Hôn Thê Thay Thế Của Hạ Tiên Sinh

Chương 38


Thời điểm Cố Miên tắm xong bước ra ngoài cũng không có nhìn thấy Hạ Tuấn Khiêm ở trong phòng, bởi cô quên đem theo khăn tắm, lại ngại dùng chung khăn với Hạ Tuấn Khiêm, vậy nên liền ra ngoài với một đầu tóc ướt nhẹp đi ra.

Vừa định bước đến chỗ vali để lấy khăn, Hạ Tuấn Khiêm đã đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy cô, thân hình anh hơi dừng một chút, mày bất giác nhăn lại, “Sao không lau cho khô tóc?”
Cô Miên giật mình, nhìn anh vội đáp: “Tôi quên mang theo khăn.” Một bên vừa trả lời anh, một bên vừa lục lọi khăn tắm của mình trong vali, vừa mới lôi được một góc khăn của mình ra đã nhận thấy một vật thể màu trắng tinh bay về phía mình, cô theo bản năng né đầu ra, nhưng không may cái thứ đồ mềm mại kia bay tới lại phủ hết cả đầu và mặt cô.
“Cô mau lau khô tóc, nếu không sẽ bị cảm.” Thanh âm lành lạnh, tự nhiên là bay ra từ trong miệng cậu chủ nhà họ Hạ, Cố Miên kéo cái thứ mềm mại đang che cả đầu cổ xuống mới nhận ra là một cái khăn tắm mềm mại, dường như có chút quen mắt, nhìn kỹ thì đây chẳng phải là cái khăn ở nhà tắm ban nãy mà cô không dám dùng hay sao?
Cô ngẩng đầu nhìn Hạ Tuấn Khiêm, có chút không hiểu nói, “Đây là khăn tắm của anh mà?”

Hạ Tuấn Khiêm mặt không đổi sắc mà nhìn Cố Miên một cái.

“Không sao, là khăn mới hoàn toàn.” Trang viên nghỉ dưỡng này của Hạ gia không phải thường xuyên có người đến, đa phần là đến ở vài ngày rồi lại về cho nên đồ dùng cũng như khăn tắm trong phòng đều được người hầu dọn dẹp và chuẩn bị trước hết đầy đủ.
”Bên trong còn cái khăn khác.” Hạ Tuấn Khiêm lại nói.

Cố Miên nháy mắt liền trầm mặc, nếu như ý nghĩ muốn cho cô cùng Hạ Tuấn Khiêm ở chung một phòng là nhất thời thì đồ vật trong phòng căn bản sẽ không có phần của hai người, vừa rồi lúc tắm ở trong cô có nhìn thoáng qua, mọi đồ dùng trong đó quả là đều có cặp.
Trong khoảnh khắc Cố Miên chợt ngây người, lại phát hiện tay mình trống không, lúc này mới biết Hạ Tuấn Khiêm không biết tự lúc nào đã đi tới trước mặt cô lấy đi khăn tắm mềm mại kia, chẳng nói lời nào cứ vậy phủ khăn lên đầu cô.
“Nha?”
Hạ Tuấn Khiêm bình tĩnh nói: “Trên núi lạnh, không lau tóc khô sẽ cảm lạnh.” Nói xong trực tiếp kéo cô ngồi xuống giường, chẳng nói gì cứ vậy hai tay anh cầm khăn, rồi lấy máy sấy tóc vừa sấy vừa lau tóc cho cô.

Cố Miên ngây ngốc, cái tên cuồng sạch sẽ này không nghĩ đến lại cũng có thể cầm khăn, cầm máy sấy tóc mà lau tóc cho người khác ư?
Chưa từng được người nào lau tóc cho, Cố Miên có chút không được tự nhiên.


“Tôi tự làm…” Động tác của Hạ Tuấn Khiêm quá mức đột ngột, nhất thời cô không nghĩ đến căn bệnh thích sạch sẽ của đối phương mà chỉ một mực muốn đoạt chiếc khăn từ tay anh trở lại để tự mình lau tóc của mình.
Đầu cô bị một cái khăn tắm rất lớn phủ lên, một bàn tay mềm mại nhè nhàng lau tóc cho cô, tiếng máy sấy tóc rì rì rất nhẹ thổi vào tóc làm cô thấy ngưa ngứa, mỗi khi cô muốn dời đi liền bị đôi tay kia đem người kéo trở lại giữ chặt giống như đang đùa với một con mèo nhỏ nghịch ngợm vậy, không thể nghi ngờ người kia chắc chắn dùng đến hết cả mười phần kiên nhẫn.
Bởi vì cô ngồi ở đầu giường, mà Hạ Tuấn Khiêm lại đứng trước mặt cô nên trong phạm vi tầm mắt này của cô chỉ có thể nhìn thấy nửa thân dưới của anh, tóc cô dài nhưng không dày lắm nên cũng nhanh khô, cái tư thế này khiến hai má cô bất giác nóng lên, cổ buộc phải cúi xuống khiến có chút chua xót nhưng cô thật không nghĩ sẽ thay đổi một cái tư thế dễ chịu hơn.

Do cúi đầu nên cô không biết khi Hạ Tuấn Khiêm nhìn cô thì ánh mắt kia của anh lại như có điều suy nghĩ.
Thì ra anh thật sự không hề bài xích đối vời việc tiếp xúc với Cố Miên.
Trước đó thời gian quá ngắn nên cũng không có xác định được cái gì, mà lúc này đứng lau rồi sấy tóc cho cô, anh mới có thể thuận lý thành chương mà xác định chắc chắn một điều rằng, anh không ghét cô, anh đã từng chuẩn bị tốt nhẫn nại về việc phải tiếp xúc ở gần cô trong mấy ngày tới, không nghĩ rằng đứng gần lau tóc cho cô, chạm vào tóc cô thế này hơn cả mười lăm phút rồi mà anh một chút khó chịu cũng chẳng có.
Cúi đầu nhìn thiếu nữ nhỏ nhắn đang ngồi ở trên giường, mặc chiếc váy ngủ có tay màu hồng nhạt, càng khiến làn da cô thêm trẵng nõn, cổ áo có chút trễ vừa vặn lộ ra xương quai xanh tinh xảo, làn da non mềm vừa vặn như đọng lại hơi nước ướt át.

Da đầu có hơi xót, Cố Miên theo bản năng mà “hừ” nhẹ một tiếng, Hạ Tuấn Khiêm liền phục hồi lại tinh thần, tầm mắt cũng theo đó mà bay khỏi cổ áo của cô, anh cầm khăn tắm lui ra một bước, thản nhiên nói, “Tạm khô rồi, không sai biệt lắm, trước đi ăn cơm, ông nội với mẹ còn đang chờ.”
Cố Miên ngơ ngác, “À.” Do dùng máy sấy nên tóc cô còn có chút rối, tóc mái còn hơi loạn, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy sau khi ăn cơm xong, trở về có phải tắm lần nữa không?”
Hạ Tuấn Khiêm “…”
Thấy anh không lên tiếng, Cố Miên tự giác xem sự trầm mặc của anh thành chấp nhận, nháy mặt chân mày cô nhíu chặt, bỗng nói: “Tôi cảm thấy tôi vẫn nên là ở phong khách thôi.”
Hạ Tuấn Khiêm “…”
Anh chẳng biết nên nói thế nào cho cô hiểu cảm giác của anh lúc này, nhưng là hình như cô vẫn nghĩ anh là đang dùng bệnh sạch sẽ áp dụng với cô thì phải…

Bình Luận (0)
Comment