Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 46


Doãn Đan Tâm không biết giữa Hàn Lam Vũ và ba có một luật ngâm, cô vẫn luôn nghĩ Hàn Lam Vũ sẽ giống như đêm trăng mật ở lại cùng Triệu Y Trân vì thế Doãn Đan Tâm đã lên giường từ 9 giờ rồi.

Cô kéo chăn đắp ngang ngực rồi nằm đọc truyện sau đó tự ngủ.

Doãn Đan Tâm cứ quay đi quay lại giường như ngủ không được ngon, mấy hôm ở đây Doãn Đan đều có biểu hiện như thế.

Dư Cảnh Nam thay vì đọc sách ở thư phòng thì nay lại chuyển sang đọc sách ở trong phòng Đan Tâm.

Hắn vừa đọc bàn tay vừa đế ở phía trên bụng cô ở bên ngoài một lớp chăn vỗ vỗ cho cô dễ ngủ.

Ngày thứ hai Đan Tâm thức dậy với trạng thái uể oải vì ngủ không ngon, hỏi thì mới biết do cô từ trước tới nay đều đã quen ngủ cùng vú nuôi.

Vì cô mất ba mẹ từ sớm, một tay vú chăm sóc, ông ngoại lại bận việc công ty vì thế cuộc sống của Đan Tâm rất cô độc.

Muốn bù đắp cho cô nên ông đã thuê vú nuôi từ lúc Đan Tâm còn nhỏ và đối đãi với bà như người nhà.

Bà cũng yêu quy Đan Tâm, thời gian qua xem cô như con gái, lúc nhỏ cô rất dễ bị ốm vì thế bà đã ngủ cùng cô từ nhỏ cho đến lớn để chăm sóc và bảo vệ cô.


Dường như bên cạnh Đan Tâm chưa bao giờ vắng người, ở nhà thì có vú nuôi và người làm theo sát chân cô, ra đường thì lại có vệ sĩ ngầm đi theo cô, Đan Tâm luôn nhìn thấy bọn họ trong tâm mắt, chỉ có điều bọn họ không để người khác nhìn thấy cô có vệ sĩ, cô không muốn khoa trương như thế nhưng là lệnh của ông nội nên cô không thể cãi lại.

Mỗi khi Dư Cảnh Nam vỗ vào bụng cô, cô sẽ ngủ ngon được một chút, hôm qua hắn đã phải thức đến 3 giờ sáng để đọc sách chính là muốn cô có thế ngủ ngon hơn.

Dư Cảnh Nam đang đọc sách thì có tiếng gõ cửa, hắn ngừng đọc nhưng vẫn đều đặn vỗ nhẹ vào bụng cô.

Dì Lý ở bên ngoài nói vào: “Cậu chủ, cậu Vũ vừa mới về, muốn đón Đan Tâm đi!”
Dư Cảnh Nam nhìn đồng hồ rolex trên tay, bây giờ mới hơn mười giờ, trước đây Hàn Lam Vũ chưa từng có khái niệm giờ giấc, hai người cứ thật thật giả giả vô hình tạo thành những luật ngầm mà cả hai đều chẳng phát hiện ra.

“Đan Tâm ngủ rồi, dì bảo cậu ấy vào đây đi!”
Dư Cảnh Nam trả lời rồi gập cuốn sách lại để lên bàn rồi đứng dậy, đúng lúc Hàn Lam Vũ đẩy cửa đi vào.

Dư Cảnh Nam mỉm cười: “Cô ấy sống rất khoa học, ăn uống ngủ nghỉ đều giống như lập trình sẵn, chẳng hiểu sao lại có thể bị đau dạ dày được!”
Hàn Lam Vũ cũng mỉm cười nhìn hẳn rồi lại nhìn xuống hai bàn tay bị bó bột của cô, gương mặt liền có chút trầm tư: “Thời gian tớ không ở đây đã có chuyện gì sao?”
Dư Cảnh Nam đút tay vào túi, cúi đầu nhìn ngắm Đan Tâm rồi thở dài: “Thẩm Duệ Dung, cô ta trở về rồi!”
“Cô ta tìm đến cậu?”
Hàn Lam Vũ kinh ngạc nhìn hắn.

Dư Cảnh Nam: “Tớ cũng không biết mục đích cô ta về đây là gì, bọn tớ chỉ vô tình gặp cô ta ở nhà hàng”
Hàn Lam Vũ im lặng một lúc, hắn cúi người kéo chăn ra rôi bế cô lên: “Tớ đưa cô ấy về, ngày mai sẽ cho người tới lấy hành lý!”
Hàn Lam Vũ nói rồi bế cô ra ngoài, để cô nắm ghế sau rồi quay người lại nhìn Dư Cảnh Nam:”Thẩm Duệ Dung là một người mưu mô khó lường, cô ấy rất xinh đẹp, rất thông minh lại rất nhạy bén, chính vì thế càng dễ làm người khác cảm thông và thương hại cô ấy.

Nam Nam, cậu phải tỉnh táo, đừng giống như tám năm trước để cô ấy điều khiển nữa!”
“Cậu quên rồi à? Trái tim của tớ đã hóa đá kể từ ngày cô ta phản bội tớ rồi.

Dư Cảnh Nam ngày hôm nay không còn là con rối để cô ấy điều khiển nữa”
Dư Cảnh Nam nhếch mép cười khinh.

Bao năm qua Dư Cảnh Nam rất lí trí nhưng khi gặp Doãn Đan Tâm phần nào nhắc lại hình ảnh của Thẩm Duệ Dung năm xưa, Hàn Lam Vũ vẫn là cảm thấy Dư Cảnh Nam vẫn chưa thực sự thoát ra cái bóng đen tối của quá khứ.

Hàn Lam Vũ thở dài rồi ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn rôi quay bánh lái rời khỏi nhà Dư Cảnh Nam.


Hắn đứng nhìn chiếc Mercedes vừa rời khỏi.

Dư Cảnh Nam và Hàn Lam Vũ đã chơi thân với nhau từ nhỏ, nhưng tính cách lại có hơi trái ngược nhau.

Nếu Hàn Lam Vũ là một người lí trí trong chuyện tình cảm thì Dư Cảnh Nam lại rất mực thủy chung và yêu bằng tất cả sự chân thành cũng như trái tim của mình.

Dư Cảnh Nam đến hiện tại vẫn chỉ có một mối tình khiến hắn hận đến tận xương tủy, những năm qua vẫn chưa có người nào có thế làm hẳn rung động.

Còn Hàn Lam Vũ đã thay không biết bao nhiêu bạn gái, thậm chí có thể viết thành một tập sách dày nhưng Dư Cảnh Nam vẫn chưa thấy được sự chân thành mà hẳn dành cho cô gái nào.

Có lẽ hiện tại, người tác động đến cuộc sống của Hàn Lam Vũ nhiều nhất chính là Doãn Đan Tâm.

Hàn Lam Vũ bế cô đi lên phòng, vú nuôi vân còn thức nên đã chạy lên giúp hắn mở cửa, bà nhìn thấy hai tay Đan Tâm băng bó suýt chút nữa đã ngã quỵ xuống, cũng may Hàn Lam Vũ đã kịp thời lên tiếng trấn an bà: “Chỉ là vết thương ngoài da thôi, Dư Cảnh Nam đã bôi thuốc và băng bó cho cô ấy cẩn thận.

Vú cũng biết Đan Tâm nghịch ngợm chẳng biết chăm sóc bản thân mà, để vết thương nhanh lành thì Dư Cảnh Nam phải băng bó như thế để cô ấy không vô cớ động chạm vào vết thương!”
Hơn ai hết, vú nuôi rất tin vào Dự Cảnh Nam, hắn là bác sĩ điều trị cho bà, cũng là bác sĩ giỏi nhất ở đó, có Dư Cảnh Nam chăm sóc cho Đan Tâm thì bà không còn lo lắng gì nữa.

Hơn nữa Hàn Lam Vũ cũng đã nói vậy, có lẽ thực sự không nghiêm trọng như bà nghĩ.

“Vú đi nghỉ sớm đi, bệnh tình của vú phải nghỉ ngơi đầy đủ!”
Hàn Lam Vũ còn quay ra cẩn thận nhắc nhở bà.


Vú nuôi mỉm cười gật đầu: “Vậy cậu chủ ngủ ngon nhé!”
Nói xong bà ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Hàn Lam Vũ đi vào tắm rửa xong mới quay ra, lúc hẳn vừa ra đã nhìn thấy Đan Tâm lăn một cái suýt chút nữa thì đập mặt xuống sàn, cũng may Hàn Lam Vũ kịp thời đưa tay giữ cô lại, cánh tay đau bị ép ở ngực và tay hắn làm cô nhíu mày thức giấc.

“Hàn Lam Vũ, sao chú lại ở đây? Tôi đang mơ à? Giấc mơ gì mà đau thế?”
Doãn Đan Tâm ngái ngủ nói rồi đưa tay lên dụi mắt, một lát sau như nhận ra chuyện gì, cô liền cất tay mở to mắt nhìn hắn: “Là chú thật hả?”
“Đầu đất, ngủ cũng suýt để lăn xuống giường, em là kẻ ngốc gì vậy? Ngồi dậy đi, tôi giúp em thay thuốc!”
Hàn Lam Vũ nói rồi đi ra bên ngoài lấy thuốc ở trên ô tô ban nãy Dư Cảnh Nam đưa cho rồi lên phòng.

Doãn Đan Tâm ngồi im một chỗ đế hắn tháo băng, thức dậy đột nhiên nhìn thấy hắn còn có thể nhìn thấy căn phòng quen thuộc, Doãn Đan Tâm trong lòng cảm thấy rất vui.

Hàn Lam Vũ ngược lại nhăn mặt cau có, hết sức khó coi.

“Hàn Lam Vũ, chú sao vậy? Lông mi sắp dính chặt lông mày rồi kìa!”
Hàn Lam Vũ nhìn chằm chằm bàn tay mềm mại nhỏ nhắn nhưng chằng chịt vết thương do mảnh vụn mẻ chai đâm vào, giọng nói của hắn có phần cứng nhắc: “Là Thẩm Duệ Dung làm sao?”

Bình Luận (0)
Comment