Hôn Ước

Chương 39

Hàn Trình toàn tâm toàn ý muốn tổ chức một lễ cưới thế kỷ, khi giao bản kế hoạch sơ lược cho bên tổ chức sự kiện chuyên nghiệp, còn không quên bỏ thêm một câu “không có dự toán”.

“Ngài sợ mọi người không biết sao?” Hạ Thiên như bé thỏ xù lông, “Một ngày là đủ rồi, làm rình rang như thế để làm gì hả?!”

Nay là cuối tuần, chẳng qua Hàn Trình còn bận nhiều việc, y lại không muốn để Hạ Thiên ở nhà một mình, thế nên kiếm cớ, đưa cậu tới công ty.

Hàn Trình vốn đang mải mê làm việc, nghe cậu nói vậy, bớt chút thời giờ trấn an: “Một ngày là một ngày thế nào, rõ ràng là cả đời mới có một lần. Còn nữa….”

Hàn Trình hơi nhíu mày: “Đây là thái độ để nói chuyện với trưởng bối?”

Hạ Thiên cứng người, thành thật câm miệng.

Bao giờ mà bị đuối lý, Hàn Trình sẽ lôi bối phận ra, áp Hạ Thiên á khẩu không nói tiếp được.

Nhờ công nửa năm nay, khi làm chồng lúc đóng vai cha chú, Hàn Trình có thể chuyển vai một cách trơn tru điệu nghệ không bị vấp, có khi cần thiết, y còn có thể diễn tròn hai vai.

Vốn nền tảng gia giáo ăn sâu vào máu thịt, Hạ Thiên không tự giác hạ giọng: “Vậy phải nói với mọi người thế nào chứ? Kết hôn nửa năm, tự dưng lại tổ chức lễ cưới…..”

“Có người có con rồi mới tổ chức hôn lễ kia, so với bọn họ thì chúng ta chưa tính muộn lắm.” Hàn Trình trầm tĩnh nói, “Lý do cũng có, nửa năm qua anh bận việc quá, không có thời gian lo liệu việc này.”

Hạ Thiên ấp úng: “Em không nói tới người ngoài, ngài….. định thông báo thế nào với người trong nhà đây.”

Mười năm trước bị bức trở thành đương gia, từ đó về sau nói một không ai dám bảo thành hai – Hàn Trình Hàn đại gia- lẳng lặng nhìn Hạ Thiên, không hiểu vì sao cậu lại xoắn xuýt như vậy.

Nói đến đây, bất đắc dĩ che mặt, nói: “Ngài đương nhiên muốn nói gì thì nói rồi, em…. em phải nói rõ cho mẹ em trước đã.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền, còn chưa dứt lời, di động của Hạ Thiên vang lên — Chu Vận gọi tới.

Hạ Thiên vội ra hiệu chớ lên tiếng, Hàn Trình nheo mắt lại….

Hạ Thiên hít sâu một hơi, từ từ thở ra, chờ cho vẻ mặt uể oải u sầu, cậu mới ấn nhận điện thoại.

“Mẹ ạ.” Hạ Thiên nhẹ giọng nói, “Không phải hôm nay mẹ phải bay đi đâu à?”

Chu Vận hạ thấp giọng, nói: “Ừ, nhưng mẹ không an tâm, sắp đến sân bay rồi, nên gọi điện thoại cho con….. Con với Hàn Trình, hiện tại thế nào rồi?”

Biết con trai bảo bối yêu đơn phương Hàn Trình, Chu Vận lo nghĩ đủ bề.

Chu Vận cực kì thương yêu con trai, từ khi Hạ Thiên còn bé đến nay, cậu muốn bất kì thứ gì, miễn không phạm pháp, bà đều cố gắng thoả mãn cậu.

Hạ Thiên mồ côi cha từ bé, bà buông bỏ công việc, dành nhiều thời gian ở bên cậu hơn, tránh cho tâm lý lưu lại những tổn thương khó xoá nhoà; Hạ Thiên muốn chơi bi-a, bà nhờ người móc nối, để Hạ Thiên có thể bái một vị sư phụ nổi danh; kết quả học tập không mấy khả quan, bà sợ Hạ Thiên chịu nhiều áp lực, nên chuyển cậu vào học trường quốc tế không đè nặng kết quả.

Sau bị băts cùng Hàn gia kết thân, lúc đầu Chu Vận thẳng thừng lắc đầu, nếu không phải nghe theo lời khuyên của Nguyễn Tư Hoà, nói rõ ràng mọi chuyện cho Hạ Thiên biết, để tự cậu quyết định, Hạ Thiên căn bản sẽ không có cơ hội tiếp xúc với Hàn Trình.

Chu Vận làm sao mà không tự trách được đây.

Càng tự trách, lại càng đau lòng con trai bảo bối.

Hạ Thiên đơn phương một người, lại còn sớm chiều ở chung, ngày ngày cậu phải chịu biết bao khó chịu đây?

Chu Vận dịu hiền nói: “Bên cạnh con có ai không? Hay đang ở trong phòng mình?”

Hạ Thiên ngó người đang vùi đầu công tác, do dự một chút: “Con đang ở một mình.”

“Vậy là tốt rồi…..”Chu Vận khe khẽ thở dài, nói, “Có mỗi mịn con thôi, sao lại nói nhỏ như vậy? Gần đây con và cậu ta….”

Chu Vận muốn nói lại thôi.

Hồi Hạ Thiên mới sơ trung, bà giúp Hạ Thiên sửa soạn sách vở, bất ngờ bắt gặp lá thư tình của cô bé nào đó trộm giấu vào trong cặp sách con mình. Lúc ấy Chu Vận đã nghĩ, sau này Hạ Thiên có thích ai, bất kể gia thế hay bằng cấp ra sao….. chỉ cần có nhân phẩm tốt, chỉ cần Hạ Thiên thích, bà sẽ không cấm cản. Nếu cần, bà cũng sẽ hết lòng suy tính cho con, để Hạ Thiên có thể tận sức theo đuổi đối phương.

Nhưng trăm triệu lần bà không nghĩ tới, Hạ Thiên sẽ thích một người đao thương bất nhập như Hàn Trình.

Bà có lòng muốn hỗ trợ, nhưng lại không biết nên làm như thế nào.

Chu Vận sợ chạm vào nỗi đau của Hạ Thiên, cố gắng biểu đạt uyển chuyển nhất có thể: “Gần nhất…. có tiến triển gì không con?”

Hạ Thiên sợ lỡ lời khiến Chu Vận phát hiện ra manh mối, hàm hồ đáp: “Cũng không có gì khác lắm.”

Chu Vận lại thầm thở dài, vì đường tình nhấp nhô của con trai cưng mà phát sầu.

Chu Vận nhẹ giọng an ủi: “Đừng nghĩ nhiều quá con ạ, cứ thuận theo tự nhiên thôi, hai đứa…. bình thường có nhiều mờ ám không?”

Hạ Thiên lại liếc Hàn Trình, thấy y chuyên tâm làm việc, nói: “Cũng tạm ạ…. cũng không có nói lời ái muội gì nhiều, anh ấy bận công việc, con lại lo học.”

Hàn Trình ngước mắt, ý thức được Hạ Thiên đang cùng nhạc mẫu nhắc đến y.

“Cố gắng tìm mấy đề tài cả hai cùng hứng thú.” Chu Vận kiến nghị, “Chủ động tạo ra nhiều cơ hội ở gần nhau hơn, để cùng nhìn thấy ưu điểm của nhau.”

Hạ Thiên gật đầu ghi nhớ: “Vâng, con sẽ cố gắng…. cùng anh ấy ở chung nhiều hơn.”

Hàn Trình buông công việc đang dở xuống, giống như lo nghĩ về lãnh địa của mình, đi tới bên người Hạ Thiên, ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Hạ Thiên tiếp điện thoại.

Hạ Thiên nhấp nhấp môi, mở chế độ loa ngoài.

“Kì thật, cũng không có cách nào một phát trúng hồng tâm cả, dẫu cho theo đuổi như thế nào…. đều chỉ muốn khiến đối phương hiểu được tình cảm của con, cũng nảy sinh tình cảm ngược lại mà thôi.”

“Cũng không cần lươn lẹo thủ đoạn làm gì cả, con cứ thẳng thắn thành khẩn một chút, nếu đối phương thích con, y sẽ cảm nhận đươc.”

Khoé miệng Hàn Trình hơi hơi cong lên, đối lập với vành tai đỏ ửng của Hạ Thiên.

“Dạ, con biết rồi, chờ có tiến triển, con sẽ thông báo cho mẹ biết.” Hạ Thiên lí nhí nói, “Mẹ nhớ chú ý giữ gìn sức khoẻ đó.”

Chu Vận ừ đáp lại, lại dặn dò vài câu rồi mới cúp máy.

Hạ Thiên dùng ánh mắt trách cứ nhìn Hàn Trình, Hàn Trình thấy thế, bật cười: “Chính em mở cho anh nghe, sao lại trách anh chứ?”

Đáng tiếc ai cũng không nghĩ tới, Chu Vận đột nhiên nói hai câu tâm tình, khiến trong phòng chợt kiều diễm rất nhiều.

Hàn Trình mỉm cười: “Điện thoại của anh về sau em tuỳ tiện nghe, chỉ cần em ở cạnh, anh đều có thể mở loa.”

Hàn Trình thẳng thắn thành khấn đến như vậy, trong lòng Hạ Thiên không ấm áp mới lạ.

Đáng tiếc sự dịu dàng của Hàn Trình chẳng kéo dài lâu, còn chưa dứt lời, đã bắt đầu giở giọng thẩm vấn: “Nhưng mà, không nhiều ám chỉ là thế nào? Thế bình thường anh ít nói lắm sao?”

Đương nhiên không ít, nhưng mà toàn ngồi giảng đề, một nửa của nửa phần còn lại lại là mở lớp giáo dục thanh thiếu niên tố chất.

Còn một phần tư cuối cùng, mới là điều Hạ Thiên thật sự muốn nghe.

Nhưng mà lời này không thể nói thẳng, nếu mà có ngày nào đó Hàn Trình thật sự không dứt nói lời âu yếm, Hạ Thiên sẽ khó mà chịu nổi, cậu vội giải thích: “Đây không phải vì…. muốn khiến mẹ em nghĩ chuyênn của chúng ta chưa thành à? Mẹ em mẫn cảm lắm, nếu mà biết chúng ta đã…. đã tốt như vậy, sẽ hoài nghi lúc trước em lừa bà, trước mặt mẹ, em phải giả vờ là đang theo đuổi.”

Hàn Trình mỉm cười: “Em định theo đuổi bao lâu?”

Hạ Thiên cũng không chắc chắn lắm: “Ít nhất…. cũng phải một tháng đi, dù sao hôn lễ cũng dự định vào mùa xuân sang năm mà, cũng không vội.”

Hàn Trình gật đầu, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này: “Vừa nãy chính miệng em đồng ý với mẹ em, phải cùng anh chung đụng nhiều hơn.”

Hạ Thiên bật cười: “Em đi theo anh đi làm còn gì.”

“Không phải như thế, lát nữa cùng anh đi ra ngoài ăn cơm.” Hàn Trình nhìn đồng hồ, “Hẹn 12 giờ trưa.”

Hạ Thiên ngượng ngùng: “Lại đi bàn hợp đồng….”

Hai hôm trước, Hàn Trình hẹn người đi ‘tâm sự’, nhưng thật ra là đi bàn chuyện hợp tác trên bàn ăn, không khéo đó là a di lại xin nghỉ mấy ngày, Hàn Trình sợ Hạ Thiên tối ở nhà một mình cô đơn, y không yên tâm, thế là đưa Hạ Thiên đi theo luôn.

Trong bữa tiệc, Hàn Trình một mặt cùng đối phương thầm so chiêu, sóng ngầm mãnh liệt, mặt khác lại thản nhiên gắp đồ ăn cho Hạ Thiên, còn thuận tiện trò chuyện đôi câu, tránh cho cậu cảm thấy nhàm chán.

Trong phòng có không ít người, phần nhiều là đi theo tiếp rượu đỡ rượu, nhân vật chính lại chỉ có một, là một ông chú trung niên đã ngoài nam mươi, ông chú này rất say mê chuyện làm ăn, không quan tâm mấy tin tức bên lề, nghe Hàn Trình giới thiệu hắn mới biết vị này chính là ‘Hàn thái thái’, vội vàng nói hân hạnh được quen biết.

Ông chú nói câu kia là thật lòng nghĩ thế, mấy bữa tiệc xã giao kiểu này, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người dẫn người ‘kết tóc se duyên’ tới.

Ông chú cho rằng “giang sơn đại hữu tài nhân xuất” (trích trong bài Luận thi 論詩 – Triệu Dực, đại ý đất nước rộng lớn sẽ có nhiều nhân tài kiệt xuất), có lẽ cậu nhóc này ngàn chén không say hoặc là có tài ăn nói, nhưng mà rượu quá ba tuần, Hạ Thiên không hề nhấp một giọt rượu nào, cắm cúi ăn đồ ăn, cũng chẳng hề mở miệng nói chuyện với ai. Ngược lại là Hàn Trình, mở màn liền úp ngược chén rượu trước mặt Hạ Thiên xuống, trong bữa tiệc còn liên tiếp cùng Hạ Thiên thì thầm mấy câu, lại còn thường thường cười cười nói nói nữa.

Hàn Trình hướng ông chú giải thích: “Ngại quá, hôm nay trong nhà không có ai, để em ấy ở nhà một mịn tôi không yên tâm.”

Ông chú vội lắc đầu: “Không sao, trước có nghe nói Hàn lão đệ thương yêu thái thái lắm, quả là trăm nghe không bằng một thấy.”

Bởi vì lên làm đương gia từ sớm, trừ khi là thế giao, còn khi tiếp xúc với người ngoài, Hàn Trình đều đối đãi như người cùng thế hệ.

“Nói quá lời, cũng không phải chỉ là không yên tâm, đưa em ấy ra ngoài tiếp xúc chuyện làm ăn sớm một chút, luôn không sai.” Hàn Trình tao nhã cười, “Những việc này, sớm muộn gì cũng sẽ giao cho em ấy mà.”

Hạ Thiên: “…..”

Ông chú đã uống kha khá, nghe vậy gật thật mạnh: “Đúng vậy! Chúng ta hiện tại vất vả mấy thứ này, còn không phải vì bọn họ sao?”

Ông chú nhìn Hạ Thiên, Hạ Thiên á khẩu không biết phải nói gì, miễn cưỡng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Ông chú thổn thức than: “Thằng con nhà tôi thì lại chẳng nên thân! Nói tranh thủ nghỉ hè để nó tới công ty học hỏi kinh nghiệm, nó lại nói cái gì nhỉ? Không làm nhân viên quèn, đòi tôi đưa công ty con cho nó quản lý! Làm tôi tức muốn nổ phổi…. bình thường ở nhà ba hoa chích choè, nếu mà yêu cầu nó cùng tôi đi gặp khách hàng, liền chạy mất dạng.”

Hàn Trình khuyên nhủ: “Lệnh công tử lớn thêm vài tuổi nữa, sẽ hiểu rõ nỗi lòng của ngài.”

“Mượn cát ngôn của ngài, hi vọng sẽ thành sự thật.” Ông chú thở dài.

……

Tình cảnh ngày đó vẫn còn hiện rõ trong đầu, Hạ Thiên mặt mũi đỏ hồng, Hàn Trình bật cười, đưa tay xoa nhẹ đầu ai kia: “Đi thôi, hôm nay không nhiều người như thế đâu.”
Bình Luận (0)
Comment