Hôn Trộm 55 Lần

Chương 376

Trở lại phòng, Kiều An Hảo cắt bánh ngọt, đặt một miếng ra đĩa, lúc đang chuẩn bị bưng lên lầu, điện thoại trong phòng vang lên, nhấc máy nghe, là sàn diễn trước gọi tới: “Xin hỏi tiểu thư Kiều An Hảo có ở đây không?”

Kiều An Hảo một tay bưng bánh ngọt, một tay giơ điện thoại, trả lời một tiếng: “Phải.”

“Kiều tiểu thư ngài tốt, lúc trước ngài có hai phần chuyển phát nhanh, xin hỏi bây giờ có thể đưa qua cho ngài sao?”

Trong đó có một phần Kiều An Hảo biết, là quà sinh nhật Kiều An Hạ đưa. Vốn dĩ Kiều An Hạ muốn tự minhg tới, nhưng vì tạm thời người đang ở Thượng Hải công tác, nên đành phải chuyển phát nhanh tới đây, về phần còn lại….Kiều An Hảo hơi nhíu mi, tò mò một chút là của ai tặng, nhưng vì lo lắng đi lên lầu tìm Lục Cẩn Niên, cũng không có tâm tư suy nghĩ nhiều, liền nói lễ phép ôn hòa qua điện thoại: “Vậy làm phiền anh.”

Cúp điện thoại, Kiều An Hảo nham nhở giống như mèo tham ăn ngốn nga ngốn nghiến còn lại bánh ngọt để cho Triệu Manh giúp bản thân nhận chuyển phát nhanh, theo lời của cô nói, người đã vội vàng đi về phía cửa, lúc chuẩn bị mở cửa, Kiều An Hảo dừng lại một chút, sau đó đi trở lại phòng, buông bánh ngọt, sửa sang lại đầu tóc của mình một chút, nhìn bản thân trong gương lớn một lát, lấy la hộp phấn trang điểm lại, nhấp mím môi, nhìn bản thân bên trong tràn đầy sức sống, mới vừa lòng bưng lên bánh ngọt, rồi mới rời đi phòng khách sạn.

Kiều An Hảo đi đến phòng của Lục Cẩn Niên ở trên tầng cao nhất, vẫn không quên lấy ra di động, nhìn vào màn hình soi soi chính mình, xác định không có sơ suất, mới giơ tay lên bấm chuông cửa.

Trợ lý của Lục Cẩn Niên mở cửa, nhìn thấy Kiều An Hảo, lập tức đứng sang một bên: “Kiều tiểu thư, mời vào.”

Kiều An Hảo bưng bánh ngọt vào phòng, nhìn quanh bốn phía xong, không có nhìn thấy Lục Cẩn Niên trong phòng khách, nói: “Lục Cẩn Niên đâu?”

“Lục tổng ở trong phòng ngủ.” Trợ lý chỉ vào trong phòng ngủ, rồi dẫn đầu đi vào, giơ tay lên, gõ cửa, đợi đên khi truyền đến một tiếng lãnh đạm “Tiến”, mới đẩy cửa phòng ngủ ra.

Lục Cẩn Niên ngồi ở trước bàn làm việc, đầu không có hướng cửa phòng ngủ liếc mắt một cái, chỉ nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào màn hình máy tính, giống như người vừa gõ cửa, không có nửa điểm quan hệ với anh.

Trợ lý đã sớm quen với bộ dạng lạnh nhạt của Lục Cẩn Niên, thấp giọng bổ sung thêm một câu: “Lục tổng, Kiều tiểu thư đã tới.”

Gần như phải trong tíc tắc trợ lý nói câu kia, mặt Lục Cẩn Niên mới dời đi mà hình máy tính, ánh mắt dừng ở trên người Kiều An Hảo đang đứng ở cửa.

Kiều An Hảo lập tức nở nụ cười sáng lạn nhìn về phía Lục Cẩn Niên, bây giờ mặt trời vừa rời về phía đằng tây, xuyên qua cửa sổ, ánh sáng màu vàng đỏ rực rỡ chiếu lên mặt Kiều An Hảo, tươi cười trên mặt cô càng trở nên hư ảo, Lục Cẩn Niên thất thần trong chốc lát, từ ghế đứng lên, âm thanh mở miệng nói, cũng không phát hiện ra bản thân nhẹ nhàng chậm chạp: “Như thế nào đã tới?”

Kiều An Hảo lại nhìn về phía Lục Cẩn Niên cười, giơ lên bánh ngọt trong tay: “Vừa mới cắt bánh ngọt, đưa lại đây cho anh một khối.”

Lục Cẩn Niên vội thu gọn lại một số văn kiện lộn xộn trên bàn làm việc, rồi nhận lấy miếng bánh.

Bánh sinh nhật của Kiều An Hảo, là do trợ lý đi mua, cho nên biết hôm nay là sinh nhật của Kiều An Hảo, lập tức mở miệng chúc mừng: “Kiều tiểu thư, sinh nhật vui vẻ.”
Bình Luận (0)
Comment