Hôn Trộm

Chương 35

Đèn phòng khách vẫn luôn tắt, trong bóng tối đen như mực chỉ có ánh sáng của máy chiếu khúc xạ ra.

Tư Niệm đi ra từ nhà vệ sinh, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ Nguyễn Huỳnh cầm điện thoại cười nở hoa, ánh đèn điện thoại chiếu vào khuôn mặt cô, cực kỳ quỷ dị dưới sự bao trùm của bóng tối.

“Cười gì vậy?” Cô ấy thuận tay mở đèn ra.

Nguyễn Huỳnh nhắm mắt hòa hoãn một chút rồi mở ra nhìn cô ấy: “Tớ cảm thấy —”

Tư Niệm nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ tự nhiên muốn làm gì cũng được.

“Lục Ngộ An đối với tớ giống như tớ đối với anh ấy vậy.”

Tư Niệm làm rõ câu nói, không hề bất ngờ lắm: “Không phải chuyện này cậu đã sớm biết sao?”

Nguyễn Huỳnh nhướng mày: “... Tớ đâu có tự luyến đến thế.”

Tư Niệm nhếch khóe môi lên, cười dựa vào vai cô: “Tớ cho phép cậu tự luyến như vậy.”

Cô ấy nhấn mở camera trước trong điện thoại cô ấy, ra hiệu cho cô ngước mắt: “Gương mặt này của cậu ấy, bác sĩ Lục có thể kiên trì lâu như vậy không động lòng là đã giỏi lắm rồi.

“...” Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm vào bản thân trong ống kính mấy giây, giải thích thay cho Lục Ngộ An: “Anh ấy không nông cạn như vậy đâu.”

Tư Niệm hừ hừ: “Cho dù không phải vì thích khuôn mặt này của cậu nhưng anh ta nhìn thấy khuôn mặt này, chắc chắn cũng sẽ có chút thiên vị.”

Con người đều là động vật thị giác.

Huống chi dáng dấp của Nguyễn Huỳnh không phải đẹp bình thường, cô là kiểu đại mỹ nhân rực rỡ, nhìn một cái là thấy kinh diễm, nhìn lần hai thì vẫn sẽ khiến cho người ta nảy sinh lời cảm thán rằng khuôn mặt cô thật tinh xảo, cô là một mỹ nhân đã được cân đo đong đếm.

Tuy nói sự động lòng của Lục Ngộ An đối với Nguyễn Huỳnh chắc chắn không chỉ bởi vì cô xinh đẹp, nhưng con người quả thật sẽ chú ý hơn đến những thứ đẹp đẽ.

Đương nhiên, nếu như Nguyễn Huỳnh không phải kiểu người Lục Ngộ An thích thì có thêm chú sự chú ý này, trong khoảng thời gian bọn họ chung đụng sớm chiều cũng sẽ biến mất hầu như không còn.

Tư Niệm muốn nói cho Nguyễn Huỳnh biết: “Cậu phải có lòng tin vào bản thân, bất kể bác sĩ Lục có phải người nông cạn hay không thì anh ta đều sẽ thích cậu.”

Nói xong, cô ấy buồn cười: “Giống như tớ vậy, mặc dù tụi tớ không phải cùng một kiểu yêu thích.”

Nguyễn Huỳnh bị lời nói của Tư Niệm chọc cười, mặt mày khẽ cong: “Cảm ơn cậu đã cho tớ lời đánh giá như vậy.”

Tư Niệm kiêu ngạo: “Khách khí rồi.”

Hai người vui vẻ một lúc, Tư Niệm tò mò: “Bây giờ cậu định làm thế nào?”

Nguyễn Huỳnh nhấn mở thời gian biểu mà Lục Ngộ An gửi cho Tư Niệm xem, ung dung nói: “Tùy cơ ứng biến.”

Cô không xác định được Lục Ngộ An thích cô tới mức nào, cũng không xác định được anh có thể tiếp tục thích mình bao lâu.

Cho nên lúc này, cô phải nắm chặt lấy cơ hội.

Tư Niệm: “Cố lên, sớm bắt được bác sĩ Lục, sau này khám bệnh có người quen rồi.”

Nguyễn Huỳnh liếc cô ấy một cái, nhấn mạnh nói: “Cậu bây giờ, và sau này đều sẽ không bị bệnh.”

Tư Niệm: “Ồ.”

Đáp lời xong, hai người không khỏi nhìn nhau nở nụ cười.

-

Buổi sáng hôm sau, Nguyễn Huỳnh vẫn tính là dậy sớm.

Cành lá xanh biếc ngoài cửa sổ bị ánh nắng chói mắt chiếu vào, mềm mại lại sắc bén. Vào đông hiếm khi có thời tiết tốt như vậy, Nguyễn Huỳnh liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, quyết định trước khi đi làm sẽ đến bệnh viện một chuyến.

Hôm nay Lục Ngộ An đi làm bình thường.

Bệnh của Nguyễn Huỳnh gần như khỏi hẳn rồi.

Trước khi đến bệnh viện, cô còn mua một bó hoa và hai giỏ trái cây ở gần tiểu khu.

Đến bệnh viện, Nguyễn Huỳnh muốn nhắn tin cho Lục Ngộ An hỏi anh có bận không.

Nghĩ lại, thứ hai không có ai đi làm mà rảnh cả, cô cũng không phải đặc biệt đến tìm anh.

Đến khu nội trú ở tầng sáu, Nguyễn Huỳnh chào hỏi y tá rồi đến phòng bệnh của Kỳ Kỳ một chuyến, sau đó ôm hoa đi đến phòng bệnh của bà nội Vân Sơ.

Tối hôm qua lúc ăn cơm cô và Vân Sơ đã nói chuyện đôi câu, biết được tình hình của bà nội cô ấy cho nên cô tới thăm.

Lúc Nguyễn Huỳnh đến, Vân Sơ đúng lúc đang gọt táo.

Thấy cô xuất hiện, cô ấy rất kinh ngạc: “Sao cô lại tới đây?”

Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng, đưa hoa cho cô ấy: “Tôi tới xem một chút, tình hình của bà nội vẫn ổn chứ?”

Vân Sơ hơi ngẩn ra, rũ mắt nhìn bó hoa trước mặt một lúc rồi đột nhiên cười lên: “Vẫn tốt.”

Cô ấy mím môi, ra hiệu cho Nguyễn Huỳnh ngồi xuống.

Chờ Nguyễn Huỳnh ngồi xuống, cô ấy giới thiệu với bà nội: “Bà nội, có người đến thăm bà này.”

Bà nội Vân vừa rồi đã nghe thấy giọng nói của hai người, lúc này nghe Vân Sơ nói như vậy thì vội vàng vươn tay về phía Nguyễn Huỳnh: “Là bạn của bé à?”

Nguyễn Huỳnh sửng sốt, vội vàng nắm chặt tay bà cụ, ấm giọng nói: “Đúng vậy, bà nội gọi cháu là Nguyễn Huỳnh đi, bà gọi là Huỳnh Huỳnh cũng được.”

Bà nội Vân cười ha ha đồng ý, dựa vào cảm giác mà vỗ vỗ lưng cô: “Được được được.”

Vân Sơ ở bên cạnh nghe, nhìn hai người giao lưu, hốc mắt cô ấy hơi nóng lên.

Nói chuyện với bà nội Vân Sơ một lúc thì bà cụ có chút buồn ngủ.

Đợi bà ngủ rồi, Nguyễn Huỳnh và Vân Sơ đi ra khỏi phòng bệnh.

“Tôi không nghĩ tới cô sẽ đến.” Vân Sơ nhìn qua Nguyễn Huỳnh, ăn ngay nói thật.

Nguyễn Huỳnh mỉm cười, nói đùa: “Có làm phiền hai người không?”

Vân Sơ: “Đương nhiên là không.”

Cô ấy nở nụ cười, khẽ nói: “Cảm ơn.”

Ở thành phố này Vân Sơ không có người bạn tốt nào, mấy năm nay sống cũng khép kín. Cho nên Nguyễn Huỳnh có thể đến, cô ấy bất ngờ lại vui mừng.

Nguyễn Huỳnh cười xán lạn, trông dịu dàng động lòng người: “Cô không cảm thấy đột ngột là được.”

“Không đâu, tôi và bà nội đều rất hoan nghênh.” Vân Sơ nhìn cô, không nhịn được cười: “Một lát nữa cô phải đi làm sao?”

“Ừ.” Nguyễn Huỳnh nói: “Chỗ tôi làm ở gần đây.”

Nói xong Nguyễn Huỳnh nhìn thời gian: “Bà nội ngủ vào giờ này, lát nữa không ăn cơm trưa sao?”

Vân Sơ: “Bà ấy ăn sáng muộn, cũng không có khẩu vị gì.”

Nguyễn Huỳnh hiểu ra.

Lúc cô làm phẫu thuật xong thì cũng gần như rơi vào tình hình như vậy.

“Cô thì sao?” Vân Sơ chủ động hỏi thăm: “Cô đã hẹn bác sĩ Lục cùng nhau ăn cơm sao? Nếu như không có thì chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm nhé?”

Cô ấy nhấn mạnh trọng điểm: “Chỉ hai chúng ta.”

Nguyễn Huỳnh khẽ nhướng đuôi mày, ánh mắt nhìn khuôn mặt quyến rũ mê người của cô ấy: “Được thôi.”

Cân nhắc đến việc bà nội Vân ở bệnh viện một mình, hai người không dám đi xa, chỉ ăn cơm ở nhà ăn bệnh viện.”

Nhà ăn bệnh viện chia làm hai tầng.

Tàng một là nơi người nhà bệnh nhân dùng cơm, tầng hai là nhà ăn của nhân viên.

Đi đến nhà ăn ngồi xuống, Vân Sơ mới nhớ tới rồi hỏi: “Hôm nay cô tới gặp bác sĩ Lục à?”

Nghe thấy lời này, Nguyễn Huỳnh bật cười: “Vẫn chưa, vừa rồi lúc tôi tới trạm y tá chào hỏi thì có y tá nói anh ấy đến phòng phẫu thuật rồi.”

Vân Sơ nói cho cô biết: “Tôi cũng đã gặp mặt anh ấy lúc anh ấy kiểm tra vào buổi sáng.”

Nguyễn Huỳnh đáp lời: “Tôi biết.”

Cô uống một ngụm nước ấm làm trợn giọng: “Tôi đến bệnh viện không phải cố ý tìm anh ấy đâu.”

Vân Sơ ngẩn ra, trầm giọng nói: “Vậy thì tốt.”

Cô ấy không mong Nguyễn Huỳnh ôm thất vọng quay về.

Hai người ăn cơm, trò chuyện.

Mùi vị đồ ăn ở nhà ăn bệnh viện cũng bình thường, hai người không ăn được bao nhiêu bèn đặt đũa xuống.

Thấy gần đến giờ, Nguyễn Huỳnh nói một câu với Vân Sơ rồi quay về đài phát thanh làm việc.

“Nguyễn Huỳnh.” Thấy cô phải đi, Vân Sơ gọi một tiếng: “Có tiện thêm liên lạc không?”

Lúc này Nguyễn Huỳnh mới nhớ tới mình quên việc này: “Đương nhiên.”

Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra: “Để tôi quét mã của cô.”

Trao đổi liên lạc xong, Nguyễn Huỳnh lái xe quay về đài phát thanh.

Vân Sơ ở dưới lầu phơi nắng một lúc rồi mới chậm rãi quay về phòng bệnh. Cô ấy vừa tới hành lang thì nhìn thấy người đang dựa vào tường nghỉ ngơi, chờ đợi mình.



-

Buổi trưa Lục Ngộ An có một cuộc phẫu thuật.

Lúc kết thúc thì đã hơn một giờ. Anh xoa cổ tay cứng nhắc, nhấc chân đi về phía văn phòng.

“Bác sĩ Lục.” Tiết Cảnh Thắng đi theo sau lưng anh, chuẩn bị gọi món: “Bữa trưa anh muốn ăn gì?”

Hôm qua Lục Ngộ An thức đêm, lúc này lại vừa phẫu thuật xong, không có khẩu vị gì. Anh lắc đầu, giọng nói khàn khàn: “Không cần gọi cho tôi, các cậu gọi là được.”

Tiết Cảnh Thắng đã quen với sự sắp xếp như vậy của anh, bất đắc dĩ nói: “Hay là cứ gọi về để đó? Đói thì hâm nóng lại rồi ăn?”

“Không cần đâu.” Lục Ngộ An cười: “Tối nay tôi tự đi ăn.”

Nghe vậy, Tiết Cảnh Thắng không còn miễn cưỡng nữa.

Cậu ta gọi mấy người y tá chưa ăn cơm khác, cùng nhau gọi món.

Hơi mệt rồi.

Lục Ngộ An đi vào văn phòng, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, anh lấy điện thoại ra nhấn mở lên. Có mấy tin nhắn chưa đọc nhưng không có của Nguyễn Huỳnh.

Nhìn ảnh đại diện Wechat của cô yên lặng, Lục Ngộ An khẽ nhướng mày, rũ mắt hỏi cô: “Đi làm rồi sao?”

Tin nhắn được gửi đi, Lục Ngộ An đi về phía vị trí làm việc.

Còn chưa đến gần thì anh đã nhìn thấy trên bàn đặt một cái túi với logo quen thuộc, trên túi còn dán một tờ giấy ghi chú.

Lục Ngộ An sải bước đi qua, thấy rõ chữ viết trên đó.

[ — Đồ đặt riêng của bác sĩ Lục Ngộ An, ăn cơm xong rồi uống.]

Không phải kiểu chữ quen thuộc.

Lục Ngộ An vẫn nhìn chăm chú hồi lâu. Anh lặng lẽ cong môi, bả vai bỗng nhiên bị người ta vỗ vỗ: “Bác sĩ Lục, có phải cậu có bí mật sau lưng tôi không?”

Tất Khải Hoàn từ bên ngoài trở về, chỉ vào ly cà phê được giao tới trên bàn anh: “Tại sao lại là quán này đưa cà phê cho cậu?”

Anh ấy ăn nói chính nghĩa mà nhấn mạnh: “Tôi đã hỏi rồi, nếu như không phải có người quen đặt món của quán này thì sẽ không giao đi quá xa đâu.”

Nghe vậy, Lục Ngộ An liếc nhìn anh ấy một cái, không tiếp lời.

“Này, bác sĩ Lục, nói đi chứ, đừng giả ngốc.” Tất Khải Hoàn chỉ vào chữ trên giấy ghi chú: “Còn cái này nữa, lúc tôi mới từ phòng phẫu thuật đi ra đã muốn uống, nhìn thấy nội dung trên tờ ghi chú này thì tôi không dám uống nữa.”

Lục Ngộ An nhìn anh ấy, nhàn nhạt nói: “Cậu muốn uống cái gì? Tôi mời.”

Dứt lời, Tất Khải Hoàn còn chưa trả lời thì bên ngoài đã truyền đến tiếng ồn ào nho nhỏ. Hai người quay đầu nhìn, có cà phê và đồ ngọt được giao tới.

“Ý —” Tất Khải Hoàn nhướng mày: “Sao lại cùng một quán với cái logo trước mặt cậu vậy?”

Anh ấy nghi ngờ: “Sao đồ cậu chưa gọi mà đã tới trước thế?”

Lục Ngộ An đứng tại chỗ nhìn mấy giây rồi gọi Vu Tích Ngọc lại: “Y tá Vu.”

Vu Tích Ngọc: “Bác sĩ Lục, sao vậy?”

Lục Ngộ An chỉ vào cà phê và đồ ngọt bên cạnh, giọng nói trầm thấp: “Cô ấy gọi người đưa đến à?”

Cô ấy đây là nói đến ai, hai người đều biết rõ.

Vu Tích Ngọc gật đầu, thuật lại lời nói của Nguyễn Huỳnh cho Lục Ngộ An biết: “Cô Nguyễn nói là để cảm ơn mọi người đã chăm sóc lúc cô ấy nằm viện.”

Lục Ngộ An nghe xong thì hơi gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Anh dặn dò: “Khe khẽ một tí, chia cho mọi người đi.”

Vu Tích Ngọc đáp lời.

Bỗng dưng Lục Ngộ An nghĩ đến điều gì đó: “Cô ấy đến lúc mấy giờ?”

Vu Tích Ngọc: “Khoảng mười một giờ, cô ấy còn đi thăm Kỳ Kỳ nữa.”

Tất Khải Hoàn nghe không hiểu lời hai người nói, nghi hoặc không thôi: “Cậu và y tá Vu đang chơi trò bí mật gì vậy?”

Lục Ngộ An yên tâm kéo ghế ra ngồi xuống, lấy tờ giấy ghi chú đặt vào ngăn kéo rồi mới ngước mắt nhìn anh ấy: “Cậu không đi lấy cà phê à?”

“...”

Tất Khải Hoàn: “Cà phê không quan trọng, bí mật của cậu quan trọng hơn.”

Lục Ngộ An không nói gì, một lần nữa nhấn mở ảnh đại diện Wechat của Nguyễn Huỳnh.

Vừa nhấn mở, Nguyễn Huỳnh đã trả lời tin nhắn: “Anh vừa kết thúc ca phẫu thuật à?”

Nguyễn Huỳnh: “Ừm, tôi đến đài rồi.”

Lục Ngộ An rũ mắt: “Sao lại đột nhiên muốn mời bọn họ uống cà phê.”

Nguyễn Huỳnh: “Đâu có đột nhiên.”

Nguyễn Huỳnh cầm điện thoại nói cho anh biết: “Chỉ là không nỡ thấy bác sĩ Lục không có cà phê uống mà thôi.”

Nguyễn Huỳnh mời đồng nghiệp trong khoa của Lục Ngộ An uống cà phê, một mặt quả thật có ý cảm ơn.

Đương nhiên ở mặt khác, là suy nghĩ ích kỷ của cô. Cô sợ đồng nghiệp của Lục Ngộ An không chú ý tới lời nhắn trên giấy ghi chú, lúc buồn ngủ uống mất đồ của anh.

Uống ly cà phê không có gì quan trọng cả, chuyện rất bình thường giữa đồng nghiệp với nhau mà thôi.

Chỉ là Nguyễn Huỳnh sẽ đau lòng.

Cho nên cô làm một công đôi việc, mời mọi người cùng uống.

Nhìn thấy lời nhắn cô gửi tới, trước mắt Lục Ngộ An có thể hiện ra vẻ mặt của cô khi nói lời này, khuôn mặt cong cong, trong đôi mắt đầy vẻ thành khẩn.

Cô càng như vậy thì càng khiến người ta không có sức chống đỡ.

Nghĩ đến đây, Lục Ngộ An bất đắc dĩ cười một tiếng: “Tốn kém rồi.”

Nguyễn Huỳnh: “Cũng tạm, đây xem như tôi đang quảng cáo cho quán cà phê vậy.”

Lục Ngộ An: “Của tôi được đưa đến trước à?”

Nguyễn Huỳnh: “Số lượng quá lớn, bọn họ làm khá lâu.”

Cho nên cô gọi điện thoại cho Tư Niệm, bảo cô ấy sắp xếp người đưa đến bệnh viện cho Lục Ngộ An trước.

Hai người nói chuyện không coi ai ra gì.

Tất Khải Hoàn ở bên cạnh thỉnh thoảng nhìn một cái, trong lòng có suy đoán.

Thấy Lục Ngộ An đặt điện thoại xuống, anh ấy trượt ghế đến bên cạnh anh: “Tiết lộ một chút đi, nói chuyện với ai vậy?”

“...” Lục Ngộ An lạnh lùng nhìn anh ấy: “Cậu không đi nghỉ ngơi à?”

Tất Khải Hoàn: “Tối nay nghỉ sau.”

“Tùy cậu.” Lục Ngộ An cầm lấy cà phê trên bàn: “Tôi đến nhà ăn ăn cơm đây.”

Đi đến nhà ăn, Lục Ngộ An đúng lúc gặp đầu bếp thân quen ở đó.

Chuyện các bác sĩ dùng cơm không đúng giờ, người trong bệnh viện đều không cảm thấy kinh ngạc.

“Bác sĩ Lục, ăn gì đây?”

Thật ra Lục Ngộ An không thích ăn cá, lúc này không hiểu sao lại nghĩ đến Nguyễn Huỳnh, anh tự mình cười một cái, cũng không biết là đang cười cái gì: “Còn cá không?”

Đầu bếp sửng sốt, vội vàng nói: “Anh muốn ăn thì đương nhiên có, anh ngồi một lúc đi, tôi làm cho anh một phần đơn giản.”

Lục Ngộ An cười: “Được, thịt kho tàu, không lấy rau thơm.”

“Không phải anh ăn rau thơm sao?” Đầu bếp kinh ngạc.

Lục Ngộ An: “Ừm, hôm nay không ăn.”

Đầu bếp nghi hoặc nhìn anh mấy giây, sau khi xác nhận anh không nói đùa thì quay vào bếp phía sau.

Lục Ngộ An đến gần đó tìm chỗ ngồi xuống, Nguyễn Huỳnh vừa trả lời tin nhắn của anh, tìm anh xác nhận sinh nhật của Kỳ Kỳ.

Trước đó Nguyễn Huỳnh đã hỏi viện trưởng về sinh nhật của Kỳ Kỳ, vào cuối tuần này nhưng cô sợ mình nhớ nhầm, xác định lần cuối với Lục Ngộ An sẽ tốt hơn.

Lục Ngộ An: “Là chủ nhật.”

Nguyễn Huỳnh: “Con bé có muốn món quà sinh nhật nào không?”

Lục Ngộ An: “Trước đó từng nhắc tới.”

Nguyễn Huỳnh: “Là gì vậy?”

Tin nhắn được gửi đi, Nguyễn Huỳnh nhận được cuộc gọi của Lục Ngộ An.

Vừa bắt máy, trước hết cô đã nghe thấy giọng nói trầm thấp khàn khàn của Lục Ngộ An: “Con bé chưa từng đi công viên trò chơi.”

Nguyễn Huỳnh hiểu ra: “Vậy con bé có thể rời khỏi bệnh viện không?”

“Tôi sẽ đi xin phép.” Lục Ngộ An nói xong thì gọi cô: “Nguyễn Huỳnh.”

Nguyễn Huỳnh: “Hả?”

Lục Ngộ An nhìn qua ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ, nghĩ đến khuôn mặt tươi cười sáng rỡ của cô, anh thấp giọng nói: “Ngày đó có rảnh không?”

Đầu tiên Nguyễn Huỳnh đã kịp hiểu được ý của Lục Ngộ An, cô nhếch khóe môi, nhìn qua quảng cáo nhảy lên trên màn hình máy tính cong cong mắt, cố ý hỏi: “Không xác định được, sao vậy? Anh muốn bảo tôi và anh cùng nhau đưa Kỳ Kỳ đi công viên trò chơi sao?”

Lục Ngộ An ừm một tiếng, nghiêm túc hỏi: “Đồng ý không?”

Rõ ràng chỉ là hỏi cô có đồng ý đi công viên trò chơi hay không.

Nhưng khi mấy chữ “Đồng ý không” này được anh nói ra, xuyên qua dòng điện truyền đến tai Nguyễn Huỳnh, cô lại sinh ra một loại ảo giác, người này đang cầu hôn.

Tần suất tim đập đang trở nên nhanh hơn.

Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu, liếc nhìn mình trong tấm gương nhỏ, tai đỏ ửng lên.

Cô hít sâu một hơi, mập mờ nói: “Tôi cân nhắc một chút, tí nữa nói cho anh biết.”

Lục Ngộ An cười một tiếng trầm thấp: “Được.”

Dứt lời, đầu bếp đưa tới đồ ăn mà anh gọi.

Nguyễn Huỳnh nghe được lời nói của hai người, kinh ngạc không thôi: “Bây giờ anh mới ăn cơm à?”

Lục Ngộ An đáp một tiếng.

Nói đến cơm trưa, Nguyễn Huỳnh không nhịn được nói: “Anh biết lúc trưa tôi ăn cơm với ai không?”

Lục Ngộ An: “Kỳ Kỳ?”

“Không phải.” Nguyễn Huỳnh nói: “Vân Sơ, hai chúng tôi ăn ở nhà ăn bệnh viện.”

Lục Ngộ An có chút bất ngờ, đang muốn mở miệng thì Nguyễn Huỳnh đột nhiên gọi tên anh: “Lục Ngộ An.”

“Hửm?” Âm điệu của anh hơi thấp, nghe cực kỳ gợi cảm.

Nguyễn Huỳnh cầm điện thoại đổi sang tai khác, liếm môi: “Cá kho của nhà ăn cho nhân viên thật sự ngon hơn nhà ăn bình thường sao?”

Lục Ngộ An nghe ra ý khác trong lời nói của cô, cụp mắt nhìn qua dĩa cá kho được bưng lên: “Lúc trưa ăn ở nhà ăn dưới lầu à?”

“Ừm.” Nguyễn Huỳnh thở dài: “Không ngon.”

Lục Ngộ An mỉm cười: “Trên lầu ngon hơn một chút.” Anh hơi dừng lại rồi nói: “Trưa mai còn muốn ăn không?”

Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút: “Qua mấy ngày nữa rồi ăn.”

Lục Ngộ An: “Được.”

Đang nói chuyện thì Lâm Du Anh từ văn phòng đi ra.

“Nguyễn Huỳnh.” Chú ý tới cô đang nghe điện thoại, chị ấy nhẹ giọng: “Nói chuyện xong thì đến phòng làm việc của chị một chuyến.”

“...”

Hai người yên tĩnh một lúc, Nguyễn Huỳnh nói: “Tôi đi làm việc đây.”

Cúp điện thoại, Nguyễn Huỳnh ngồi tại chỗ suy tư một phút, cũng không thể nghĩ ra được Lâm Du Anh tìm mình muốn làm gì.

Cô từ bỏ sự giãy giụa, xoay người đi về phía văn phòng của chị ấy.

-

Đi ra từ văn phòng của Lâm Du Anh, Nguyễn Huỳnh hờ hững nhìn điện thoại, phát hiện ra Lục Ngộ An gửi cho cô một tấm hình.

Một tấm hình chụp cá kho.

Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm một lúc, bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi ở trong điện thoại anh hỏi mình chủ nhật có rảnh không.

Ngồi yên chốc lát, Nguyễn Huỳnh tìm ra quyển sổ tay đã lâu không dùng. Nhân lúc chưa đến giờ làm việc chính thức, cô bắt đầu mày mò.

Đàm Tuyết Nhi vừa đi đến vị trí làm việc, phát hiện ra Nguyễn Huỳnh đang hí hoáy với sổ tay.

Cô ấy nghi hoặc nhìn: “Chị Nguyễn Huỳnh, chị làm gì vậy?”

Nguyễn Huỳnh: “Làm sổ tay.”

“...” Đàm Tuyết Nhi nghẹn lời: “Ý em là, chị làm sổ tay sao giống như lịch làm việc vậy?”

Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Ánh mắt em không tệ, chính là lịch làm việc đấy.”

“?”

Đàm Tuyết Nhi mờ mịt: “Chị làm cái này làm gì? Thời gian làm việc của chúng ta không phải là cố định sao?”

Bọn họ không có thời gian biểu mỗi ngày, giờ làm việc của bọn họ căn cứ theo pháp luật quy định là được. Thỉnh thoảng sẽ tăng ca nhưng cũng đều thông báo bằng miệng.

Nguyễn Huỳnh: “Gửi cho bạn.”

Cô làm ra đương nhiên không phải để cho mình xem.

Đàm Tuyết Nhi đang muốn hỏi là bạn nào thì Nguyễn Huỳnh đã xua tay với cô ấy: “Em giúp chị tìm trong ngăn kéo của chị trước đó có một cuộn sticker thỏ tím.”

Đàm Tuyết Nhi: “... Được.”

Lăn lộn hơn nửa phút, Nguyễn Huỳnh cuối cùng cũng làm xong sổ tay chương trình một tuần của cô.

Làm xong, cô chụp hình gửi cho Lục Ngộ An.

Vừa gửi đi không bao lâu thì Lục Ngộ An lại gọi điện thoại cho cô.

Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa của nhân viên y tế thật là dư dả.

Chỉ cần không có tình huống đột xuất, làm phẫu thuật xong, buổi trưa bọn họ có thể ngủ.

Lúc Nguyễn Huỳnh gửi tin nhắn tới, Lục Ngộ An vừa mới chợp mắt hai mươi phút tỉnh lại.

Điện thoại rung lên, anh nhấn mở, đập vào mắt là một thời gian biểu vui mắt lại được sắp xếp rất hợp quy tắc, chữ viết xinh đẹp có lực.

Là của một tuần tới đây.

Chữ của Nguyễn Huỳnh rất xinh đẹp, Lục Ngộ An vẫn luôn biết điều đó.

Điều anh không biết chính là, sổ tay của cô cũng được làm xinh đẹp như vậy.

Trong thời gian biểu của Nguyễn Huỳnh có ghi chú ngày giờ, cùng với lịch trình công việc.

Cùng với hai ngày cuối tuần cô cố ý khoanh lại, hai ngày này cô có thêm một ghi chú khác.

Thứ bảy đang chờ quyết định.

Mà chủ nhật ở bên cạnh, từ không giờ đến hai mươi bốn giờ, cô ghi chú là — nghe theo sắp xếp của Lục Ngộ An.

Bình tĩnh nhìn thời gian biểu này hồi lâu, trong mắt Lục Ngộ An có ý cười.

Rất đột nhiên, anh rất muốn nghe giọng nói của cô. Dưới sự xúc động, Lục Ngộ An một lần nữa bấm gọi Nguyễn Huỳnh.

“Alo —” Đến giờ làm việc chính thức, giọng nói của Nguyễn Huỳnh nhỏ đi rất nhiều: “Lục Ngộ An?”

“Là tôi.” Lục Ngộ An đáp, chậm rãi nói: “Tôi nhận được rồi.”

Nguyễn Huỳnh khẽ nhếch môi, à một tiếng: “Tôi biết rồi, có thể thấy được anh đã xem điện thoại.”

“...” Lục Ngộ An im lặng không nói chốc lát rồi thấp giọng hỏi: “Sao bỗng nhiên lại muốn làm cái này?”

“Hửm?” Vấn đề này, Nguyễn Huỳnh rất dễ trả lời: “Có qua có lại mà.”

Cô nhắc nhở anh: “Anh gửi cho tôi, tôi cũng phải đáp lại anh không phải sao?”

Lục Ngộ An ngầm hiểu, âm điệu hơi trầm xuống, khàn khàn giống như đang quyến rũ Nguyễn Huỳnh: “Thứ bảy muốn làm gì?”

Nguyễn Huỳnh nghĩ đến mấy chữ “Chờ quyết định” mà mình viết, miệng nhanh hơn não: “Anh nói chuyện này là muốn hẹn tôi sao?”

Dứt lời hai người, hai người đều yên tĩnh lại.

Nguyễn Huỳnh hối hận, hình như cô hơi trực tiếp quá rồi, nhưng đối với Lục Ngộ An, cô cảm thấy trực tiếp mới có tác dụng nhất.

Đang suy nghĩ miên man, Nguyễn Huỳnh nghe thấy tiếng cười của Lục Ngộ An.

Tiếng cười của anh càng hấp dẫn hơn tiếng nói chuyện, mềm mại tê dại, cách dòng điện cũng có thể đốt nóng tai cô. Trái tim cô một lần nữa có sự chập trùng rõ ràng, giống như gió nhẹ lướt qua cành lá, va chạm tạo ra âm thanh lưu động.

Nguyễn Huỳnh lên tiếng theo bản năng: “Anh —”

Cô đang muốn hỏi Lục Ngộ An cười cái gì thì anh đã mở miệng trước: “Sao lại thông minh như vậy.”

Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, không xác định lắm hỏi: “Có ý gì?”

“Không đoán được à?” Lục Ngộ An phối hợp với cô.

Nguyễn Huỳnh mím môi, cảm giác trái tim của mình bị anh làm cho bất ổn.

Cô đang suy nghĩ xem mình tiếp tục giả ngu hay là trực tiếp hỏi lại, Lục Ngộ An bỗng nhiên gọi cô: “Nguyễn Huỳnh.”

Nguyễn Huỳnh: “... Đây.”

Lục Ngộ An bị cô chọc cười, nói một cách ngay thẳng thản nhiên: “Là đang hẹn em.”

Nói xong, anh hỏi ý kiến của Nguyễn Huỳnh: “Hẹn không?”
Bình Luận (0)
Comment