Hôn Trộm 55 Lần

Chương 935

Tống Tương Tư vẫn không ăn.

Có thể bởi vì Hứa Gia Mộc dây dưa mãi, Tống Tương Tư trực tiếp dứt khoát xuống giường, không nói tiếng nào đi vào phòng của cha cô, khóa trái cửa.

Hứa Gia Mộc gõ cửa rất lâu, cũng không khuyên được Tống Tương Tư mở cửa, cuối cùng anh liền bắt đầu tìm chìa khóa.

Đợi đến lúc rốt cuộc anh tìm được chìa khóa, mở cửa, thấy Tống Tương Tư đang ngồi xổm trên mặt đất, xếp từng bộ quần áo của cha Tống.

Hứa Gia Mộc không lên tiếng quấy rầy cô, rón rén ở bên cạnh cô, rất yên tĩnh ngồi xổm người xuống, cùng cô xếp.

Tống Tương Tư nâng lên mí mắt, chẳng qua là nhìn anh, giống như là muốn lên tiếng đuổi anh đi, nhưng mà nhìn thấy mu bàn tay sưng đỏ, cuối cùng vẫn khép môi, rũ mi mắt, im lặng không lên tiếng tiếp tục xếp quần áo.

Cuối cùng lúc Tống Tương Tư treo quần áo trong tủ của cha, thấy được một hộp giấy cũ rách, rất nặng, cô ôm không nổi, cuối cùng vẫn nhờ Hứa Gia Mộc giúp cô ôm ra ngoài.

Mở ra hộp giấy, bên trong xếp đầy những thứ từ lúc Tống Tương Tư đi nhà trẻ đến lúc tốt nghiệp cấp 3, nhiều loại bài thi, sách bài tập, tranh vẽ, văn bằng... Nhìn những món đồ này, nước mắt Tống Tương Tư lại ồn ào rơi xuống.

Trên thế giới này, người duy nhất cô có thể dựa vào, cũng là người yêu cô nhất, từ đó về sau, cô thật sự chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

-

Cơm tối, Tống Tương Tư như cũ không ăn gì cả, cô không ăn, Hứa Gia Mộc cũng không có gì khẩu vị, một bàn món ăn, mang lên bàn ăn, cuối cùng đều được Hứa Gia Mộc bọc để giữ tươi bỏ vào ngăn lạnh.

Ban đêm, Tống Tương Tư ngủ trong phòng của ba Tống, Hứa Gia Mộc ngủ ở trong phòng cô.

Lúc sắp 11 giờ, bên ngoài lại có sấm sét, trời đổ mưa, Hứa Gia Mộc mới vừa vào giấc ngủ, liền bị thức tỉnh.

Anh nhớ tới buổi chiều ba Tống trước khi đi, nói với mình, đừng nhìn Tư Tư giống như người mạnh mẽ, thật ra thì cô rất nhu nhược yếu đuối, ban đêm sợ nhất sấm sét.

Hứa Gia Mộc chợt ngồi dậy, vén chăn lên xuống giường, vội vả vào phòng ngủ của cha cô, đẩy cửa ra, lại thấy trên giường trống rỗng, không thấy Tống Tương Tư.

Hứa Gia Mộc hoảng hốt, liền nhanh chóng kiểm tra tất cả gian phòng, không thấy Tống Tương Tư, anh liền lấy ra điện thoại di động gọi điện thoại cho cô, kết quả lại nghe tiếng chuông của cô trong phòng ngủ.

Hứa Gia Mộc ngay cả quần áo cũng không kịp đổi, trực tiếp mặc áo ngủ chạy ra ngoài.

Trời mưa rất lớn, mới vừa một từ trong tiểu khu ra ngoài, quần áo trên người liền ướt đẫm, Hứa Gia Mộc ngồi lên xe, đầu tiên suy nghĩ, chạy đến phần mộ của ba Tống, kết quả lại không thấy bóng dáng Tống Tương Tư, Hứa Gia Mộc lại ngựa không ngừng chạy trở lại, vừa mới chuẩn bị đi lên lầu xem một chút Tống Tương Tư có có về nhà không, anh bất chợt nghĩ tới chuyện gì, hướng về phía công viên tiểu khu chạy đi.

Mưa vẫn chưa dừng, càng rơi càng nặng hạt, che lại tầm mắt của người, ánh sáng đèn đường cũng trở nên mờ mờ.

Hứa Gia Mộc mượn ánh đèn pin từ điện thoại di động, đi một vòng trong rừng cây, cuối cùng thấy một nơi, một người ngồi xổm, chôn đầu vào đầu gối.

Hứa Gia Mộc dựa vào đồ ngủ người nọ đang mặc trên người, nhận ra đó là Tống Tương Tư.

Anh thở phào nhẹ nhõm, yên tâm trở về, sau đó thuận tiện cất bước đi tới, càng đến gần, qua tiếng mưa rơi tiếng sấm, nghe tiếng nức nở của Tống Tương Tư.
Bình Luận (0)
Comment