Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 104


Biệt thự Proud! Hàn Lam Vũ tăng ca đến tám giờ mới về, bên ngoài đang có mưa phùn, tóc và vai áo của hắn đều dính mưa, Ngô quản gia vội chạy tới, cầm lấy cặp xách của Hàn Lam Vũ.

“Cậu chủ đã ăn gì chưa? Để tôi gọi người dọn thức ăn cho cậu chủ!”
“Không cần đâu, tôi ăn ở công ty rồi”
Hàn Lam Vũ vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài ra, mắt liên túc đảo một lượt nhìn quanh như đang tìm kiếm cái gì đó.

“Cậu chủ, dạo này công ty có chuyện gì à?”
Ngô quản gia đưa tay còn lại nhận lấy áo khoác của Hàn Lam Vũ, dường như nhìn thấy hành động của hắn, ông tỉnh bơ nói: “Cô chủ vẫn chưa về ạ!”
“Ai đợi cô ta chứ?”
Hàn Lam Vũ có chút nóng nảy khi ai đó nhắc đến hai chữ ‘cô chủ.

“Mà tôi có một số chuyện muốn bàn với chú, chúng ta vào thư phòng rồi nói chuyện!”
“Vâng.

Ngô quản gia ngoài mặt cung kính nghe lời nhưng khóe môi giật giật bất giác cong lên một nụ cười nhẹ.

“Công ty Edsel của Trương Thị đã bắt đầu hành động rồi, bọn họ đã bắt đầu đối đầu với ta trên mọi phương diện,…
Chú Ngô à, chú cười cái gì?”
Hàn Lam Vũ bước lên cầu thang, quay đầu xuống liền nhìn thấy nụ cười lộ rõ trên gương mặt Ngô quản gia.

Ông lập tức quay về vẻ mặt điềm tĩnh ngày thường: “Cậu chủ, Trương thị trước giờ vẫn luôn e dè chúng ta, sao tự nhiên lại công khai đối đầu như thế?”
Hàn Lam Vũ thực ra cũng đang có cùng thắc mắc giống như ông, nhưng dù bọn họ không công khai đối đầu thì hắn cũng sẽ không để yên cho bọn họ.


Hàn Lam Vũ đẩy cửa thư phòng, hắn có chút bất ngờ khi nhìn Triệu Y Trân đang dùng khăn lau bàn.

“Trân Trân, em làm gì vậy? Những việc này tại sao không để cho người làm làm chứ? Sao em phải làm những công việc này?”
Hàn Lam Vũ tỏ ra sốt sắng bước đến nắm lấy tay Triệu Y Trân kéo ra, không cho cô lại gần chậu nước trên sàn.

“Em đang có thai đó, đừng làm những việc như này nữa! Ngô quản gia, chú quản lý bọn họ kiểu gì vậy hả? Đuổi hết bọn họ đi cho tôi!”
Hàn Lam Vũ tức giận quay đầu nhìn Ngô quản gia.

Ông không nói gì, chỉ khẽ cúi đầu, việc này ông không hề phân phó cho cô ta làm, cũng không biết vì sao cô ta lại làm việc này.

“Tiểu Vũ…
Tiểu Vũ, nghe em nói.

Thời gian này em đã hoàn thành bộ phim cũng đã hủy hết lịch trình rồi, ở nhà mãi cũng chán nên em muốn vận động một chút, vả lại em muốn chăm sóc cho anh thôi.

Tự mình lau dọn nơi làm việc của anh, em có cảm giác như đang chăm sóc cho anh, em tình nguyện mà”
Triệu Y Trân rất vui khi nhìn thấy Hàn Lam Vũ lo lắng cho cô như thế, cô ôm chặt cánh tay của hắn rồi dựa vào ngực hắn mỉm cười: “Vả lại em sắp làm mẹ rồi, cũng phải tự học lấy việc gì đó còn lo lắng, chăm sóc cho con của chúng ta chứ!”
“Trân Trân, em không cần phải làm việc gì cả.

Sau này con chúng ta cũng sẽ có bảo mẫu chăm sóc đầy đủ, em không cần phải lo đâu.

Chẳng lẽ em không tin anh có thể lo cho em một cuộc sống đủ đầy sao?”
Hàn Lam Vũ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, vừa dịu dàng vừa ân cần khiến Triệu Y Trân thực sự cảm động.

“Nhưng còn gia đình anh, nếu bọn họ không chấp nhận…”
“Sẽ chấp nhận!”
Hàn Lam Vũ cắt lời đẩy nhẹ cô ra rồi đặt hai tay lên bả vai cô: “Đó là cháu của bọn họ, người cùng huyết thống với bọn họ, sao có thể không chấp nhận được chứ? Trân Trân, em đừng lo lắng nhiều sẽ ảnh hưởng tới thai nhi!”
Triệu Y Trân nhìn hắn, ánh mắt long lanh có nước, cô khẽ mỉm cười ôm chặt lấy hẳn.

Hình như cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Hàn Lam Vũ đối với cô trước sau như một, là cô đa nghi rồi.

“A anh và Ngô quản gia vào đây chắc còn việc để làm, em về phòng trước nhé!”
Nhận ra sự hiện diện của Ngô quản gia, Triệu Y Trân liền ngẩng mặt cười với hắn rồi đi ra ngoài.

Hàn Lam Vũ chỉ gật đầu cười với cô sau đó đợi cô đi ra ngoài, gương mặt hắn lại bắt đầu suy tư khó đoán, chẳng ai biết trong đầu hẳn rốt cuộc đang nghĩ gì.

“Chú Ngô, ở trong nhà vân không có chuyện gì chứ?”
Ngô quản gia bước lên, lắc đầu: “Mọi chuyện vẫn ổn!”
Tuy là nói vậy nhưng Ngô quản gia cũng có chút khó hiểu, ngày thường Triệu Y Trân phách lối hành hạ người khác, chỉ khi ở trước mặt Hàn Lam Vũ mới che dấu cái đuôi đi, lẽ nào cô ở đây dọn dẹp là để lấy lòng Hàn Lam Vũ thôi sao? “Được rồi, chú xem tài liệu này đi…”

Hàn Lam Vũ đi về bàn làm việc ngồi xuống, Ngô quản gia cũng vội đi đến bên cạnh nhận lấy hồ sơ mà Hàn Lam Vũ đưa cho.

Ngô quản gia giống như là quân sư đắc lực của hắn, toàn bộ việc ở công ty hắn đều tin tưởng và thường xuyên xin ý kiến của Ngô quản gia, bao nhiêu năm trôi qua thì năng lực của ông vân không thể phủ nhận, chỉ tiếc là đã nghỉ việc quá sớm.

Tuy nhiên có thể nói, Ngô quản gia là người chỉ dạy Hàn Lam Vũ nhiều nhất, ông cũng chẳng khác ông nội của hắn là bao, luôn luôn chỉ dẫn hết những gì mà ông biết cho hắn.

Thảo luận tâm một tiếng sau, bọn họ mới rời khỏi phòng, đúng lúc Dư Cảnh Nam đang đưa Doãn Đan Tâm lên phòng.

Đan Tâm vừa nhìn thấy Hàn Lam Vũ vội chạy tới ôm lấy cánh tay Hàn Lam Vũ cười tươi: “Này, bây giờ chú mới đi làm về sao? Tăng ca muộn thế à?”
Doãn Đan Tâm nhìn thấy trang phục áo len với quần tây chưa thay ra, đoán là hắn mới về.

“Việc này có liên quan đến cô sao?”
Hàn Lam Vũ lạnh nhạt hất tay cô ra, ánh mắt sắc lạnh đang nhìn về phía Dư Cảnh Nam ở phía đối diện.

Doãn Đan Tâm có chút thất vọng.

Ngày hôm nay nghe Hải Quỳnh và Mỹ Lâm phân tích cô còn cảm thấy có hi vọng, nhưng rốt cuộc đều là không phải.

Hắn chưa từng thích côt Hàn Lam Vũ lạnh lùng bước qua Đan Tâm, cô chỉ biết cúi mặt thất vọng như đưa trẻ vừa bị mắng, hoàn toàn không có chút vui mừng nào như lúc vừa gặp hẳn nữa.

“Nói chuyện với tớ đi! Tớ có vài chuyện cần phải trao đối với cậu.

Chắc chắn là cậu muốn biết!”
Dư Cảnh Nam lên tiếng sau khi nhìn thấy Hàn Lam Vũ lướt qua hẳn vô tình.

Bọn họ cũng không thể cứ mãi không đối diện với nhau như vậy được.

Hàn Lam Vũ khựng lại, nghe giọng điệu của Dư Cảnh Nam giống như đang có chuyện gấp gáp cần nói, hắn cũng không nói gì thêm, trực tiếp đi ra ngoài.


“Cô chủ, hai người họ đi rồi!”
Ngô quản gia bước đến võ nhẹ vào vai cô.

Đan Tâm lúc này mới ngẩng mặt, cô có chút tủi thân.

“Sao vậy? Không gọi phu nhân nữa thì lại gọi là cô chủ à? Ông Ngô, ông không cần khách sáo vậy đâu.

Ông cứ xem cháu giống như vú nuôi là được rồi!”
Ngô quản gia mỉm cười gật đầu: “Đã lâu ta cũng không gặp bà ấy, công việc ở biệt thự Proud rất bận, ngày mai ta sẽ vào thăm bà ấy.

Tình hình bà ấy thế nào rồi?”
“Hiện tại vẫn chưa tìm thấy người có thận phù hợp với vú nuôi, họ nói ít nhất phải mất bốn đến sáu tháng, Dư Cảnh Nam đã liên hệ với các trung tâm y tế để nhờ họ hỗ trợ tìm kiếm rồi, hi vọng trong thời gian sớm nhất có thể tìm thấy.

Phải rồi, Hàn Lam Vũ đã ăn gì chưa?”
Đan Tâm đột nhiên hỏi sang chuyện khác, Ngô quản gia liền mỉm cười: “Thời gian này công ty rất áp lực Ý của Ngô quản gia là kiểu áp lực mất ăn mất ngủ sao? “Cháu đi làm cho chú ấy một chút thức ăn khuya!”
Đan Tâm nói xong chạy xuống nhà bếp, cũng không biết là hai người đi đâu rồi nhưng buổi tối cô đã dùng cơm với Dư Cảnh Nam ở bên ngoài nên chỉ chuẩn bị một phần mì sốt cho Hàn Lam Vũ.

Ngô quản gia đứng từ xa nhìn Đan Tâm chuẩn bị thức ăn cho Hàn Lam Vũ, ông hi vọng bọn họ sẽ lại quay lại giống như lúc trước, mỗi ngày đều có thể vui vẻ cùng nhau nhưng vấn đề quả thực rất nan giải.



Bình Luận (0)
Comment