Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 139


Triệu Y Trân bước loạng choạng bám vào tường dọc theo hành lang rời khỏi trong đêm, cơ thể mới mất đi em bé nên suy nhược yếu ớt, vừa ra tới cửa cô lập tức được người khác đón đi.

Ở trên xe, Triệu Y Trân nhàn nhạt lên tiếng: “Cậu chủ của ông đâu?”
“Triệu tiểu thư thông cảm, đây là thời điểm nhạy cảm, cậu chủ bận rộn nhiều việc ở công ty không thể đích thân tới đón cô được, cô chủ căn dặn nếu cô cần gì tôi sẽ thu xếp cho Triệu tiểu thư chu đáo!”
Nơi bọn họ tới là một căn biệt thự nhỏ cách xa thành phố, xung quanh là bìa rừng yên tĩnh, không khí thoáng đãng, thích hợp để cô nghỉ ngơi và điều dưỡng lại cơ thể.

Triệu Y Trân nhìn ra ngoài cửa xe, phóng tầm mắt ra xa, cô chỉ cần làm duy nhất một việc thôi! Buổi tối, căn biệt thự sáng đèn, Triệu Y Trân khom người ngôi đầu giường, hai tay úp mặt vào đầu gối, trong phòng tối om như mực, Triệu Y Trân nhớ lại tối hôm đó, lòng kiêu hãnh của cô bị sỉ nhục hơn bao giờ hết.

Lúc Doãn Đan Tâm đưa Hàn Lam Vũ về phòng, hắn đã say đến mức bất tỉnh nhân sự cho nên Triệu Y Trân có mời gọi thế nào hắn cũng chẳng có chút động tĩnh nào cho đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa, Triệu Y Trân nhăn mặt lấy khăn tắm quấn quanh người rồi bước ra ngoài xem thử là ai, cô sợ có phóng viên nên rất cẩn thận xem camera trước, Triệu Y Trân không ngờ người tới lại là Vương Khải Lâm, cô không dám để hắn ở lâu bên ngoài, liền lập tức mở cửa cho hắn.

Vừa bước vào, hắn đã ôm lấy cô, hôn lên môi cô ngấu nghiến, xem chừng như không biết trong căn phòng này còn có người khác, chiếc khăn trên người cô cũng bị hắn kéo xuống, tùy ý nhào nặn chỗ mẫn cảm trên cơ thể cô.

“Không…”
Triệu Y Trân thốt lên, cô không dám lớn tiếng, Vương Khải Lâm đang ôm lấy cô đẩy vê phía phòng ngủ, cánh cửa mở ra, Vương Khải Lâm nhìn thấy bên trong có người, hắn thoáng hiểu ra vì sao cô lại căng thẳng đến mức đó nhưng dường như hắn không định dừng hành động của mình lại.

“Không…Không…Vương Khải Lâm, dừng lại đi…”
Triệu Y Trân vừa sợ hãi vừa bị hắn kích thích đến đau người.


“Em sợ hắn phát hiện ra sao? Trợ lý của tôi đã có toàn bộ chứng cứ về quá khứ của em, mẹ em chơi bài thua lỗ nên có ý định bán em cho lão nhà giàu góa vợ, em đã hãm hại chính chị gái ruột để cô ấy thay em gả cho lão ta rồi giúp em có được vị trí như ngày hôm nay mà.


Vương Khải Lâm ánh mắt đầy vẻ giễu cợt nhìn cơ thể trần trụi của cô, lòng nổi lên sự ham muốn không thể kiềm chế.

Hắn cúi đầu hôn lên bầu ngực của cô, ánh mắt mê hôn chìm đắm trong mật ngọt này.

Hắn thô bạo ép cô vào tường rồi đưa tay xuống sờ vào chỗ mẫn cảm của cô.

“Em muốn sự nghiệp bị hủy hoại hay sợ hắn phát giác ra chuyện của chúng ta? Hoặc là, em vừa có hắn, hình ảnh trong mắt công chúng vẫn sạch sẽ, nhưng đồng thời phải phục tùng tôi, chỉ cần em ngoan ngoãn sẽ có được tất cả mọi thứ!”
Triệu Y Trân nắm chặt lòng bàn tay trừng mắt nhìn hắn: “Nếu anh không làm được thì sao?”
“Tôi nguyện chết vì em!”
Vương Khải Lâm nở một nụ cười nham nhở rồi thô bạo kéo chân cô lên, trực tiếp tiến sâu vào trong người cô, cả người cô run lên vì đau đớn.

Cô nín thở cắn chặt môi, tay bám chặt vào vai hắn: “Tôi xin anh…Xin anh…
Vương Khải Lâm nhếch mép, hắn bế cô ra ngoài phòng khách, hai người triền miên trong ngọn lửa dục vọng kéo dài đến tảng sáng, Vương Khải Lâm mới chịu rời đi.


Vương Khải Lâm có trong tay đoạn video của cô, còn nắm trong tay quá khứ của cô, chính hắn ép cô phản bội Hàn Lam Vũ, chính hắn biến cô thành tình nhân đáng xấu hổ của hắn, bây giờ cũng chính hắn một tay hủy hoại cô, cánh cửa mở ra, tên đáng ghét đó liên xuất hiện.

Vương Khải Lâm tùy tiện vắt áo vest trên cánh tay rồi đi vào trong, áo sơ mi trắng quần dài chỉnh tề, hắn đưa tay bật đèn, Triệu Y Trân đang trừng trừng nhìn hắn.

“Trân Trân, em ở lại đây có thể tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, thời gian sắp tới không cân phải ra ngoài!”
Vương Khải Lâm đi tới gân cô, cô lập tức ném tờ giấy xét nghiệm ADN vào mặt hắn, đây là sự bảo hộ mà hắn nói sao? Chính hắn giết đi con của cô cũng chính là con của hắn, vậy mà có thể dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra.

“Trân Trân, em làm gì vậy?”
Vương Khải Lâm nhíu mày, hắn đưa tay ra nắm lấy cổ tay đang câm con dao vừa rút ra từ trong chăn của cô.

“Tất cả là do anh, chính anh đã hại chết con của tôi, Vương Khải Lâm, anh nói anh nguyện chết nếu không làm được những điều anh nói mà? Anh mau đền mạng cho con tôi đi.


Triệu Y Trân hét lên.


“Tất cả đều bị anh hủy hoại, Vương Khải Lâm, cuộc đời tôi bị anh hủy hoại rôi!”
Nước mắt uất nghẹn rơi xuống, cả hai người giằng co một lúc, Vương Khải Lâm đã nắm được cán dao ném xuống sàn phòng, hắn nắm lấy hai tay cô đè trên đỉnh đầu, một tay đè ở cổ cô, ép xuống nệm, lạnh lùng nói: “Triệu Y Trân, em đừng nói em không có dã tâm muốn làm những chuyện đó, thay vì trách móc người khác hủy hoại cuộc đời em tại sao lại không nhìn kỹ tình cảm mà Hàn Lam Vũ dành cho em như thế nào? Em nghĩ xem nếu những chuyện này không phải em làm thì trái tim hắn có dành cho em không?
Nếu hẳn thực lòng yêu em thì từ đâu đến cuối đã không đề phòng em như vậy, người hắn yêu là Doãn Đan Tâm, một mình Doãn Đan Tâm em có hiểu không?”
Vương Khải Lâm tức giận dùng dây trói hai tay cô vào đầu giường, mặc kệ cô có phản kháng như thế nào, hắn bóp má cô, lên tiếng: “Tôi đền cho em một cuộc đời mới là được rồi!”
Nói xong hắn lạnh lùng rời đi, Triệu Y Trân vẫn luôn cảm thấy những việc cô làm với Doãn Đan Tâm không sai, trên đời có bao nhiêu đàn ông cô ta không lấy lại lấy người đàn ông của cô, cô ta đáng bị như vậy cho nên Triệu Y Trân vẫn luôn ôm hận trong lòng hoặc cô đã quá tự tin vào bản thân, ngay từ đầu đã biết Hàn Lam Vũ là kiểu người nào nhưng vẫn ôm mộng thay đổi hắn.

Đáng tiếc, cô không phải là người có thể thay đổi con người Hàn Lam Vũ nhưng lại không tin trên đời này thực sự có chuyện hai người sinh ra đã thuộc về nhau, hạnh phúc phải tự nắm bắt lấy cho nên cô không cam tâm chịu thua người khác.

Ngủ một giấc tới sáng, bên cạnh cũng không còn ai nữa, Đan Tâm dụi mắt thẫn thờ ngồi trên giường, đêm qua cô đã ngủ rất ngon.

“Đan Tâm, cháu dậy chưa?”
“Vâng?”
Đan Tâm ngáp mấy cái rồi đi xuống giường, xung quanh khung cảnh hỗn loạn, Đan Tâm cũng chẳng để ý nhiều chạy ra mở cửa, đột nhiên cô nhìn thấy chiếc khăn tay buộc ngang bàn tay của cô, tối qua tức giận không còn cảm giác, lúc này mới bắt đầu cảm nhận được vết cắt trên tay giật giật, cô khẽ nhăn mặt rồi mở cửa.

Dì Kỳ nhìn cô khẽ cười: “Luật sư Trình đang ở dưới đợi con, con sửa soạn rồi xuống dùng bữa đi, căn phòng của con phải được dọn dẹp lại!”
Đan Tâm thở dài có chút hối hận: “Hôm qua con có hơi tức giận không kiểm soát được…”
“Dì hiểu mà, trong trường hợp của con khó ai mà bình tĩnh được.

Nhưng con yên tâm, luật sư Trình đưa tin tốt đến cho con, con chuẩn bị rồi xuống đi!”
Đan Tâm “vâng” một tiếng rồi chạy vào đánh răng rửa mặt sau đó thay một chiếc váy sọc xanh trắng đi xuống, Trình Duật Hạo đang ngồi ở ghế sofa, một tay nâng cằm một tay để trên bàn phím laptop xem cái gì đó.


“Thầy…Có chuyện gì sao ạ?”
Đan Tâm hơi cúi đầu xuống chào hắn, mái tóc mềm mại xõa xuống, cô đưa tay vuốt lại mái tóc rồi ngồi xuống đối diện với Trình Duật Hạo.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô khẽ cười: “Em tới đây đi”
Doãn Đan Tâm đi qua chỗ hẳn, trên màn hình hắn đang đọc là bài báo viết vê chuyện Triệu Y Trân qua lại với Vương tổng của tập đoàn Celine.

Đan Tâm ngẩn người không hiểu, Trình Duật Hạo lại mở một chiếc video được phát tán trên mạng, nói: “Chuyện của em và Tu Kiệt bị oan cũng có người đăng tải đoạn video em và Tu Kiệt bị bắt cóc, em yên tâm, những thứ không cần thiết đều đã bị cắt đi rồi, nói tóm lại vụ án này đã cấu thành hành vi hình sự.


Trái tim Đan Tâm bắt đầu đập mạnh, cô không lên tiếng, đầu hơi cúi xuống có phần né tránh.

Chuyện đã sáng tỏ, cô nên vui mới đúng nhưng không tránh khỏi cảm giác tủi hổ.

“Đan Tâm, điều quan trọng là Cảnh Nam đã phát hiện ra Triệu Y Trân đã có mặt vào thời điểm vú nuôi nguy kịch.

Bên trong phòng không có camera nhưng thời điểm vú nuôi mất chỉ có cô ta ở đó, cho nên cô ta không tránh khỏi trách nhiệm được.

Đan Tâm, đến lúc em phải nói ra sự thật rồi!”

Bình Luận (0)
Comment