Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 101


Nửa đêm, Doãn Đan Tâm lên cơn sốt cao rồi mê sảng, người làm tất bật nấu nước nóng rồi hầm canh, mang thuốc cho Đan Tâm cả đêm.

Phải mất một lúc thì mới có thể hạ sốt được.

Dư Cảnh Nam dán miếng hạ sốt cho cô, thấy cô không còn mê sảng nữa, hơi thở cũng đều đặn không còn khó nhọc như lúc nãy nữa mới gọi mọi người đi về nghỉ ngơi.

Tới gần hai giờ sáng, Dư Cảnh Nam vẫn còn ngồi đọc sách bên cạnh giường Đan Tâm.

Một tay vươn ra để trên bụng Đan Tâm đều đặn vỗ nhẹ.

Cánh cửa đột nhiên mở ra, Dư Cảnh Nam cũng chưa thực sự chuyên tâm vào đọc sách nên có thế nghe được tiếng động ngẩng đầu lên nhìn.

“Cậu chưa ngủ à? Đêm qua đã vất vả rồi!”
Hàn Lam Vũ lạnh nhạt lên tiếng.

“Cậu cũng vậy mài”
Dư Cảnh Nam ngẩng mặt nhìn bạn: “Bây giờ tớ mới cảm thấy, đúng là không phải ai cũng hiểu được hai chữ thật lòng!”
Hàn Lam Vũ chậm rãi đi tới rồi hướng tới bộ ghế sofa ngồi xuống, vắt chéo chân ngả lưng lên tiếng: “Còn cậu? Cậu thích cô ấy? Là thật lòng? Sau tất cả những gì đã xảy ra…
“Tiểu Vũ à!”
Dư Cảnh Nam mỉm cười ngắt lời nhìn bạn: “Cậu sẽ phải hối hận, tớ cam đoan đấy! Cô gái này cậu không cần nữa đúng không? Vậy thì để tớ!”
“Dư Cảnh Nam, cậu hiểu bản thân đang nói cái gì không hả?”
Hàn Lam Vũ nắm chặt bàn tay nhìn về phía Dư Cảnh Nam tức giận: “Cậu muốn vì một người con gái mà tình bạn gần ba mươi năm của chúng ta bị rạn nứt sao? Hơn nữa, tớ làm như vậy là muốn bảo vệ cậu!”
“Đúng! Cậu luôn bảo vệ tới Tớ phải cảm ơn cậu vì tám năm trước cậu đã lôi tớ ra khỏi vũng lầy đó, tám năm sau tớ không muốn hối hận vì bỏ lỡ một người, lần này tớ không cần cậu bảo vệ, tớ đặt cược cho cô ấy!”
Dư Cảnh Nam gập mạnh cuốn sách lại, tâm tư đều không muốn giấu nữa.

“Ngốc! Vậy cậu cứ tiếp tục để cô ta lừa dối đi! Tớ không can thiệp nữa!”

Hàn Lam Vũ đập bàn một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Dư Cảnh Nam nhìn cánh cửa đóng lại, khóe môi khẽ cong lên.

Tớ không phải kẻ ngốc, kẻ ngốc chính là người chưa ra trận đã tự kết thúc cơ hội của mình! xk# Tỉnh lại sau một đêm dài, cả người Đan Tâm mềm nhũn, đói đến mức cồn cào.

“Sao lại khát thế này?”
Đan Tâm uể oải nhìn trần nhà, tay trái đưa lên gãi nhẹ nơi cuống họng như muốn xoa dịu cơn khát đến khô khan này.

Tay phải lại tê nhức như thể bị cái gì đó đè lên.

Đan Tâm đưa tay trái bóp trán liên sờ trúng miếng dán hạ sốt, cô nhìn xuống tay phải, người nào đó đang ngủ còn nắm chặt tay, năm đè lên tay cô.

Bên cạnh là cuốn sách y khoa dày cộm, bìa trắng, vẽ hình mấy bộ xương người giống như giải phẫu.

“Gì vậy? Cả đêm qua chú ấy ngủ ở đây à.

.


Đan Tâm chăm chú nhìn Dư Cảnh Nam, hàng lông mi dày, dáng mũi cao, khóe môi mỏng có màu hơi đỏ tự nhiên, gương mặt có chút mệt mỏi nhưng cũng chính gương mặt đó đã thu hút không biết bao nhiêu trái tim phụ nữ điêu đứng.

Vẻ ngoài lúc nào cũng bận rộn đó đã đốn ngã không biết bao nhiêu cô gái, người như Dư Cảnh Nam không ngờ lại có một quá khứ đau lòng như thế.

Đan Tâm hơi nằm nghiêng lại, nhìn ngắm hản thật lâu cho tới khi cô mỏi quá khẽ động tay một cái liền đánh thức hăn dậy.


Dư Cảnh Nam từ từ mở mắt, ngẩng mặt nhìn thấy Đan Tâm đang nhìn mình, hắn khẽ mỉm cười với cô rồi vươn vai một cái, do không để ý cánh tay đang cầm chặt tay Đan Tâm nên lúc vươn vai đã kéo luôn Đan Tâm về phía mình.

“Này chú…”
Đan Tâm hết hồn, cũng may bám được vào vai hắn, gương mặt cô đang rất gân với gương mặt hắn.

Dư Cảnh Nam nhìn cô không chớp mắt, Đan Tâm cũng bị ánh mắt của hắn thu hút, bất động ba giây mới giật mình đẩy hắn ra.

“Chú làm sao thế? Sao lại không về nhà ngủ đi?”
“Hôm qua em lại ngất xỉu, Đan Tâm, em vẫn nên quay lại bệnh viện đi!”
Dư Cảnh Nam nắm lấy tay cô dịu dàng nói.

Đan Tâm nhìn chằm chằm Dư Cảnh Nam như sinh vật lạ, dạo gần đây Dư Cảnh Nam cứ cư xử chẳng giống hắn ngày thường, cô cười trừ rút tay về rồi lật chăn ra chạy biến vào nhà về sinh, lát sau ngó đầu ra nhìn Dư Cảnh Nam: “Buổi tối chú lại đưa tôi về nhé?”
Dư Cảnh Nam quay đầu lại nhìn cô, mỉm cười gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đưa em về!”
Dư Cảnh Nam quay về nhà lấy một ít đồ mới qua đón Đan Tâm tới bệnh viện.

Hôm qua cô chỉ ăn cháo nên bây giờ rất đói, Đan Tâm vệ sinh cá nhân xong, thay một chiếc áo váy len rộng cao cổ dài đến bắp đùi, chiếc quần tất giữ nhiệt có hình thêu là một chú gấu con, còn có hình hai quả dâu màu hồng, đi xuống bàn ăn.

Đi gần hết câu thang thì phát hiện có tiếng bước chân phía sau lưng, Đan Tâm vội quay lại.

Hàn Lam Vũ và Triệu Y Trân đang cùng nhau bước xuống, Đan Tâm đứng im như trời trồng nhìn bọn họ đang chậm rãi sánh bước bên nhau đi xuống.

Hàn Lam Vũ mặt lạnh như tiền, Triệu Y Trân còn ở trước mặt cô ôm lấy cánh tay Hàn Lam Vũ sau đó quay sang nhìn cô nhếch môi cười khinh.

Dường như thái độ của cô ta đã hoàn toàn khác! Đan Tâm tự hỏi, cô ta lấy tự tin ở đâu ra mà lại chẳng xem ai ra gì như thế chứ? Doãn Đan Tâm đưa hai tay che mặt, cô bước lên trước một bậc, hai người bọn họ đã tiến đến phía trước Đan Tâm.


Đan Tâm bước sang bên trái, hai người bọn họ lại bước sang bên phải, Đan Tâm chỉ nhìn thấy phía dưới chân của bọn họ.

Cô lại bước sang phía bên kia, bọn họ cũng tương tự bước theo, rốt cuộc là chẳng có ai lên được hay xuống được.

“Doãn Đan Tâm, cô đang làm gì vậy hả?”
Triệu Y Trân không đủ kiên nhẫn nữa, tức giận đưa tay đấy vai Đan Tâm một cái.

Vì Đan Tâm đang che mặt nên không nhìn thấy hành động bất ngờ của cô ta khiến Đan Tâm bị hụt chân ngã ngửa về phía sau.

Một tiếng động lớn vang lên khiến tất cả mọi người ở đó đều giật mình.

Ngô quản gia nhíu mày chạy tới đỡ Đan Tâm đang nằm đau đớn ở trên sàn, cũng may chỉ có ba bậc thang nên chấn thương không quá nặng.

“Phu nhân, sao cháu lại đi không nhìn đường thế này?”
Đan Tâm đau đến chảy nước mắt vẫn mỉm cười, cô ngẩng mặt lên nhìn Hàn Lam Vũ đang đứng trên bậc thang thứ tư, lạnh lùng nhìn thẳng phía trước mà không hề đoái hoài hay liếc mắt xuống nhìn cô dù chỉ một cái.

“Hàn Lam Vũ, chú ấy bảo không muốn nhìn mặt cháu, cho nên cháu mới che mặt lại.


Đan Tâm vừa cười vừa nói.

Cô hơi ngước mặt nhìn lên Hàn Lam Vũ, hẳn cũng chẳng động tâm một chút nào! “Mau đứng dậy đi!”
Ngô quản gia vội đỡ cô đứng dậy.

“Ngã như vậy còn cười được à?”
Hàn Lam Vũ chậm rãi bước xuống, ánh mắt dần nhìn sang phía cô, sau đó nắm lấy tay Triệu Y Trân, lướt qua mặt cô không chút lưu tình.

Ở bên này, Doãn Đan Tâm vội phủi bụi trên người mới phát hiện khủy tay đều bị thâm tím hết rồi.


“Phu nhân à, nhất thiết phải chịu khổ như thế sao?”
Ngô quản gia thở dài.

Doãn Đan Tâm gạt nước mắt cố gắng nở một nụ cười thật tươi ôm lấy cánh tay Ngô quản gia: “Cháu không sao mà.


“Con bé ngốc này!!”
Ngô quản gia bất lực nhìn nụ cười cam chịu của cô, vì cái ôm cùng nụ cười của cô, ông cuối cùng cũng mở lòng, từ trước đến giờ vẫn luôn kính trọng cô nhưng trong lòng đã sớm xem cô là cháu gái rôi.

“Đan Tâm!”
Dư Cảnh Nam từ ngoài tiên vào, nhìn thấy Đan Tâm và Ngô quản gia đang vui vẻ nhìn nhau, hắn không biết vừa rồi có chuyện gì, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười với hai người.

“Chúng ta ra ngoài ăn sáng rồi tới bệnh viện!”
“Hay quá, tôi đang đói bụng!”
Đan Tâm trả lời một cách tự nhiên rồi vẫy tay tạm biệt Ngô quản gia.

Ra đến nơi, Dư Cảnh Nam mới phát hiện, Đan Tâm đang kéo tay áo lên, gập tay có quan sát phía khuỷu tay vì có phần hơi rát.

“Đan Tâm, em làm sao thế?”
Dư Cảnh Nam vừa thắt giây an toàn xong quay lại nhìn cô có chút hốt hoảng, Đan Tâm chỉ hơi nhăn nhó lắc đầu.

“Không sao!”
“Là bọn họ à?”
Dư Cảnh Nam nhẹ nhàng hỏi nhưng hành động lại dứt khoát tháo giây bảo hiểm, bộ dạng như sắp đi đòi nợ ai đó khiến Đan Tâm hốt hoảng ôm lấy tay hắn kéo lại: “Không liên quan bọn họ, là tôi tự ngã”
Dư Cảnh Nam biết cô nói dối nhưng nhìn hành động không muốn sinh sự của cô, hắn cũng không manh động nữa.

Dư Cảnh Nam vươn người về phía trước kéo giây bảo hiểm thắt dây giúp cô sau đó nhanh chóng lái xe đi.

Hàn Lam Vũ đứng ở gần đó, mắt hướng nhìn về phía chiếc xe đang chạy, trong lòng đột nhiên buồn bực khó chịu, nhưng hẳn vẫn tự trấn an, tất cả những cảm xúc đó là vì hẳn lo cho bạn của mình!

Bình Luận (0)
Comment