Hôn Trộm 55 Lần

Chương 887

Kiều An Hảo không hề nghĩ ngợi liền cầm lên hộp đồ chơi trẻ con, nhìn về phía Lục Cẩn Niên và Kiều An Hạ nói: “Hai người đều cút ra ngoài cho em!”

-

Cuối tuần, Kiều An Hảo và Kiều An Hạ thật sự đi dạo trên sân trường, mua cô tiểu Niên Cao một cái túi sách nhỏ xinh đẹp, hai bên phỏng chừng cũng không dung đến bút, còn có một cái hộp hoa quả hai tầng, Kiều An Hạ còn chọn một đống đồ chơi.

Thứ hai ở truyền thông Hoàn Ảnh có cuộc họp sớm, Lục Cẩn Niên từ rất sớm đã phải đến công ty.

Kiều An Hảo rời giường, dưới sự trợ giúp của mẹ Trần, giúp tiểu Niên Cao mặc quần áo, uy bé ăn cơm, rồi nắm tay bé, chuẩn bị đưa bé đến nhà trẻ.

Vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Hứa Gia Mộc lái xe vào trong sân, hôm nay là ngày đầu tiên tiểu Niên Cao đến nhà trẻ, từ trước đến nay tiểu Niên Cao đã trở thành thói quen của anh, anh làm sao có thể không đi đưa?

Ở trên xe, Kiều An Hảo dặn rất nhiều câu đối tiểu Niên Cao dặn đang ngồi trên ghế của trẻ con, nhưng mà lúc gần đến giờ xuống xe, Hứa Gia Mộc vẫn nói lại vài lần lời nói của Kiều An Hảo đối với tiểu Niên Cao, rồi mới ôm tiểu Niên Cao, đưa bé đi về hướng cửa nhà trẻ.

Hai người Hứa Gia Mộc và Kiều An Hảo cũng không chú ý tới, xe của bọn họ vừa dừng sau một chiếc xe màu đỏ, cửa xe vốn bị đẩy ra, nhưng mà sau đó lại vội vàng đóng lại.

Hứa Gia Mộc vẫn ở bên ngoài cửa nhà trẻ đợi cho tiểu Niên Cao đi theo cô giáo vào phòng học, mới xoay người cùng Kiều An Hảo trở về trên xe, khởi động xe rời đi.

Vẫn đợi đến khi không thấy bong dáng xe của Hứa Gia Mộc, cửa chiếc xe hơi màu đỏ mới mở ra, một người phụ nữ đội mũ và đeo kính xuống xe, mở ra cửa sau của xe, ôm ra một cô bé mặc váy công chúa, thắt hai bím tóc, cô bé kia có vẻ tức giận dùng tiếng Anh hỏi: “Mẹ, vừa nãy rõ ràng mẹ muốn xuống xe, vì sao lại đóng cửa xe?”

“Bởi vì mẹ quên lấy một số thứ.” Người phụ nữ ôm cô bé dịu dàng dỗ dành.

Dừng một lát, người phụ nữ kia lại mở miệng nói: “Tiểu đậu đỏ, con nghe mẹ nói, ở trong nhà trẻ cùng những người bạn tốt chơi, nếu có người hỏi mẹ của con gọi là gì, không được nói Tống Tương Tư, mà nói là Tống Dao, đã biết sao?”

“Mẹ con đã biết, mẹ đã nói với con thiệt nhiều lần.”

“Uh, thực ngoan, ông ngoại hết bệnh rồi, mẹ liền mang con về Mĩ, như vậy con liền có thể tiếp tục chơi với anh Kiều Ân của con rồi.”

Đi đến cửa nhà trẻ, cô khom người, thả cô bé trong lòng xuống dưới, bé gái hướng về phía mặt của cô hôn một cái, mới lắc lắc tay, nói: “Mẹ tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Người phụ nữ sờ sờ đầu bé gái, nhìn cô bé vào nhà trẻ, mới xoay người lên xe.

Cô ngồi ở ghế điều khiển, không có vội vàng khởi động xe, mà thất thần nhìn chằm chằm đằng trước.

Tối hôm qua nằm mơ...... Cô còn mơ thấy anh, không nghĩ tới, sáng sớm hôm nay, liền bất ngờ không kịp phòng gặp được anh như vậy.

Tống Tương Tư nhịn không được nâng tay lên, sờ lên ngực trái của chính mình, phát hiện nhịp tim đập rất nhanh, khiến cho cô có chút khó có thể thừa nhận.

-

Tiểu Niên Cao ngày đầu tiên đến trường, nhìn xung quanh một vòng đều là bạn bè cùng lứa tuổi, tầm mắt cuối cùng liền ngừng lại ở trên người tiểu Đậu Đỏ.

Cậu bé kéo túi sách của mình đi tới trước mặt tiểu Đậu Đỏ, chỉ vào một bên bàn của cô bé, hỏi: “Tớ có thể ngồi bên cạnh cậu được không?”

Tiểu Đậu Đỏ muốn ngồi cùng một bé gái xinh đẹp giống như mình, nhìn về phía tiểu Niên Cao lắc lắc đầu: “Không được.”

Tiểu Niên Cao chớp mắt hai cái nhìn về phía tiểu Đậu Đỏ: “Tớ vừa mới nói với cậu cái gì vậy?”

Tiểu đậu đỏ oai đầu nhìn tiểu Niên Cao một lát, lặp lại lời nói của cậu một lần: “Tớ có thể ngồi bên cạnh cậu được không?”

Tiểu Niên Cao gật gật đầu, nói: “Tốt thôi.”

Sau đó liền đặt túi sách ở một bên trên bàn, ngồi xuống.
Bình Luận (0)
Comment