Hôn Thê Hào Môn Dạy Bảo Tổng Tài Đa Nhân Cách

Chương 19


Lam Thần Vũ đưa Hạ Hàn đến bệnh viện da liễu nổi tiếng nhất thành phố Los Angeles.
Khi nhận được tờ giấy giới thiệu từ Lam Thần Vũ, cô y tá trực quầy liền nhanh tay nhấc điện thoại lên ấn phím gọi.
"Có người muốn gặp viện trưởng ạ" Cô trình bày sau khi tín hiệu đã kết nối.
"Đưa họ lên phòng tôi đi" Đầu dây bên kia phát ra tiếng trầm khàn như người bị cảm, có thể nghe rõ được là giọng của một người đàn ông đã có tuổi.
"Hai vị đi theo tôi."
Đưa đến trước cửa thì cô y tá cũng rời đi.

Lam Thần Vũ gõ nhẹ cửa nhưng không nghe tiếng phản hồi, gõ mạnh thêm vài cái nữa mới có người bước ra mở cửa.
Xuất hiện trước mặt hai người là một vị bác sĩ trạc tuổi trung niên, đầu bù tóc rối, áo blouse trắng xộc xệch trông vô cùng nhếch nhác.
"Viện trưởng Mặc, cháu đưa vợ cháu đến rồi đây" Lam Thần Vũ ba phần cung kính gật nhẹ đầu giới thiệu Hạ Hàn với ông.
"Xin chào viện trưởng" Hạ Hàn cũng cúi đầu chào hỏi.
Vị viện trưởng nọ lóng ngóng đẩy cặp kính lão, tiến lên một bước nhìn chằm chằm vào Hạ Hàn làm cô thấy hơi bất tiện vì sự săm soi khó chịu này.
Ông nhìn một lúc, lát sau mới liếc sang Lam Thần Vũ, thản nhiên hỏi: "Nhóc con, kết hôn khi nào vậy?"
"Chúng cháu chỉ vừa đăng kí giấy kết hôn, cũng chưa tổ chức lễ cưới nên bác không biết cũng là lẽ đương nhiên."
Viện trưởng họ Mặc gật gù vuốt vuốt chòm râu lởm chởm sợi đen sợi bạc rất dị rồi đi một mạch ngồi vào bàn thí nghiệm.
Hạ Hàn chớp chớp mắt nhìn Lam Thần Vũ, anh biết cô đang chưa hiểu gì nên giải thích: "Đừng lo.

Ông ấy là thế đấy."
Anh dẫn cô vào phòng ngồi lên ghế khám dành cho bệnh nhân.

Còn anh thì ngồi ở ghế sô pha phía sau lấy điện thoại ra gọi cho một ai đó.
Mày kiếm hơi nhíu lại sau một lúc gọi điện vẫn không nhận được trả lời, Lam Thần Vũ đứng lên định đi ra cửa thì cánh cửa mở xoạc ra, sau đó là một chàng bác sĩ trẻ mắt đeo kính ngố chạy vào đâm trúng ngay anh.
"Tiểu Vũ?"
"A Duyệt?"
Cả hai người đều ngạc nhiên đồng thời gọi tên đối phương.

Chàng bác sĩ trẻ nhìn Lam Thần Vũ với ánh mắt nửa kinh ngạc nửa trìu mến, bỗng nhiên anh đưa tay lên xoa đầu Lam Thần Vũ làm Hạ Hàn giật mình.
"Còn có người có thể xoa đầu anh ta sao?"
"Em đã lớn chừng này rồi đấy à?" Mặc Ninh Duyệt cười vui như gặt được mùa, cao hứng quá mức mà vò đầu tóc Lam Thần Vũ rối bù cả lên như tổ chim.

Lam Thần Vũ thấy Hạ Hàn đang nhìn mình chằm chằm thì sinh ngượng, anh gạt tay Mặc Ninh Duyệt ra: "Anh làm gì gọi không được?"
"À.

Xuống căn tin mua một ít nước ép." Vừa nói anh vừa bước vào.
Đoạn nhìn thấy Hạ Hàn liền hỏi: "Đây là ai?"
"Bệnh nhân hôm trước em nói với anh.

Anh mau đến khám cho cô ấy đi."
Mặc Ninh Duyệt nghe vậy thì bệnh nghề nghiệp trỗi dậy, anh chạy vội đến chỗ Hạ Hàn xoay qua xoay lại người cô làm cô hơi hoảng: "Chuyện gì vậy bác sĩ?"
"Đánh giá tiêu chuẩn em dâu."
"Em dâu?"
Cơ mặt Hạ Hàn nghệch ra, cô chưa tiếp thu kịp thông tin mà Mặc Ninh Duyệt nói nên quay sang nhìn Lam Thần Vũ với ý cầu giải thích song lại thấy anh cười hiền nên cũng khó mở lời hỏi rõ.
"Vóc dáng rất đẹp" Mặc Ninh Duyệt đẩy đẩy cặp kính, nhướng mày tỏ vẻ rất tâm đắc, "Tóc cũng rất đẹp nhưng cơ thể lại bị phá hủy rất nặng.

Em dâu còn sống là kì tích rồi."
Hạ Hàn biết Mặc Ninh Duyệt đang chuẩn bệnh cho mình nhưng anh cứ luôn miệng gọi "em dâu" làm cô vừa ngại vừa chẳng hiểu tại sao.
"Bác sĩ Mặc, anh đừng gọi tôi là em dâu nữa có được không?"
Mặc Ninh Duyệt quay ngoắt lại nhìn cô với ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên, sau đó lại nhìn sang Lam Thần Vũ làm ra vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: "Sao vậy? Không cho anh nhận em dâu nữa à?"
"Anh ấy là anh trai của tôi!" Lam Thần Vũ biết cô đang thắc mắc điều gì.

Cô chưa kịp nói ra lí do thì anh đã lên tiếng giải thích.
Anh đi lại đứng bên cạnh Mặc Ninh Duyệt, vỗ vai mấy cái rồi nói: "A Duyệt và tôi là anh em cùng mẹ khác cha.

Anh ấy là con trai lớn của mẹ tôi.

Viện trưởng Mặc là chồng trước của bà ấy."
Hạ Hàn khá bất ngờ với quá khứ không mấy danh giá của vị hôn phu này.

Vì tò mò nên cô mới hỏi: "Vậy mẹ anh thì sao? Bà ấy đang sống cùng anh trai ư?"
"Mẹ tôi mất rồi.


Bà ấy qua đời vì căn bệnh ung thư dạ dày."
"Tôi xin lỗi...”
"Không sao.

Chuyện cũ rồi" Lam Thần Vũ không mảy may tỏ ra hoài niệm.
Anh đặt tay lên hai vai Hạ Hàn, hướng cô xoay người lại đối diện với Mặc Ninh Duyệt: "Chuyện quan trọng bây giờ là chữa trị cho em."
Mặc Ninh Duyệt nâng cằm Hạ Hàn lên kéo qua kéo lại ngắm nghía, không đợi anh trả lời liền nói: "Dung mạo này chỉ có thể ghép da tái tạo, không thể khôi phục gương mặt cũ được."
"Là tôi sẽ mang một diện mạo mới?"
"Đúng vậy!"
"Vậy còn cơ thể thì sao?"
"Nếu phẫu thuật ghép da, tỉ tệ thành công là 50%"
"Hậu quả nếu không thành công?"
"Cô ấy sẽ chết."
Lam Thần Vũ trầm mặc tiếp nhận thông tin.
Không khí xung quanh Hạ Hàn cũng bao trùm một nỗi nặng nề.
Sau khi nghe Mặc Ninh Duyệt nói, con số 50% cứ văng vẳng trong đầu Hạ Hàn.

Cô biết cơ hội của cô chỉ có một nửa, giống như việc cô đang đánh cược giữa tính mạng và sắc đẹp.

"Sai một li đi một dặm" chính là câu nói thích hợp nhất cho hoàn cảnh của cô ngay lúc này.
Mặc Ninh Duyệt nắm cánh tay cô đưa lên soi xét một mảng sẹo bỏng.

Anh dùng móng tay cào nhẹ lớp sừng thâm sạm, suy ngẫm một lúc rồi nhẹ nhàng hạ tay của cô xuống, nói: "Ghép da là một quá trình cực kì phức tạp, huống hồ tế bào biểu bì da của cô ấy đã bị phá hủy hoàn toàn, muốn tái tạo lại phải mất rất nhiều thời gian, hơn nữa còn rất mạo hiểm.”
“Khó khăn như vậy…”
“Nếu muốn, anh có thể sắp xếp quá trình điều trị cho cô ấy ngay bây giờ."
Lam Thần Vũ nhìn xuống Hạ Hàn đang lặng thinh.


Anh ngồi xuống nắm lấy bàn tay sần sùi của cô, ánh mắt dịu dàng toát lên sự lo lắng đã in đậm trên gương mặt anh tuấn: "Em có sợ không?"
Hạ Hàn nhìn anh, không dám trả lời.
"Nếu có thể, chúng ta đừng làm phẫu thuật nữa được không? Em là vợ tôi, tôi nuôi em.

Em không cần phải quay trở lại con đường diễn xuất đầy chông gai và cạm bẫy ấy nữa.

Có được không?"
Môi Hạ Hàn mím lại.
"Tôi không thể nào chịu được việc mất đi em.

Chúng ta có thể đợi thêm vài năm nữa để thử cách khác, đừng mạo hiểm nhé Hạ Hàn?"
Lời của Lam Thần Vũ thốt ra ẩn chứa chất giọng đã không còn tự tin.

Hành động anh quỳ dưới đất nắm chặt lấy tay cô đã thể hiện rõ tôn nghiêm của anh chỉ là cỏ rác khi đối diện với cô, cô quan trọng như vậy, anh làm sao dám để cô mạo hiểm.
Nhưng Mặc Ninh Duyệt còn chưa nói cho anh và cô biết, cho dù có trôi qua bao lâu, tỉ lệ của cô cũng chỉ có một nửa!
Hai mắt Hạ Hàn rưng rưng nhìn anh.

Nhận được kết luận này, cô là người hoang mang hơn ai hết nhưng thù hận bên trong đã thao túng toàn bộ sự sợ hãi của cô.
Cô bất ngờ cô rút tay ra khỏi bàn tay ấm áp của anh, hướng lên nhìn Mặc Ninh Duyệt gật đầu rất kiên định: "Tôi đồng ý!"
Mặc Ninh Duyệt chờ xem Lam Thần Vũ có ý kiến gì không nhưng lạ thay anh lại chẳng nói lời nào.

Thấy vậy, Mặc Ninh Duyệt mời cô đi vào phòng xét nghiệm.
Lam Thần Vũ đứng đó trông theo bóng lưng yếu ớt của cô, sống mũi bắt đầu cay cay vì mùi thuốc khử trùng rất nồng đã từ khi nào hòa vào cảm xúc lo âu chẳng thể phân biệt được.
Sau khi hoàn thành xét nghiệm, Mặc Ninh Duyệt cho Hạ Hàn tự do rời đi, còn anh ở lại làm nốt báo cáo trị liệu dài hạn cho cô.
Cô bước ra khỏi phòng xét nghiệm liền tìm ngay Lam Thần Vũ nhưng lại thấy anh ngủ gật trên sô pha.
Hạ Hàn lặng lẽ đi lại ngồi ở ghế đối diện ngắm nhìn anh.

Cô công nhận dáng vẻ an tĩnh lúc ngủ của anh vẫn luôn trông rất hảo soái.

Anh ngồi vắt chéo chân, khuỷu tay chống lên thành ghế, đầu kê trên cùm tay hơi ngả sang một bên, đôi mi cong dài rợp xuống, vòm ngực khẽ phập phồng vì hô hấp đều đặn.
Cơ mặt Hạ Hàn dãn ra, viền môi hơi cong lên nụ cười nhàn nhạt.

Cô đưa tay ra định chạm vào gò má cao thì bất chợt khựng lại.

Sắc mặt cô nhạt đi, mấy đầu ngón tay do dự sững lại trong vô định.

"Mình đã dặn lòng không được rung động với anh ấy...!Không được!"
Ngước nhìn đồng hồ đã điểm một giờ trưa, cô biết sau khi thức giấc, người đàn ông này sẽ lại là Lam Kỳ Ngôn.

Cô không dám đối diện với ánh mắt nồng nhiệt và những hành vi biến thái nhưng không chán ghét của anh.
Mỗi khi cô nhìn thấy Lam Thần Vũ, trái tim lại không tự chủ rung động mãnh liệt, còn đối với Lam Kỳ Ngôn, cô chỉ muốn trốn tránh anh, tránh anh thật xa để thời gian 12 giờ đằng đẵng nhanh chóng trôi qua rồi trả lại cho cô một Lam Thần Vũ dịu dàng như lúc này.
"Tôi biết anh rất quan tâm tôi nhưng thật xin lỗi.

Mục đích sống của tôi là trả thù, hôn nhân giữa chúng ta cũng chỉ là bước đệm đầu tiên trong quá trình của tôi.

Tôi xin lỗi, xin lỗi vì đã lợi dụng anh."
Tiếng kim đồng hồ tích tắc đều đều vang vọng trong không gian yên ắng kéo theo những lời của Trần Khinh kết tội anh ngày hôm đó cứ văng vẳng phát lại trong đầu cô.
"Anh...!là người tôi nên hận."
Cô cắn môi, tay đã hoàn toàn thu lại.
Cõi lòng Hạ Hàn nặng trĩu khi nghĩ đến Lam Kỳ Ngôn.

Tuy nói hai người là một, cùng một gương mặt và giọng nói, song cô đã dần quen với việc hai người chuyển đổi.
Có lẽ ngay từ đầu người khiến trái tim Hạ Hàn rung động là Lam Kỳ Ngôn, cô xác nhận được và hạnh phúc với điều này nhưng sự thật quá khứ giống như một bóng ma đeo bám cô, ám ảnh cô, khiến cô tự mình không hay không biết âm thầm giết chết cảm giác ấy theo từng ngày.
Cô biết trái tim tiếp nhận sự dịu dàng của Lam Thần Vũ trong vô thức, nhưng có lẽ vì sự hiểu lầm trước đây được hóa giải nên cô càng trân trọng anh hơn.
Nhưng cho dù là ai, Hạ Hàn cũng không cho phép sự rối bời này chi phối tâm trí cô.

Thần Vũ cũng được, Kỳ Ngôn cũng được.

Bất kì là ai cũng được, cô đều không thể yêu!
“Đến khi trả xong thù, mình sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh ấy!”
Hạ Hàn nhìn ra cửa sổ thấy tuyết rơi, làn da đã đứt hết những sợi dây cảm giác vẫn mang máng cảm nhận được cái lạnh của xứ sở ngàn hoa.
“Trong thời gian này, hãy để tôi được ở bên cạnh anh.”
Cô lấy áo vest khoác lên ngang ngực anh, nhìn anh thêm giây lát rồi rời đi một mình.
Mặc Ninh Duyệt bước ra sau khi Hạ Hàn rời khỏi không lâu.

Trên tay anh cầm một xấp ảnh chụp x - quang và hồ sơ bệnh án.

Thấy bố mình vẫn miệt mài thí nghiệm, còn em trai thì ngủ gật trên sô pha nhưng lại chẳng thấy Hạ Hàn đâu, Mặc Ninh Duyệt lặng người đứng đó nhìn tuyết rơi mà trầm ngâm.
"Năm nay tuyết rơi sớm nhỉ?"

Bình Luận (0)
Comment