Hôn Trộm 55 Lần

Chương 822

Kiều An hảo theo bản năng nắm tay thành quả đấm, vẫn đợi cho Kiều An Hạ đi tới, mới mở miệng hô một tiếng: “Chị.”

Kiều An Hạ nghe thấy giọng nói của Kiều An Hảo, hơi rũ vành mắt xuống, cách một lúc, mới quay đầu, nhìn Lục Cẩn Niên, nhìn chằm chằm anh được một lúc, mới nhìn lướt qua Kiều An Hảo, sau đó liền ngẩng cằm không nói lời nào ngồi xuống chỗ trống bên cạnh bác trai.

Tuy Kiều An Hạ chỉ liếc mắt nhìn Kiều An Hảo một cái, nhưng Kiều An Hảo lại có thể tinh tế bắt được sự lạnh lùng và xa cách trong mắt cô.

Thân thể của Kiều An Hảo không nhịn được có chút gượng gạo.

Bác gái cũng không biết Kiều An Hạ từng theo đuổi Lục Cẩn Niên, nhìn Kiều An Hạ ngồi xuống, cũng ngồi xuống theo, lại vẫn cười tít mắt mở miệng nói: “Vừa định lên lầu gọi con, con đã rơi xuống, còn có, Hạ Hạ, những cái này đều là Lục Cẩn Niên cố ý mua cho con, cậu ấy thật là có tâm, mua đều là những thứ con thích, mà toàn bộ đều là mẫu mới nhất.

Lục Cẩn Niên ngồi bên cạnh Kiều An Hảo, vừa mới rồi chỉ lo nói chuyện với bác trai, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vì anh ngồi sát cạnh Kiều An Hảo, rõ ràng cảm nhận được cả người cứng ngắc của cô, trong lòng liền hiểu ra khẳng định là có liên quan đến Kiều An Hạ, hiện giờ lại nghe được lời nói của bác gái, liền ôn hòa bổ sung một câu: “Bác gái, cháu nào đâu biết cô Kiều thích cái gì, đây là Kiều Kiều tự mình đi chọn, cái túi Chanel kia, Kiều Kiều nói cô Kiều thích màu lam, cũng thích màu đỏ, nên sau cùng vẫn nhắc cháu nên chọn mấy thứ đó.”

Thật ra cái túi Chanel, Lục Cẩn Niên còn muốn mua cả hai màu, lúc ấy Kiều An Hảo còn buồn bực vì sao phải làm thế, hiện giờ nghe được lời nói của anh, cô rốt cuộc hiểu rõ, sở dĩ anh làm thế, là để cho Kiều An Hạ biết, trong lòng cô có bao nhiêu sự để tâm đối với người chị này.

Lục Cẩn Niên khiến trong lòng cô trở nên ấm áp, theo bản năng liền nhìn về phía Kiều An Hạ.

Kiều An Hạ giống như không nghe được Lục Cẩn Niên và mẹ mình nói gì, nhìn cũng không thèm nhìn đến mấy chiếc túi xách đó lấy một cái, ánh mắt chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn quảng cáo đang phát trên ti vi.

Không khí trong phòng liền trở nên xấu hổ trong nháy mắt.

Thế nhưng may mà bác trai bác gái đều là cao thủ hóa giải bầu không khí, bác trai răn dạy Kiều An Hạ một câu, sau đó trên mặt mang theo vài phần xin lỗi và áy náy mỉm cười với Lục Cẩn Niên, sau đó chuyển đề tài, bác gái cũng lập tức phụ họa theo, Lục Cẩn Niên cũng coi như vừa rồi cái gì cũng chưa xảy ra, tiếp tục nói chuyện với bọn họ.

Chỉ là, lúc người chung quanh không để ý, Lục Cẩn Niên lén lút nắm chặt lấy tay của Kiều An Hảo.

Tuy hai người chưa hề nói gì cả, nhưng trong lòng Kiều An Hảo hiểu rõ, anh đang an ủi mình.

Kiều An Hảo bị Kiều An Hạ đối xử lạnh lùng, khiến bản thân có chút khổ tâm, bởi vì cử chỉ này của Lục Cẩn Niên mà thư giãn hơn.

Người giúp việc chuẩn bị xong cơm trưa, tất cả mọi người đều ngồi vào bàn ăn.

Bác gái biết Kiều An Hảo có mang, cố ý dặn người giúp việc làm cơm cực kỳ nhão, lúc mọi người ngồi vào, bác gái múc một chén canh gà cho Kiều An Hảo trước, đưa tới.

“Cảm ơn bác.” Kiều An Hảo đưa hai tay tiếp nhận chén sứ, ánh mắt không nhịn được liếc mắt một cái nhìn Kiều An Hạ ngồi đối diện với mình, do dự một chút, sau cùng đưa chén đến trước mặt Kiều An Hạ: “Chị, chị uống trước đi.”
Bình Luận (0)
Comment