Các bạn đang đọc truyện Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương – Chương 19 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương – Nhược Y (full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Bình minh trên biển quả thật là một vẻ đẹp đáng kinh diễm lòng người. Mặt trời như một quả cầu lửa khổng lổ đang dần nhô lên khỏi mặt nước trong xanh, tạo nên cảnh quan tuyệt sắc giữa biển trời mênh mông sóng nước.1
Từ tất cả các phòng ngủ tại Resort C đều có thể nhìn ra biển vô cùng rõ ràng khi đứng bên ngoài dãy hành lang có thành lan can được thiết kế bằng gỗ, xung quanh có những sợi dây leo quấn quanh tạo nên không gian thật gần gũi với thiên nhiên.
Từng cơn gió mang hương vị của biển nhẹ nhàng thổi lướt qua, khẽ lay lay vài sợi tóc mái của người đàn ông đang đứng hút thuốc bên ngoài hành lang.
Bên cạnh anh là ly rượu, trong tay là điếu thuốc lá, cứ rít một hơi thuốc, phả khói vào không trung xong thì người đàn ông lại nhâm nhi một chút rượu. Đôi mắt phượng nhìn xa xăm phía biển vẫn còn sương giăng mịt mờ.1
Thấm thoát đến nay cũng đã sắp tròn một tháng người con gái anh yêu đã rời bỏ anh mà đi, chỉ vì một chút chuyện vớ vẩn từ đâu xuất hiện. Suốt những ngày vừa qua chưa có lúc nào anh thôi nhung nhớ về người con gái đó, đến nay dù đã kết hôn với Bạch Nhược Y nhưng anh vẫn chưa dừng việc cho người đi tìm Lại Minh San, chỉ cần tìm được cô ta thì anh sẵn sàng bỏ rơi Nhược Y bất cứ lúc nào. Vì người anh yêu chỉ có một, đó là Lại Minh San.1
Vô tình nghĩ đến Nhược Y thì sự căm hận trong lòng lại trỗi dậy, anh cho rằng nếu không phải tại cô thì người anh yêu sẽ không nói chia tay, hai người họ cũng không phải rời xa nhau. Anh cho rằng chính Nhược Y là người bày ra tất cả mọi chuyện cũng chỉ vì muốn níu kéo lại mối hôn ước đã bị hủy trước đó, cho nên tất cả những phẫn uất, thịnh nộ anh đều đổ hết lên đầu một mình cô, rồi ra sức hành hạ khiến cô phải trả giá tội ác thay cho một kẻ tán tận lương tâm khác.1
Càng nghĩ, tâm trạng người đã đàn ông càng tệ, anh dập tắt điếu thuốc, đưa ly rượu lên môi dùng một hơi nốc cạn cả ly sau đó quay trở vào phòng rồi lại đi thẳng ra ngoài.
Sở dĩ lúc này anh xuất hiện trong một căn phòng khác là vì tối qua sau khi tùy ý phóng túng chơi đùa với Nhược Y xong thì anh vào phòng tắm, tắm rửa xong lại khoác hờ khăn tắm đi sang một căn phòng khác mà anh đã cho người chuẩn bị trước đó.
Do cả Resort được bao trọn gói nên lúc anh rời khỏi phòng tân hôn trong tình trạng thân thể không được che chắn chỉn chu thì cũng chẳng có ai nhìn thấy.
Phòng của anh cách phòng cô không xa nên đi vài bước đã đến.
*Rầm.*
Bạch Nhược Y lúc này vẫn còn đang ngủ vì tối qua đã bị hành đến thân xác suýt nữa thì tê liệt. Phải khó khăn lắm cô mới lết thân vào được phòng tắm để dội rửa những thứ dơ bẩn bám víu trên người.
Loay hoay mãi đến hơn 2 giờ sáng cô mới được chợp mắt. Lúc này chỉ mới gần 6 giờ sáng thì cửa phòng đã bị ai đó dùng lực đạo mạnh bạo đẩy vào, tạo ra tiếng động lớn khiến cô gái giật mình.
Vừa mở mắt ra cô đã vội vàng ngồi dậy, tay ôm chăn che lên cao qua phần ngực, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía cửa phòng, nơi có bóng dáng của một người đàn ông đang chầm chậm tiến vào.
“Thấy ma sao? Sợ hãi đến như thế để làm gì?”1
Vâng, anh không phải ma mà là quỷ thì đúng hơn. Trong khi mới sáng tỉnh mắt ra đã thấy gương mặt lạnh lùng như băng, đôi mắt đằng đằng sát khí của anh thì ai mà không sợ.
“Em…Em bị giật mình nên… Mà sao anh dậy sớm vậy? Tối qua anh ngủ có ngon không?”
Bản thân cô lúc này đang tệ thành thế nào rồi nhưng vẫn không lo mà lại đi lo cho người đàn ông ấy, để rồi nhận về nụ cười nửa miệng của anh ta và câu trả lời hờ hững.
“Hành hạ cô tôi rất vui nên đương nhiên là ngủ rất ngon. Ngủ đủ rồi thì dậy, cô ngủ nhiêu đó cũng đủ rồi. Mau xuống giường vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị hành lý quay về thôi.”
Đứng trước giường ngủ đối diện với cô gái, Tôn Tử Đằng ung dung tút tay vào túi quần, thái độ nói chuyện với cô đều là mệnh lệnh chứa đầy sự xem thường.
“Dạ… Nhưng anh có ăn sáng không? Em gọi phục vụ mang vào phòng cho anh, ăn xong thì chúng ta lên đường về nhà.”