Hôn Thê Hào Môn Dạy Bảo Tổng Tài Đa Nhân Cách

Chương 7


"Hạ Hàn, tỉnh dậy đi.”
"Hạ Hàn.”
...
"Là ai vậy...!giọng nói quen quá" Hạ Hàn mơ màng nghe thấy tiếng của Lam Kỳ Ngôn vang vọng trong tiềm thức.
Cô mở choàng hai mắt vì nhớ lại chất giọng thô lỗ của Lam Kỳ Ngôn vừa rồi còn văng vẳng bên tai.
Còn cho rằng vì mình quá ám ảnh về anh nên mới sinh ra ảo giác cho đến khi cô phát hiện quần áo trên người đã được thay sạch từ bao giờ.
Bất chợt có tiếng đàn ông lọt vào tai làm cô giật mình: "Cuối cùng cũng chịu tỉnh.

Tôi còn nghĩ cô ngủ đến chết rồi.”
Vừa mở mắt ra đã thấy ngay gương mặt hung thần đằng đằng sát khí của Lam Kỳ Ngôn, Hạ Hàn hoảng hốt ngồi bật dậy lấy chăn kéo lên che kín người.
“Tại sao tôi lại ở đây? Anh lại bắt tôi về sao?”
Lam Kỳ Ngôn nhíu mày bất mãn trước thái độ sợ hãi thái quá của Hạ Hàn, anh đi lại ngồi xuống ở mép giường.
“Tôi còn chưa chặt gãy chân cô là may!”
Hạ Hàn nghe anh nói thì sợ hãi rút bàn chân vào trong chăn.

Anh chậc lưỡi, nhoài người tới đưa tay tóm lấy cằm cô bắt ngước lên.
"Hạ Hàn, cô dám bỏ trốn? Ai cho phép cô rời khỏi tôi?”
Tim Hạ Hàn đập mạnh một nhịp vì chột dạ.

Cô nghiêng đầu tránh né sự gần gũi của anh nhưng với bản tính thích chiếm hữu của Lam Kỳ Ngôn, những hành động khước từ này chẳng khác nào đang thu hút sự chú ý của anh cả.
Anh buông cô ra, tay cho vào túi quần móc ra tấm thẻ vip úp vào mặt cô.
Hạ Hàn nhắm tịt mắt chịu trận, vài giây sau mới hé ra thấy vẻ mặt Lam Kỳ Ngôn nhăn lại rất khó chịu, mấy câu thốt ra cũng giống như đang chất vấn: "Ôm tiền của Lam Thần Vũ rồi chạy mất.

Cô nghĩ cô có thể thoát khỏi tôi dễ dàng như vậy sao?"
Hạ Hàn trợn mắt khi nghe người đàn ông nhắc đến cùng lúc hai cái tên.


Cô đẩy mạnh Lam Kỳ Ngôn ra, nghi hoặc hỏi: "Anh thật sự là ai?"
"Bây giờ tôi là Lam Kỳ Ngôn" Lam Kỳ Ngôn lạnh lùng đáp.
"Bây giờ? Vậy còn lúc khác thì sao? Anh nói gì tôi không hiểu" Hạ Hàn hoang mang nhìn anh.
Ngược lại, anh chẳng có thái độ gì ngoài việc nhìn cô chằm chằm.
Được một lúc, Hạ Hàn ngượng ngùng cúi mặt xuống lãng tránh ánh mắt kiên định của anh: "Anh ta đẹp trai quá.”
"Bây giờ tôi chính là Lam Kỳ Ngôn!"
Hạ Hàn ngước lên lóng ngóng hỏi: "Thế còn Lam Thần Vũ? Người sáng hôm đó tôi gặp đã..."
"Hạ Hàn!"
Hạ Hàn còn chưa kịp nói dứt câu đã bị Lam Kỳ Ngôn chặn miệng.

Anh bất ngờ tiến sát lại kéo gáy cô ghì vào mặt anh.

Đôi môi mỏng cố tình chườm nhẹ lên hai cánh môi của Hạ Hàn.

Mỗi lần anh nói chuyện, cơ miệng hoạt động là viền môi lại ấn vào môi cô.
Hạ Hàn đỏ mặt trước sự va chạm ngứa ngáy của anh, cô chớp chớp mắt ngạc nhiên, mím chặt môi nhìn anh trân trân.
Trông vẻ mặt kinh ngạc có chút đáng yêu của Hạ Hàn, Lam Kỳ Ngôn không nhịn được thèm khát liền há miệng mút nhẹ môi dưới của cô.
Lam Kỳ Ngôn thấy Hạ Hàn cuối cùng cũng ngoan ngoãn im lặng, anh bắt đầu thè lưỡi tách răng của cô ra, nhẹ nhàng mà chậm rãi, nhẫn nhịn mà tham lam mút hết mật ngọt trong miệng cô.
Hạ Hàn nhắm tịt mắt lại, lồng ngực choáng lên một nỗi căng thẳng kì lạ.

Đôi bàn tay gầy bỏng tì mạnh lên ngực anh, từng đầu ngón tay miết dọc theo cổ áo, máu trong người như nóng lên dồn hết vào gương mặt khả ái.

Hạ Hàn thở gấp vì thiếu dưỡng khí, Lam Kỳ Ngôn tinh ý buông cô ra, luyến tiếc rời khỏi cảm giác mềm mại ở đôi môi căng mọng.
"Sau này không có sự cho phép của tôi, cô không được rời khỏi ngôi nhà này nửa bước.

Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô!"

"Là ý muốn của Lam Thần Vũ phải không? Anh ấy từng nói sẽ bù đắp cho tôi.”
"Người tối hôm đó ngủ với cô là tôi, nói bù đắp cũng là tôi cho nên đừng luôn miệng nhắc đến tên người đàn ông khác.”
"Nhưng cả hai đều là...”
Hạ Hàn chưa kịp nói dứt câu, Lam Kỳ Ngôn đã vươn tay kéo cô ngã nhào vào lòng anh.

Vòng tay to lớn hữu lực ôm cả Hạ Hàn lẫn tấm chăn cô đang quấn trên người.
“Để tôi ôm một lát.”
Tim Hạ Hàn đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hai tay cô bấu chặt vào ngực áo sơ mi đen tuyền, đôi gò má ửng hồng ngượng ngùng nhìn anh.
"Anh làm sao vậy?"
Lam Kỳ Ngôn nhếch môi cười tà mị, anh ghé vào tai cô liếm quanh một lượt rồi hé miệng thổi một làn hơi ấm nóng, chất giọng trầm khàn nam tính chậm rãi nói từng chữ như mang theo ẩn ý ra lệnh: "Sau này không được nhắc đến Lam Thần Vũ nữa.

Lam Kỳ Ngôn tôi mới là chỗ dựa của cô.

Nhớ kỹ, sau này hắn có cho cô bất cứ thứ gì cũng không được nhận, cô chỉ được phép nhận của tôi mà thôi.”
Đầu óc Hạ Hàn mụ mị giống như bị thôi miên bởi chất giọng trầm ấm gây nghiện.

Cô vô thức gật đầu nghe theo lời của anh.
Đột nhiên anh nắm lấy bàn tay của cô, bá đạo nói: “Hạ Hàn, làm người phụ nữ của tôi đi!”
“Cái gì?”
Hạ Hàn ngay lập tức đẩy anh ra, hành động này của cô thành công chọc vào giới hạn nhẫn nhịn của Lam Kỳ Ngôn.
“Cô có ý gì?”
“Anh lại muốn gì từ tôi? Muốn tôi ngủ với anh bao nhiêu lần nữa? Thoả hiệp gì thì cứ nói thẳng đi”
Lam Kỳ Ngôn tuy có chút tổn thương nhưng vẫn nhẫn nhịn tỏ ra dịu dàng: “Đồ ngốc! Tôi là muốn chịu trách nhiệm với cô.”
“Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, anh cho tôi tự do là đủ rồi.”
Tự do của Hạ Hàn là để cô ấy được sống một cuộc sống bình yên nhất.


Nhưng đáng tiếc, Lam Kỳ Ngôn suốt đời cũng không thể hiểu được!
“Cô không nguyện ý làm người phụ nữ của tôi đến vậy sao?” Lam Kỳ Ngôn nghiến răng, dùng lực siết chặt cổ tay cô hằn lên vết bầm tím.
Vốn ban đầu, Hạ Hàn chỉ cảm thấy bất ngờ khi nghe lời đề nghị nhưng không nghĩ rằng anh lại tức giận như vậy.

Trong lòng còn tự nhủ sẽ cố gắng hoà hợp với anh nhưng với bộ dáng ngông cuồng trước mặt thật khiến cô cảm thấy chán ghét người “ủ mãi không ấm” như anh.
Hạ Hàn dùng tay kia tát anh một cái mạnh như trời giáng.
Lam Kỳ Ngôn thất thần nhìn cô, ánh mắt đã chằng chịt tia máu.
“Cô dám đánh tôi?”
Hạ Hàn không sợ, ngược lại còn hét lên rất phẫn uất: “Có chết tôi cũng không làm tình nhân của anh.

Thứ tôi cần là tình yêu, là tình yêu thật sự đấy anh có hiểu không? Loại người tâm thần phân liệt như anh làm sao có thể cho tôi tình yêu được chứ? Cút ra ngay đi!”
“Vừa rồi mình còn ngu ngốc rung động với anh ta” Hạ Hàn nức nở.
Trong cơn nóng giận nhất thời, Hạ Hàn không cố ý nhắc đến bốn chữ cấm kị “tâm thần phân liệt” với anh.
Sắc mặt Lam Kỳ Ngôn trở nên xám xịt.

Anh tức giận dùng lực siết chặt cô tới mức run tay.
Nghe cô khóc thút thít vì đau đớn, anh mới thức tỉnh buông cô ra.
Không nói một lời, anh mang theo cơn giận rời khỏi phòng.
Cuối cùng Hạ Hàn cũng có thể khóc một trận thật lớn sau những ngày đen đủi bủa vây cô.
Cô mệt mỏi ngả lưng dựa vào đầu giường nhìn lại căn phòng mình đã từng qua đêm một lần.

Không khí ấm áp vẫn như trước đây, tuy có hơi u ám nhưng vẫn ngập tràn sinh khí.
“Là vì vẫn còn có Lam Kỳ Ngôn ở đây sao?” Hạ Hàn buồn bã nghĩ.
Chợt bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là một giọng nói trầm ổn truyền vào: “Hạ tiểu thư, tôi có thể vào phòng không?”
“Hình như là giọng của trợ lý Chu...” Nghĩ đoạn, cô nói vọng ra, “Anh cứ vào đi.”
Chu Lãng mặc âu phục công sở bước vào phòng mỉm cười thân thiện nói với cô: "Hạ tiểu thư, cô có thấy chỗ nào không khoẻ tôi liền gọi bác sĩ đến khám lại cho cô.”
“Không cần đâu.

Vừa rồi có khóc một chút nên mắt hơi sưng” Hạ Hàn lịch sự đáp.

Đột nhiên cô sựt nhớ ra anh chính là "mục tiêu" mà cô muốn trộm đồ.

Lúc này, lòng Hạ Hàn mới khóc thét cho số phận đen đủi của mình.

Cô trốn Lam Thần Vũ bao lâu, cắt hết mọi thông tin của bản thân nhưng cuối cùng lại bị chính "nghề nghiệp" của mình bán đứng, lại bán trúng vào người của Lam Kỳ Ngôn.
"Mình đúng là tự chui đầu vào rọ" Hạ Hàn thở dài.
Chu Lãng thừa biết Hạ Hàn nghĩ gì khi cái thở dài bất lực đã tiết lộ cho anh tất cả, song anh vẫn muốn điều tra tâm lí của cô nên giả vờ hỏi: "Hạ tiểu thư dường như không vui khi ở bên cạnh Lam thiếu?"
Hạ Hàn im lặng, đăm chiêu nhìn vào tủ quần áo: "Tôi muốn thay đồ.”
"Xin lỗi là tôi vô ý" Chu Lãng gật đầu, nhanh chóng đi ra ngoài.
Trước khi đi không quên nói lại với cô: "Tôi đợi cô ở ngoài, có chuyện gì bất ổn cứ gọi tôi, tôi gọi Lam thiếu vào với cô.”
"Cảm ơn anh, phiền anh rồi.”
Hạ Hàn cười nhạt, trái ngược hoàn toàn với nụ cười nguyện ý của Chu Lãng.
"Là việc tôi nên làm.”
Chu Lãng đứng bên ngoài phòng đợi Hạ Hàn thay đồ xong rồi cùng cô đi xuống lầu.
Lúc đi trên hành lang, Hạ Hàn và Chu Lãng vô tình đi ngang qua thư phòng, thấy Lam Kỳ Ngôn ngồi một mình trên ghế uống rượu, ánh mắt vốn đã đen láy nay lại vì đăm chiêu mà càng trở nên bí ẩn, thâm sâu hơn.
Nhận ra ánh mắt của Hạ Hàn đặt lên người Lam Kỳ Ngôn là mơ hồ, Chu Lãng liền thấu hiểu được sự hoài nghi của cô dành cho anh.
“Cô là bạn gái của Lam thiếu phải không?"
Hạ Hàn giật mình khi nghe hai từ "bạn gái", trong đầu ngay lập tức hiện lên kí ức về đêm tình ân ái với Lam Kỳ Ngôn.
Cô đỏ mặt, lắc đầu xua tay phủ nhận rất luống cuống: "Tôi nào có phải, anh hiểu nhầm rồi.

Tôi xấu xí thế này sao có thể là bạn gái của anh ta được chứ"
"Hạ Hàn tiểu thư khiêm tốn rồi.

Ai cũng biết trước đây cô là ngôi sao màn bạc rất nổi tiếng, rất xinh đẹp"
"Nhưng đó là chuyện của trước đây.”
Thu lại ánh nhìn khỏi Lam Kỳ Ngôn, nhịp chân cô bước đi nhanh hơn: "Mau đi thôi, nói chuyện ở đây Lam Kỳ Ngôn sẽ phát hiện chúng ta đang nhìn lén anh ta đấy.

Anh ta rất dễ nổi giận.
Chu Lãng lại mỉm cười, chu đáo nhường cho cô đi trước rồi mình đi theo phía sau.

Bình Luận (0)
Comment