Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 42


Doãn Đan Tâm chạy ra ngoài nhưng cũng chỉ biết ngồi xổm ở bên cạnh xe hắn.

Mẹ chồng cô đã cho cô một cái thẻ rất nhiều tiền, nhưng cô bình thường chẳng dùng đến tiền nên chẳng bao giờ mang theo.

Cô không có tiền để thuê taxi về, cũng không biết hiện tại phải đi đâu về đâu.

Dư Cảnh Nam hớt hải chạy ra ngoài, nhìn thấy cô đang ngồi xổm bên xe, trong lòng hắn đột nhiên nhẹ nhõm hơn hẳn.

“Tôi đưa em đi bệnh viện!”
Dư Cảnh Nam vội vàng tiến đến mở cửa xe rồi bế cô ngồi vào ghế lái phụ.

Trên đường đi, Dư Cảnh Nam không ngừng liếc mắt nhìn nó, hắn phải tăng tốc để nhanh chóng đưa cô vào viện xử lí vết thương.

Doãn Đan Tâm cuối cùng cũng không chịu nổi mà lên tiếng: “Chú tập trung lái xe đi, đừng nhìn tôi nữa.

Chú đi xe nhanh như thế còn không tập trung lái, mạng tôi quý lắm, chú muốn chết thì để tôi xuống!”
Vân còn đanh đá được như thể thì có vẻ vết thương này cũng chẳng là gì.

Dư Cảnh Nam nhếch môi: “Cô ấy là vợ cũ của tôi, tôi cũng không hiểu vì sao cô ấy lại xuất hiện ở đó.

Thật xin lỗi vì biến em thành bộ dạng này!”
Dư Cảnh Nam chân thành nói.


Doãn Đan Tâm ngay lập tức thay đổi cấu hình gương mặt, kinh ngạc nói: “Là chị ta?”
Dư Cảnh Nam khó hiểu nhìn phản ứng của cô: “Phản ứng của em như vậy là sao?”
“À không…
Không, không có gì!”
Doãn Đan Tâm ngồi nghiêm túc lại.

Hàn Lam Vũ từng nói với cô về người vợ cũ của Dư Cảnh Nam, vậy người con gái đó chính là người mà Dư Cảnh Nam yêu đến chết đi sống lại sao? Chị ta xinh đẹp như vậy, người nào mà có thể cưỡng được chứ, ngay đến tảng băng như Dư Cảnh Nam cũng sẽ không ngoại lệ.

Doãn Đan Tâm lại không biết rằng con người Dư Cảnh Nam của 8 năm trở về trước khác với một Dư Cảnh Nam của 8 năm trở về sau, hẳn cũng từng là một người ấm áp nhiệt thành nhưng con người đó đã hoàn toàn chết rồi, chỉ còn một Dư Cảnh Nam như bây giờ Doãn Đan Tâm được xử lý vết thương cẩn thận, hai tay bị băng bó một cục, cô đến muốn gấp ngón tay lại cũng không được.

Hiện giờ Dư Cảnh Nam đã ra ngoài, cô muốn uống nước phải dùng hai bàn tay ép ly nước ở giữa khó khăn đưa tay xoay xoay vòi nước làm động chạm đến vết thương làm cô nhăn nhó vì đau.

“Để tôi…
Để tôi…”
Một cô gái không biết từ đâu xông vào văn phòng của Dư Cảnh Nam làm Đan Tâm mất hồn suýt làm rơi cốc nước.

Cô ấy mặc y phục của y tá, nhiệt tình rót nước giúp cô rồi đưa cho cô.

“Thôi đi, thôi đi, chân tay thế còn làm được gì? Để tôi đút cho côi”
Cô y tá vừa nói vừa đưa lên miệng cho cô uống.

Doãn Đan Tâm uống xong liền cúi đầu cảm ơn: “Chị y tá, sao chị lại vào đây?”
“E hèm! Tôi là y tá trưởng ở đây, kiêm luôn bảo vệ đảm bảo an ninh trong bệnh viện, tôi vào đây là muốn điều tra một chuyện.


Cô rốt cuộc có phải bệnh nhân không? Nếu là bệnh nhân vì sao không ở phòng bệnh mà chạy đến văn phòng của bác sĩ Dư? Rốt cuộc hai người có mối quan hệ như thế nào? Lẽ nào là bạn gái? Không, không…
Bác sĩ Dư lạnh lùng như thế, ngày thường cũng chả để ai trong mắt sao lại có thế có bạn gái? Nhưng cô xinh đẹp ngọt ngào như thế này…
Cũng không hắn là không có khả năng!…

Người nọ cứ luyên thuyên một hồi làm Doãn Đan Tâm nhức hết cả đầu, cô lên tiếng cắt ngang lời cô ta: “Dừng! Tôi và Dư Cảnh Nam chả có mối quan hệ gì cải Đại loại là người nhà của tôi đi công tác nên tôi qua ở với chú ấy một thời gian, chị y tá, chị rốt cuộc vào đây để làm gì”
Người nọ sáng mắt: “Đúng thế, đúng thế.

Hai người nhìn thì cách rất nhiều tuổi, không thể nào yêu nhau được.

Chắc chắn là chú cháu hay gì đó, đúng chứ?”
Cô y tá cao hứng nói: “Tôi được mời tới đây khám bệnh cho cô, được rồi, cô còn đau hay không?”
“Rất đau, chị y tá!”
Doãn Đan Tâm nhăn nhó.

“Vậy được rồi, tôi tiêm giảm đau cho cô!”
Người nọ điềm tĩnh đưa ra một lọ thuốc và ống kim tiêm ở trong túi.

“Hửm, ở đâu có sẵn vậy?”
Đan Tâm nghĩ rằng muốn tiêm hay gì đó đều phải có liều lượng và thuốc mà bác sĩ chỉ định, bây giờ còn có kiểu để thuốc ở trong túi đi tìm bệnh nhân sao? Cả bệnh viện này chỉ có cô là bệnh nhân à?”Được rồi, cô chịu đau một chút nhé!”
Người nọ kéo bắp tay cô, Doãn Đan Tâm không dám nhìn, nhắm tịt mắt lại nhăn nhúm nhưng đợi mãi vẫn không thấy gì.

Cô vừa mở mắt thì chị y tá vẫn cân đo xem đặt chỗ tiêm ở chỗ nào.


Đột nhiên, cánh cửa mở ra, người nọ giật mình làm rơi luôn ống tiêm trên tay rôi đứng sang một bên: “Bác…
bác sĩ Dư.

.

’ “Gô làm gì ở đây?”
Dư Cảnh Nam mặc blouse bác sĩ, trên tay là tập tài liệu bìa cứng quay lại đóng cửa rồi đi đến để tài liệu lên bàn.

Doãn Đan Tâm nhanh nhảu nói: “Chị y tá bảo tới đây tiêm thuốc giảm đau cho tôi!”
Gương mặt Dư Cảnh Nam tái đến trắng bệch, hắn tiến về phía cô, người nọ liên sợ hãi cúi đầu nhặt “đồ nghề”
lên, ấp úng nói: “Là…
Là giả thôi, đều là đồ chơi của trẻ em! Em…
Em xin phép…”
Nói xong cô ta chạy biến, để lại một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu Đan Tâm.

Dư Cảnh Nam hừ lạnh, tốt bụng giải thích cho cô: “Cô ấy là cháu gái viện trưởng, năm đầu tiên theo học ngành y khoa, đương nhiên chưa biết gì về cầm kim dùng thuốc, bộ trang phục đó cũng là mượn từ người khác.

Doãn Đan Tâm…
Em suýt thì…
Chưa nghe Dư Cảnh Nam dọa hết thì Đan Tâm đã giả ngất trên ghế, cô thật sự không tưởng tượng nổi, cháu gái viện trưởng mà lại bị bệnh tâm thần? Doãn Đan Tâm bật tỉnh ngước mặt: “Sao chú còn không mau chóng đuổi theo cô ấy rồi nhốt cô ấy vào viện tâm thần?”
Dư Cảnh Nam mỉm cười đi về bàn làm việc: “Vú nuôi của em đang trên đường tới đây, em có muốn ở lại đợi hay là về trước?”
Dư Cảnh Nam đang nghĩ cho cô, hắn biết cô không muốn vú nuôi nhìn thấy bộ dạng này, ít nhất là đợi Hàn Lam Vũ quay về đón cô thì vết thương cũng đã giảm nhẹ xuống, bây giờ mà để vú nuôi nhìn thấy bộ dạng này chắc bà sẽ đột quỵ mà chết mất.

“Tôi sẽ ở trong phòng chú, chú cứ ra ngoài lo cho vú nuôi đi, đừng bảo tôi ở đây là được rồi.

À phải rồi, chú bị dị ứng hoa hồng, không sao chứ? Thảo nào ở nhà Hàn Lam Vũ có rất nhiều cây cối hoa cảnh nhưng lại không có một cây hoa hồng nào, ở nhà chú cũng vậy!”
Doãn Đan Tâm lo lắng nhìn hẳn.


Phải rồi, Dư Cảnh Nam đã đồng ý tiếp nhận trị liệu cho vú nuôi của cô, hắn chủ yếu là bác sĩ phẫu thuật, vì vú nuôi đang đợi có người hiến thận nên Dư Cảnh Nam đang giúp bà điều trị, đó là trường hợp đặc biệt! Nhắc lại chuyện cũ, Dự Cảnh Nam có phần khó hiểu: “Em không trách hay giận tôi sao?”
Doãn Đan Tâm thở dài: “Thôi bỏ đi, bỏ đi.

Cũng không phải chú là người câm lấy tay chị ta đánh tôi mà.

Chỉ có điều, sao chị ta lại hung dữ như vậy? Mẫu người mà chú thích là như vậy sao?”
Doãn Đan Tâm bĩu môi: “Thảo nào động tí chú lại đòi đánh tôi, hai người đúng là trời sinh một cặp!”
Doãn Đan Tâm chỉ nói đùa nhưng gương mặt Dư Cảnh Nam đã đen lại.

Đúng thế, trước đây Thẩm Duệ Dung là một cô gái nhẹ nhàng, thanh thuần, đáng yêu, hắn cũng không biết kể từ lúc nào cô lại trở nên hung dữ và ghê gớm như vậy.

Suy nghĩ một lúc, hắn quay lại nhìn Đan Tâm, cô ngồi ở ghế sofa, ngón tay vẽ theo đường gấp trên chiếc váy xếp ly dài trên đầu gối một chút, một bên má có hơi sưng, hắn đã bôi thuốc giúp cô nên không còn dấu vết năm ngón, ngồi điều hòa nhưng trán cô có lấm chấm mấy giọt mồ hôi ở dưới tóc mai.

Dư Cảnh Nam chậm rãi đi tới đưa khăn ướt cho cô rôi ngồi xuống, nâng khuôn mặt cô lên xem, cũng may hắn đã kịp thời bôi thuốc cho cô nên giảm sưng rất hiệu quả, dù là vậy nhưng hai má vẫn khác biệt hẳn.

Dư Cảnh Nam nhìn chằm chằm cô, bị thương là vậy nhưng gương mặt cô vẫn rất trong sáng, xinh đẹp đến nao lòng.

Dư Cảnh Nam chợt nhận ra, không phải lúc nào Doãn Đan Tâm cũng cứng đầu, ngang ngạch, cũng có lúc cô rất hiểu chuyện và biết nghe lời.

Ở bên cạnh cô khiến người khác cảm nhận được nguồn năng lượng tích cực từ cô giúp người khác có thể vui vẻ mà không gượng gạo, gò bó.

Doãn Đan Tâm chớp chớp mắt nhìn hắn: “Chú đang nghĩ gì thế?”
Hừm! Dư Cảnh Nam buông tay rồi đứng dậy đi ra ngoài: “Nếu buồn chán thì bật tivi lên xem!”
Hản lấy điều khiển bấm một cái, chiếc tivi từ bên trong một bức tường trồi lên làm cô có chút giật mình.

Xong xuôi hắn đi ra ngoài, Doãn Đan Tâm đến đây mấy lần nhưng chưa từng biết, thật không ngờ văn phòng của Dư Cảnh Nam lại được trang bị toàn đồ tốt như vậy!

Bình Luận (0)
Comment