Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 88


Mất một lúc, Hàn Lam Vũ mới thay đồ ra ngoài, Đan Tâm đang đứng ngoài ban công, cô đang xoay lưng lại với hẳn, Hàn Lam Vũ chậm rãi bước tới trước cửa, một tay đặt lên tay cầm nắm cửa, do dự một lúc sau đó nhìn lại cơ thể, hắn đưa tay chỉnh cho trang phục xộc xệch rồi đẩy cửa đi ra ngoài, gương mặt lại làm ra bộ dạng chưa tỉnh rượu bước đến ôm lấy Đan Tâm từ phía sau.

Đan Tâm giật mình gạt vội dòng nước mắt, cô quay lại quát lên: “Hàn Lam Vũ, chú…”
Doãn Đan Tâm nhìn bộ dạng của hản càng tức đến phát khóc, Hàn Lam Vũ mắt nhắm mắt mở ôm chặt lấy Đan Tâm như ban nãy, hóa ra hành động vừa rồi xuất phát từ việc men say trong cơ thể hắn, Đan Tâm nên cảm thấy vui mừng vì nếu là hắn có lẽ sẽ không có ý định xúc phạm cô hay là buồn vì bản chất của người nào vốn xấu xa như thế? Hàn Lam Vũ có thể cảm nhận được gương mặt Đan Tâm đang ngơ ra, sợ cô không tin hắn đang say, Hàn Lam Vũ liền cúi xuống hôn lên môi cô, hôn lên cần cổ cô rồi đến xương quai xanh quyến rũ, mọi hành động đều tự nhiên càng châm mồi lửa tức giận trong lòng Đan Tâm.

Hàn Lam Vũ cảm thấy, ký ức này nên để Đan Tâm nghĩ hắn đã không nhớ đến chuyện gì nữa thì khi đó mối quan hệ giữa hai người sẽ không phải khó xử.

Doãn Đan Tâm chống tay lên lan can, nửa thân trên hơi ngả về phía sau.

Cô đưa tay chỉnh lại y phục cho hắn, ngoài ban công gió to mang theo hơi lạnh từ phương Bắc tới làm Đan Tâm bất giác rùng mình.

Cô dẫn hẳn vào trong nhà, Hàn Lam Vũ dường như rất kiên trì bám theo cô.

Đan Tâm sấy tóc, Đan Tâm đánh răng, Hàn Lam Vũ đều ôm phía sau lưng cô không chịu rời.

Lúc Đan Tâm lên giường ngủ, Hàn Lam Vũ cũng ôm chặt cô trong lòng, có người say nào mà lại kiên trì như thế không chứ? Đan Tâm đã không còn sức để chống cự mà ngủ thiếp đi sau đó.

Hàn Lam Vũ ôm cô trong lòng, ánh mắt trở nên đầy yêu thương nhìn cô, thời gian qua cô luôn dùng thái độ chống đối hắn, hắn cảm thấy nếu hắn vẫn còn chấp trách đứa trẻ này thì hắn có phải trẻ con hơn cô rồi không? Hàn Lam Vũ ôm chặt cô trong lòng rồi ngủ thiếp đi sau đó.

Hai người ngủ một mạch tới sáng, vì còn phải đi học nên Đan Tâm dậy khá sớm, gọi cả hẳn để cùng về.


Bà nội và ba mẹ hẳn cũng đã dậy từ lúc nào rồi.

Lúc bước xuống cầu thang, hắn đi trước, Đan Tâm đi phía sau, vừa nhìn thấy Hàn Tử Lam cô liền bước nhanh qua mặt hắn chạy đến trước mắt Hàn Tử Lam lo lắng: “Anh đỡ chưa? Sao lại nhìn mệt mỏi như thể?”
Hàn Tử Lam mỉm cười: “Đã lâu không uống nhiều như thế”
“Để em đi lấy nước cho anh!”
Đan Tâm nhìn thấy ly không trên tay Tử Lam, nhanh nhảu cầm lấy ly nước trên tay Tử Lam rồi chạy đi rót nước giúp hắn.

Đan Tâm vừa rời đi, Hàn Lam Vũ liền bước xuống, ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại có chút khó chịu, lúc hắn say Doãn Đan Tâm cũng đâu có nhiệt tình như vậy? “Mới đó mà không chịu nổi rồi à?”
Hàn Tử Lam nhăn mặt cười một cái: “Sau này gặp các chú ấy em nên mang theo bạn gái, lúc tối không phải anh dùng chiêu này sao?”
Đúng là có Đan Tâm, bọn họ cũng nể mặt, toàn bộ sự chú ý tập trung vào Hàn Tử Lam, hại hẳn nôn cả đêm, sáng dậy vẫn còn mệt mỏi bơ phờ.

“Em ở nước ngoài lâu như thể cũng chưa từng có bạn gái sao?”
Hàn Lam Vũ khẽ cười, chuyện đời tư của Tử Lam vốn đã kín đáo hay thực ra đời tư hắn chính là quá trong sạch, chẳng có gì để bàn tới, cũng chưa từng có chuyện Hàn Tử Lam có dây dưa hay thân mật với bất cứ cô gái nào.

Hàn Tử Lam trầm ngâm nhớ lại: “Vốn là có một người…”
Hàn Tử Lam mỉm cười, đúng lúc Doãn Đan Tâm mang ly nước đi tới, ánh mắt hắn càng nồng đậm ý vị ngọt ngào.

“Có sao? Là ai thế?”
Hàn Lam Vũ nghe lấp lửng không hết câu liền quay lại nhìn Hàn Tử Lam.

“Của anh này!”
Đan Tâm đưa lại lý nước cho Tử Lam, bây giờ hắn mới để ý đầu ngón tay của Đan Tâm đang bị thương, hắn có chút kinh ngạc nắm lấy bàn tay Đan Tâm lật ngửa ra: “Tay em làm sao thế?”

“À em bất cẩn, chỉ là vết thương nhỏ thôi!”
Đan Tâm trả lời.

Hàn Lam Vũ lập tức đưa tay nắm lấy cổ tay Đan Tâm kéo mạnh cô về phía mình, đầu ngón tay bị Hàn Tử Lam vô tình bị lực của Hàn Lam Vũ bóp một cái vào đầu ngón tay của Đan Tâm làm cô nhăn mặt kêu lên: “Eoooo.


“Về thôi, em còn phải đi học nữa!”
Hàn Lam Vũ kéo cô một mạch ra ngoài.

“Con chào bà nội, chào ba mẹ ạ!”
Đan Tâm chỉ kịp quay lại hơi cúi đầu chào bà nội và ba mẹ đang ngồi ở trên ghế sofa.

“Thằng bé này, sao lại lôi Đan Tâm như lôi con nợ thế chứ?”
Huyền Thanh nhăn mặt đứng dậy đi đến phía cửa nhìn theo.

Bà nội nghe cách so sánh của Huyền Thanh thì phụt cười.

Đều là lỗi do Hàn Tử Lam, khái niệm “con nợ”
chính là từ trò chơi của hắn mà ra.


Hàn Tử Lam tiến đến ngồi xuống ghế sofa đối diện bà nội và ba mỉm cười: “Chúc mọi người buổi sáng tốt lành!”
“Tử Lam, con còn mệt không? Mẹ đã kêu người làm hãm cháo cho con rồi, vào ăn sáng thôi, vợ chồng Tiểu Vũ về mất rồi!”
Vốn là đợi đông đủ người mới dùng bữa sáng mài “Thằng bé cũng thiệt tình, không để Đan Tâm kịp ăn sáng!”
Huyền Thanh lẩm bẩm.

Bên ngoài, Đan Tâm dường như bị cưỡng ép ngồi vào ghế lái phụ, Hàn Lam Vũ còn chui vào thắt dây bảo hiểm cho cô rồi đóng cửa, đi về phía bên kia ngồi vào vị trí ghế lái.

Đan Tâm vừa đưa tay lên cầm túi hương treo trên ô tô cầm xuống xem thì bị Hàn Lam Vũ cướp lại còn cổ tình bấm vào đầu ngón tay cô.

“Èoooo.

Chú cố ý hả?”
Đan Tâm giận đùng đùng nhìn hắn.

“Phải thì sao mà không phải thì sao?”
Hàn Lam Vũ treo gói hương lại rồi bắt đầu lái xe.

Nếu không phải vì nấu cháo cho hẳn thì có phải cô đã không bị thương như thể không? Đúng là làm ơn mắc oán.

“Chú gieo nhân nào sẽ gặp quả đấy đấy, ai ở bên cạnh chú đúng thật cũng xui xẻo lây: Đan Tâm hậm hực.

“Phải rồi, ở bên cạnh tôi thì xui xẻo, còn ở bên cạnh người khác thì lại khác phải không?”
Hàn Lam Vũ chẳng thèm nhìn cô.

“Phải, phải, phải!”

Đan Tâm quay sang nhìn hắn hét to, khẳng định nhiều lần.

Hàn Lam Vũ liền nhét quả đào vào miệng cô, đương nhiên mấy thứ ăn vặt đó là của Đan Tâm.

Đan Tâm liếc nhìn hắn một cái rôi căn quả đào một phát sau đó ngả lưng về phía sau ghế nhiều ngoài trời buổi sáng tinh mơ vẫn chưa có nhiều phương tiện đi lại.

Con đường từ nhà mẹ về đến biệt thự Proud cô đã quen thuộc rồi, sau này có bị Hàn Lam Vũ bỏ giữa đường cũng chẳng SỢ.

Doãn Đan Tâm về đến nhà liền giấy nảy cởi giày bỏ vào kệ tủ rồi giận dỗi bỏ lên phòng, Hàn Lam Vũ vào sau cũng tương tự, vừa bước vào nhà liền để dép lên kệ tủ rồi bỏ về thư phòng.

Ngô quản gia và người làm đang dọn đẹp ở phòng khách nhìn hai người đi về hai hướng câu thang đi lên lầu mà chẳng hiếu chuyện gì.

Thiết kế câu thang lên tầng hai có hai hướng cầu thang hình vòng cung hướng vào nhau, chính giữa là thang máy.

Doãn Đan Tâm đi cầu thang bên trái, Hàn Lam Vũ đi cầu thang bên phải nhưng vẫn là gặp nhau ở đại sảnh tầng hai.

Đan Tâm hừ hừ giận dỗi rồi bỏ về phòng, Hàn Lam Vũ cũng xoay người đi hướng ngược lại, Triệu Y Trân vẫn còn đang ngủ trên phòng, Ngô quản gia liền đi tới gọi Hàn Lam Vũ: “Hàn tổng, có việc này mời cậu tới phòng máy một chút!”
Hàn Tử Lam không hiểu nhưng vẫn bước xuống theo, trong phòng máy chỉ có bốn vệ sĩ cũng là những kỹ thuật viên tài giỏi, họ là người quan sát mọi hành động ở trong biệt thự Proud, có vấn đề bất thường đều có thể kết nối vệ sĩ với bên ngoài.

Một người đứng dậy để Hàn Lam Vũ đi tới, trong màn hình đang phát lại camera ở trong bếp tối hôm trước, Doãn Đan Tâm đang dùng tay trần nhấc nồi cháo đang sôi sục xuống bếp còn loay hoay tìm tấm thảm kê, nóng đến bừng cả mặt vẫn không chịu buông ra.

Hàn Lam Vũ ngược lại không cảm động mà lại cảm thấy Doãn Đan Tâm thực sự rất ngu ngốc! Tuy nhiên, hắn cũng không buồn giận dỗi với cô nữa, lập tức đi về phòng.



Bình Luận (0)
Comment