Hôn Ước Em Chọn Đau Thương

Chương 40

Các bạn đang đọc truyện Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương – Chương 40 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương – Nhược Y (full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay

Một ngày dài bình yên lại kết thúc, khi mặt trời vừa khuất bóng chẳng bao lâu thì Tôn Tử Đằng cũng đã quay trở về nhà sau ngày đầu tiên anh tất bật với công việc tại công ty mới thành lập.

Vào mùa đông, trời đã lất phất tuyết rơi, nhiệt độ theo đó cũng xuống rất thấp khiến vạn vật đến cả con người luôn cảm thấy lạnh lẽo.

Chiếc Maybach vừa dừng lại, Quản gia Ôn từ trong nhà đã lật đật chạy ra thông báo:

“Thiếu gia mới về, Thiếu nhu nhân nhờ tôi báo lại là cô ấy cùng Lão phu nhân về Tôn gia một chuyến. Do Thiếu phu nhân gọi điện cho Thiếu gia không được nên nhờ tôi chuyển lời lại dùm.”

“Tôi biết rồi.”

Tôn Tử Đằng lạnh lùng đáp trả xong thì liền nhanh chân lướt qua Quản gia Ôn, thấy vậy ông lại vội lên tiếng:

“À mà Thiếu gia, còn chuyện này nữa.”

“Còn chuyện gì nữa? Không thể để vào trong rồi nói à?”

Người đàn ông quay lại nhìn Ôn Thiệu, mày kiếm hơi cau có.

“Dạ nếu đợi Thiếu gia vào trong rồi thì chắc là không cần phải thông báo nữa.”

“Tóm lại là có chuyện gì?”

Tôn Tử Đằng đã thật sự trở nên thiếu kiên nhẫn. Con người anh ghét nhất là vòng vo tam Quốc nên nét mặt lúc này đã lộ rõ sự bực dọc.

“Là tiểu thư Lại Minh San đã quay về. Hiện tại đang ngồi chờ Thiếu gia bên trong.”

Quản gia Ôn cúi đầu, trầm giọng thông báo khiến người đàn ông sau khi nghe xong liền không khỏi bất ngờ.

Nét mặt từ lạnh lùng chợt trở nên phấn khởi đan xen vui mừng chỉ trong phút chốc. Thậm chí còn chẳng thể giấu đi nụ cười trên môi khi nghe xong thông tin người con gái anh yêu thương, luôn nhớ nhung chờ đợi nay đã quay về.

Như có một động lực to lớn nào đó thúc đẩy anh lao ngay vào trong nhà.

“Tiểu San…”

Vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của người con gái ấy, Tôn Tử Đằng đã lập tức lao ngay tới ôm chầm lấy cô ta. Đến âm giọng gọi tên cô gái cũng đong đầy cảm xúc yêu thương, nhung nhớ.

Khi nghe giọng nói quen thuộc ấy, Lại Minh San liền ngẩng mặt lên thì đã nhận ngay được cái ôm thật ấm áp của người đàn ông mang tới. Cô vui mừng vòng tay ôm anh thật chặt, nụ cười hiện hữu trên môi cùng dòng nước mắt nóng ấm vô thức lăn dài trên đôi gò má nhỏ.

“Anh nhớ em, thật sự rất nhớ em! Em đi đâu mà biệt tâm biệt tích, không cho anh cơ hội gặp em để giải thích vậy hả? Em có biết trong khoảng thời gian vừa qua anh đã sống khổ sở như thế nào không?”

Người đàn ông ôm chặt người phụ nữ vào lòng, tuyến giọng trầm khàn hòa lẫn một chút đau khổ vang vọng bên tai Lại Minh San.

Với bất nhiêu cảm xúc ấy của anh thì cũng đủ để biết được rằng cô gái này vẫn còn quan trọng với anh đến nhường nào.

“Em…em xin lỗi! Lẽ ra em không nên nóng nảy như thế. Nhưng mà bây giờ em có quay lại thì cũng đã muộn rồi đúng không anh?”

Tôn Tử Đằng tạm thời rời khỏi cái ôm với Lại Minh San sau khi nghe cô hỏi xong câu hỏi đó. Anh nhìn người con gái với khuôn mặt lấm lem nước mắt đối diện mà tâm can chợt cảm thấy vô cùng khó chịu, điều đó lại in rõ ràng qua nét mặt tuấn mỹ của anh.

Đưa bàn tay áp vào đôi gò má của cô gái, nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước mắt, ánh mắt vốn dĩ luôn lạnh lùng, tàn khốc giờ đây lại ôn nhu, trìu mến lạ thường.

“Chỉ cần là em thì không bao giờ là muộn cả. Anh luôn cần em!”

“Nhưng mà… Anh và tiểu Nhược bây giờ đã là vợ chồng, em không thể chen ngang cuộc sống của hai người được. Thật ra em quay lại đây là để nói lời tạm biệt với anh lần cuối.”

Lại Minh San cúi gầm mặt xuống nhìn những ngón tay đang vô thức báu víu vào nhau, ngôn từ cất ra đầy ngậm ngùi khiến đối phương không ngừng thương cảm.

“Tại sao là tạm biệt lần cuối? Em lại muốn rời xa anh một lần nữa hay sao?”

Cô gái lại khóc, khẽ lắc đầu rồi mới nói:

Bình Luận (0)
Comment