cô thầm nghĩ, phải tìm dịp bảo anh thu cho mình một đoạn truyện đọc.

Với chất giọng kiểu “tổng tài mạnh mẽ chủ động” như thế, chắc chắn sẽ rất cuốn.

Hai tiếng sau, Đồng Uyển Thư nhận được tin nhắn của Tạ Quyến Hòa: [Đến nơi rồi.]

Đồng Uyển Thư: [Ồ.]

Đồng Uyển Thư không hề để ghi chú tên của Tạ Quyến Hòa.

WeChat của anh là tên thật.

Lúc này mới nổi hứng mà cải ghi chú: Tên đàn ông vô liêm sỉ.

Rồi đổi ảnh nền cuộc trò chuyện thành ảnh đôi tất xấu xí.

Xấu quá, không dám nhìn thẳng.

Lại một lần nữa, Đồng Uyển Thư thêm biểu tượng vào ghi chú tên của Tạ Quyến Hòa trong danh bạ WeChat: [một hình vẽ stickman đấu kiếm, giơ kiếm ra hiệu lùi lùi lùi.jpg]

Sau khi đổi xong ghi chú, cô tiện tay gửi thêm một cái GIF động vào khung chat: [Stickman đấu kiếm, lùi lùi lùi .GIF]

Không kèm một chữ nào, chỉ là một ảnh động.

Ngay lập tức, dưới bài đăng trên Moments, phần bình luận ngập tràn dấu chấm hỏi.

Nhất Nhất: Công chúa Đồng Đồng, chị định “trả lại” ai thế? Ông chú đó sắp bị trả hàng rồi à? [Khuôn mặt hỏi chấm dễ thương .jpg]

Tạ Quyến Hòa lập tức nhận được thông báo quan trọng từ vòng bạn bè, liền chụp màn hình ảnh đó rồi gửi ngay cho Đàm Tuân: [Cái ảnh này có nghĩa là gì?]

Đàm Tuân: [“lùi lùi lùi” thì chính là “đẩy lùi” đấy thôi.]

[.] Tạ Quyến Hòa cạn lời, cảm thấy hỏi con chó này chi bằng hỏi trình duyệt web còn hơn.

Chưa dừng lại, Đàm Tuân lại gửi thêm một tin nhắn: [Gần đây Đồng Đồng có gì cần “trả lại” không, cậu tự mình nghĩ đi.]

Tạ Quyến Hòa hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên u tối.

Trong cuộc họp, sắc mặt anh thay đổi rõ rệt, khiến các nhà cung cấp đều cảm thấy bất an, âm thầm quan sát biểu cảm của anh.

Một vài người liếc nhìn nhau, trong lòng mang theo suy đoán, chẳng lẽ là vấn đề về nguyên liệu?

Không thể nào, bọn họ vẫn luôn kiểm soát chất lượng rất nghiêm ngặt mà.

Đồ dùng trong căn cứ bọn họ nào dám đùa dỡn, sơ xuất một chút, là sẽ bị tóm ngay.

Ai dám lấy tính mạng, tiền đồ và cả gia sản của mình ra để đùa giỡn chứ.

Tạ Quyến Hòa lạnh nhạt lên tiếng: “Sao không tiếp tục nữa?”

Một thư ký của giám đốc nhà máy lập tức tiếp tục báo cáo.

Tạ Quyến Hòa lấy điện thoại, cúi đầu mở thanh tìm kiếm lên:

[Hình một người que cầm kiếm kèm chữ “lùi lùi lùi” có nghĩa là gì.]

Rất nhiều giải thích, AI thuyết minh cho thấy một bà thím ngang nhiên chiếm chỗ đậu xe để bày bán hàng ———— thái độ rất cứng rắn, nói năng lý lẽ, không chịu nhường nhịn, rõ ràng là mình sai mà khí thế vẫn không thua ai.

Còn có những từ như: xua đuổi, đuổi đi, không vui, từ chối, không bằng lòng, v.v…

Không vui, từ chối, không bằng lòng?

Mấy từ này, rơi vào mắt Tạ Quyến Hòa, lại như những ngọn lửa thiêu đốt lòng người.

Một lúc sau, Đàm Tuân gửi qua một ảnh chụp màn hình, kèm theo ảnh chụp dòng trạng thái có bình luận của Đồng Uyển Thư trên bạn bè vòng tròn.

Tạ Quyến Hòa nhìn thấy dòng bình luận của Nhất Nhất trong tấm ảnh chụp màn hình: “Công chúa Đồng Đồng, chị đang đuổi ai vậy? Ông chú kiasắp bị trả hàng rồi sao?” Sau đó, Đồng Uyển Thư quả thật có trả lời, một ảnh động [Stickman đấu kiếm, lùi lùi lùi .GIF].

Tạ Quyến Hòa ánh mắt trầm xuống, lòng nặng nề, hít sâu một hơi.

Cô thật sự muốn hủy hôn sao?

Thật sự, không thèm để mắt tới anh à?

Tạ Quyến Hòa lúc này tâm trạng rõ ràng không ổn, đưa tay xoa xoa mi tâm, khí tức trầm lạnh.

Cả phòng họp im phăng phắc, không ai dám thở mạnh.

Thư ký bên nhà cung ứng đang đứng báo cáo trước màn hình, trong lòng thấp thỏm bất an. Tổng giám đốc Tạ, rốt cuộc là không hài lòng với đề án của họ đến mức nào, áp lực từ khí thế ấy đủ để đè chết người, thật đáng sợ. Cô thư ký lén liếc sang sếp mình, như đang cầu cứu trong vô vọng.

Bên nhà cung ứng thấy thư ký cầu cứu, cũng không khỏi hoang mang mà đưa mắt nhìn sang Dương Tốc như muốn nhờ giúp.

Dương Tốc cũng nhận ra trạng thái của Tạ Quyến Hòa có gì đó không ổn, khẽ ho một tiếng trong lòng bàn tay, sau đó đứng dậy, bước đến bên cạnh anh, nhỏ giọng nhắc: “Tổng giám đốc Tạ, phần báo cáo của Giám đốc Triệu đã kết thúc rồi, anh xem có cần điều chỉnh gì thêm không?”

Tạ Quyến Hòa lúc này mới hoàn hồn, đáy mắt vẫn sâu thẳm u ám, anh ngước nhìn đám người bên dưới đang căng thẳng đến nghẹt thở, rồi khẽ nói: “Xin lỗi, tôi thất lễ rồi.”

“Không sao, không sao cả.” Giám đốc Triệu cười ha hả, chỉ cần không phải do đề án có vấn đề lớn thì tốt rồi. Ông thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Tổng giám đốc Tạ, anh xem kết cấu thiết bị sau lần cải tiến này còn chỗ nào cần điều chỉnh nữa không? Xin cứ nói thẳng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng mọi yêu cầu sản xuất.”

Tạ Quyến Hòa lật xem lại bản đề án mà Dương Tốc vừa chuyển qua, không thể hiện rõ thái độ gì. Anh đột nhiên đứng dậy, một lần nữa nói lời xin lỗi: “Xin lỗi mọi người, tôi có chút việc cá nhân cần xử lý gấp. Dương Tốc, cậu làm việc với Giám đốc Triệu, Bộ trưởng Tiền và các bên liên quan tiếp theo nhé.”

Các vị đang có mặt ở phòng họp, đều cảm thấy hiếu kỳ.

Có chuyện gì vậy?

Ai mà lại có khả năng khiến Tạ Quyến Hòa mất không chế cảm xúc như vậy?

Đặng Viễn đang gật gù buồn ngủ thì bị Dương Tốc đá cho một cái, giật mình tỉnh giấc, thấy Tạ Quyến Hòa cầm chìa khóa xe và áo khoác, liền vội vàng đuổi theo, “Anh Quyến, anh đi đâu thế?”

“Tô Thành.” Tạ Quyến Hòa trầm giọng đáp.

“Bây giờ á?” Không phải vừa mới từ đó về à? Lại đi tiếp? Lại nhớ nhị tiểu thư rồi à? Trời cũng sắp tối rồi, lại còn mưa to nữa.

“Ừ.” Tạ Quyến Hòa sắc mặt lạnh lùng, đáp lại nhạt nhẽo một tiếng, rồi lập tức gọi điện cho Chú Tề: “Chú Tề, phiền chú chạy một chuyến, giúp cháu mang cái hộp gỗ trong ngăn kéo đầu tiên bên tay trái bàn làm việc của cháu đến ngã tư Hòa Bình. Vâng, cháu đang ở đó.”

[Tác giả có lời muốn nói:

Giờ thì tụi bây hiểu tại sao Đàm Tuân cưới gần hai năm rồi mà vợ còn chưa thèm liếc mắt nhìn một cái chưa?

Đúng là kẻ áp chót đi dạy cho kẻ bét bảng, một người dám giảng, một người dám nghe.

Hahaha, có Ngọa Long thì ắt phải có Phượng Sồ, hahaha!

Xem lão Tạ nhà ta bị dọa thành cái dạng gì rồi kìa!]

[Editor:

Tui không tìm được ảnh gif [Stickman đấu kiếm, lùi lùi lùi] nhưng tui tìm được cái khác, đại loại như sticker bên dưới.

Chữ trong ảnh: “Lùi! Lùi! Lùi”

Mọi người xem tạm nha!]

Bình Luận (0)
Comment