Hôn Trộm 55 Lần

Chương 451

Editor: Xiu Xiu

Kiều An Hảo mãi vẫn không thể đi vào giấc ngủ, cô vẫn duy trì một tư thế nằm như cũ, qua thật lâu vẫn nghe thấy được tiếng Lục Cẩn Niên thêm cành cây vào, dường như một lúc sau, có thể do bị cơn buồn ngủ đột kích bất ngờ, lúc mơ màng sắp ngủ lại nghe thấy tiếng ho khan của anh.

Một âm thanh cực kỳ ngắn ngủi, sau đó liền bị anh mạnh mẽ đè xuống.

Trán của Kiều An Hảo nhăn lại, qua một lúc sau, lại nghe thấy tiếng ho bị anh cố gắng kiềm chế lại.

Kiều An Hảo không nhịn được liền mở mắt, nhìn qua ánh lửa, cô thấy Lúc Cẩn Niên vẫn ngồi ở chỗ cũ, lấy tay che miệng, như là sợ âm thanh phát ra sẽ quấy nhiễu giấc ngủ của cô.

Sắc mặt của anh không tốt, hơi trắng xanh, thân thể run rẩy, cả người dường như có gì không đúng… có vẻ như đang phát sốt.

Kiều An Hảo lại cảm giác được cơn sóng tình cảm trong lòng cô bắt đầu chuyển động, cô không nhịn được, liền gọi tên của anh : “Lục Cẩn Niên.”

Lục Cẩn Niên nghe thấy tiếng của cô, có chút run sợ, quay đầu nhìn cô: “Đánh thức cô rồi à?”

Trên mặt của anh hiện lên chút bất đắc dĩ, ngữ điệu nghe qua có vẻ suy yếu: “Rất xin lỗi.”

Một tiếng giải thích của anh, khiến cho hốc mắt của Kiều An Hảo đỏ lên trong nháy mắt, trong lòng vô cùng chua xót, cô quay đầu, hít sâu vào một hơi, tận lực để cho ngữ điệu của mình bình tĩnh lại: “Anh có khỏe không?”

Bốn chữ này của cô, khiến cho Lục Cẩn Niên lóe lên một chút ánh sáng trong mắt, anh vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại không nhịn được ho khan, sau đó hung hăng nuốt nước miếng một cái, đè ép xuống, nói nhẹ nhàng với cô: “Tôi không sao, có thể là do vừa rồi bị sắc khói.”

Câu nói của anh, thân thể rõ ràng run rẩy như thế, giống như là anh rất lạnh.

Đáy mắt Kiều An Hảo càng thêm chua xót, cô rũ rèm mi xuống, cắn môi, đứng lên.

“Cô muốn làm gì thế? Tôi giúp cô, cẩn thận vết thương ở trên đùi.” Lục Cẩn Niên vội vàng đứng dậy theo, nhưng thân thể vừa định rời đi, lại ngã ngồi trở về.

Kiều An Hảo khập khiễng bước tiếp, đi tới trước mặt Lục Cẩn niên, vươn tay, sờ trán của anh, mới nhận ra là nóng đến dọa người, nhưng trên mặt lại lạnh như băng khiến người ta sợ hãi.

Kiều An Hảo còn chưa nói gì, Lục Cẩn Niên lại ho khan đứt quãng vài tiếng, có chút chột dạ nói: “Tôi không sao.”

Hình như Kiều An Hảo không hề nghe thấy tiếng anh nói, quay đầu, đi đến trước chỗ vừa nãy mình nằm, cầm áo khoác của anh lên, lảo đảo đi đến trước mặt anh, còn chưa đắp lên người anh, anh đã vươn tay ngăn lại, nhìn cảm xúc của cô, cô chưa bao giờ như thế, vậy mà lại nhàn nhạt cười: “Tôi thật sự không sao, cô ngủ đi.”

Câu này của anh, khiến Kiều An Hảo không nhịn được, nước mắt giống như từng hạt trên châu rơi xuống, một viên lại một viên đập xuống.

Anh nhảy xuống nước vì cô, anh cõng cô đến hang động này, anh xé áo để băng bó vết thương cho cô, anh lại để cho cô nghỉ ngơi ở trong này, anh ho khan cũng không dám to tiếng, lúc này anh đã thành như vậy, lại vẫn dịu dàng nói với cô là anh không sao.
Bình Luận (0)
Comment