Hôn Ước Kẹo Ngọt

Chương 26

Về Điền Tiểu Viên, ấn tượng của Hứa Gia Ngôn về y là hát hay.

Cậu nhớ ngày tham gia tập huấn quân sự ngày đầu tiên, Điền Tiểu Viên đứng trên sân thể dục hát một bài, lúc ấy Hứa Gia Ngôn đã cảm thấy người này ngầu thật đấy, tuy vóc dáng không cao với làn da ngăm, khác hoàn với ngôi sao hiện tại, nhưng hình ảnh ấy đã khắc sâu vào trí nhớ Hứa Gia Ngôn.

Nguyên nhân Hứa Gia Ngôn ngưỡng mộ Điền Tiểu Viên rất đơn giản, từ nhỏ cậu đã không có tế bào cảm nhạc, hát toàn sai nhịp, một câu năm từ mà sai sáu, ngay cả bà nội thương cậu nhiều như thế mà mỗi lần cậu hát, bà lại trốn đi rất xa, vậy nên cậu rất hâm mộ những người như Điền Tiểu Viên.

Sân khấu cho fanmeeting đã chuẩn bị xong.

Hai hôm nay Hứa Gia Ngôn cùng các thành viên trong nhóm bận trước bận sau, sau khi về nhà còn phải tìm hiểu về Điền Tiểu Viên trong thời gian hoạt động ở nước ngoài, vì vậy công việc dọn dẹp nhà phải rút ngắn lại để dành một giờ xem những cuộc phỏng vấn Điền Tiểu Viên.

Hôm nay cũng thế, Hứa Gia Ngôn làm hết việc mới ngồi xuống ghế sô pha, vừa cầm thông tin về khách hàng mà Trần Lộ đưa vừa nhìn Điền Tiểu Viên qua màn hình.

Cậu vốn không cần xem những video này, nhưng căn cứ vào tiêu chí khách hàng là trên hết, quản lý yêu cầu mỗi thành viên đều phải tìm hiểu lý lịch và tác phẩm cá nhân của khách hàng để phòng trường hợp có phỏng vấn đột xuất, nhân viên công tác không trả lời được vấn đề của phóng viên thành ra hỏng chuyện.

Người ngoài không trả lời được là bình thường, chứ kẻ làm dịch vụ như bọn họ lại không hiểu về khách hàng thì làm sao mời được người ta sử dụng dịch vụ?

Hứa Gia Ngôn cảm thấy quan điểm của quản lý quá chặt chẽ, cậu phải học hỏi mới được.

Nhưng Điền Tiểu Viên ra mắt ở nước ngoài, mỗi bài phỏng vấn và gameshow đều là tiếng nước ngoài, Hứa Gia Ngôn nghe không hiểu, đành phải mở to mắt nhìn phụ đề, đôi lúc đọc không kịp còn phải tua lại. Trùng hợp đoạn phụ đề này gần màu với bối cảnh, Hứa Gia Ngôn dán sát vào màn hình, còn chưa thấy rõ trên màn hình là chữ gì thì bất ngờ nghe thấy tiếng hắng giọng.

Hứa Gia Ngôn ngẩn người, đầu tiên ngó nghiêng trái phải tìm nơi phát ra tiếng động, cuối cùng ánh mắt dừng ở kệ, nơi đó vốn không có ai thì giờ đã xuất hiện một gương mặt với biểu cảm nghiêm túc – Thẩm Thanh Dứu đang cầm khăn lau kệ.

Hứa Gia Ngôn không biết anh xuống tầng từ bao giờ, thấy anh đang lau bàn đá cẩm thạch thì đứng lên hỏi: “Anh đánh đổ cà phê à?”

Thẩm Thanh Dứu không trả lời, cũng không nói bởi vì thấy cậu ngày càng dán sát màn hình nên muốn tới xem rốt cuộc có phải cậu thích Điền Tiểu Viên tới nỗi muốn chui vào màn hình tham gia biểu diễn cùng người ta hay không, vì vậy mới bất cẩn đánh đổ cốc cà phê.


Thẩm Thanh Dứu im lặng lau bàn, sau đó cầm cốc cà phê đổ đầy lại, hờ hững hỏi: “Đẹp thế à?”

“Đẹp mà!”

Đấy, lại đổ nữa!

Hứa Gia Ngôn thấy động tác Thẩm Thanh Dứu rót cà phê dứt khoát hẳn lên, miệng vòi vốn thong thả nhả cà phê chợt đổ ào xuống cốc.

Hứa Gia Ngôn thấy thế đành chạy lại, cầm khăn lau giúp Thẩm Thanh Dứu, lau xong mới nhìn anh: “Ngài Thẩm, anh khó chịu ở đâu à?”

Thẩm Thanh Dứu: “Không.” Lại liếc laptop còn chưa tắt, hỏi: “Cậu phải xem bao lâu nữa?”

Hứa Gia Ngôn: “Sắp xong rồi, còn vài vấn đề phải học thuộc.”

“Còn phải học thuộc?” Giọng nói bình tĩnh của Thẩm Thanh Dứu hiếm khi thay đổi, đang định cầm cốc cà phê gặp nạn hai lần đi lên phòng thì nghe Hứa Gia Ngôn trả lời: “Đúng vậy, quản lý của chúng tôi bảo phải biết những ca khúc tạo nên tên tuổi của Điền Tiểu Viên, những thứ còn lại thì giản lược là được. Mặc dù không biết hát thì vẫn biết ậm ừ vài câu, nhưng mấy bài cậu ấy hát toàn tiếng nước ngoài, hơn nữa nhịp phách rất mạnh, tôi không thể nào học được. Gameshow này cũng phải xem, bên trong có nhiều thông tin khi cậu ấy mới ra mắt, khả năng cao sẽ bị phóng viên hỏi tới.”

Cốc cà phê bị đặt lại kệ.

Thẩm Thanh Dứu hỏi: “Là quản lý bảo cậu xem?”

Hứa Gia Ngôn: “Đúng vậy, nếu không tôi bận như thế rồi còn ngồi đây xem gameshow làm gì, thời gian tới phòng làm việc còn không có.”

Ánh mắt Hứa Gia Ngôn ngập tràn mất mát, hiển nhiên gameshow có hay thì vẫn không hấp dẫn bằng phòng làm việc xa hoa ở sân sau.


Thẩm Thanh Dứu vừa lòng gật đầu, hỏi: “Phải xem bao lâu nữa?”

Hứa Gia Ngôn: “Nửa tiếng.”

Thẩm Thanh Dứu: “Tôi xem với cậu.”

Hứa Gia Ngôn: “Anh hứng thú với nó hử?”

Thẩm Thanh Dứu: “Không biết, chưa xem bao giờ, nhưng có thể thử.”

“Thật á?!” Hứa Gia Ngôn xem một mình suốt hai ngày, hiện tại có người chia sẻ, quyết đoán kéo Thẩm Thanh Dứu đến sô pha, “Tôi cũng chưa xem bao giờ, nhưng dạo này hay xem, cảm thấy rất thú vị!”



Buổi fanmeeting ngày càng gần, Hứa Gia Ngôn học thuộc bài hát được tám, chín phần. Đương nhiên cậu không hát được lời nhạc nước ngoài, nếu bị phóng viên hỏi, cậu có thể ngâm hai ba câu.

Trong khoảng thời gian này Trần Lộ, Chu Doanh và Hứa Gia Ngôn thân thiết với nhau hẳn lên, vừa lúc hôm nay cả ba đến hội trường kiểm tra bố cục sân khấu, Trần Lộ bảo Hứa Gia Ngôn thử ngâm, kết quả sau khi Hứa Gia Ngôn thực hiện xong, cả Trần Lộ và Chu Doanh đều ngơ người tại chỗ, tự hỏi không biết cậu ngâm nga ca khúc tạo nên tên tuổi của Điền Tiểu Viên hay câu thần chú bản thân cậu mới sáng tác.

Trần Lộ xoa lỗ tai, thở dài, vỗ vai Hứa Gia Ngôn: “Không thì hôm đó cậu cứ tránh xa mấy người đeo thẻ phóng viên đi nhé.”

Hứa Gia Ngôn biết mình hát khó nghe, mặc Trần Lộ và Chu Doanh trêu chọc, dù sao cảm nhạc phụ thuộc nhiều vào thiên phú, mà cậu không có thiên phú này, về mặt tình cảm có thể tha thứ.

Sau khi rời khỏi hội trường, Hứa Gia Ngôn nhận được điện thoại của Kiều Mộc Sâm.


Kiều Mộc Sâm công tác ở thành phố B một tuần, hôm nay mới về công ty, cậu ta hưng phấn bảo Hứa Gia Ngôn chờ mình ở văn phòng, tan làm sẽ đến gặp mặt. Hứa Gia Ngôn nhìn đồng hồ, đầu tiên gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Dứu báo mình về muộn một chút rồi lướt lịch làm việc quản lý sắp xếp, xem mình còn việc gì chưa làm không.

Bảy giờ tối, trong văn phòng chỉ còn mấy đồng nghiệp đang tăng ca.

Có lẽ Kiều Mộc Sâm không muốn xuất hiện ở nơi nhiều người nên gửi tin nhắn cho Hứa Gia Ngôn bảo cậu ra một khu vắng vẻ phía sau phòng triển lãm chờ.

Hứa Gia Ngôn dọn đồ đạc của mình rồi tới chỗ Kiều Mộc Sâm chỉ.

Chỗ này tương đối xa, hơn nữa phòng triển lãm bên cạnh đang tu sửa nên đóng cửa một tuần, không có mấy ai qua lại.

Hứa Gia Ngôn không hiểu sao Kiều Mộc Sâm lại hẹn mình ra đây, đúng lúc này nghe thấy tiếng gọi phía sau, cậu quay đầu, thấy Kiều Mộc Sâm mặc âu phục cầm tập cặp tài liệu sải bước về phía cậu.

Hứa Gia Ngôn đang định vẫy tay thì thấy phía sau cậu ta còn có một người khác, người nọ cao như Kiều Mộc Sâm, mặc bộ thể thao màu đen đơn giản.

Chỗ nghỉ chân này vốn không sáng lắm, hơn nữa đang sửa chữa nên có mấy cái đèn không bật, Hứa Gia Ngôn đứng tại chỗ nghiền ngẫm hồi lâu, đến khi Kiều Mộc Sâm và người nọ tới gần vẫn không nhận ra được là ai.

Dường như Kiều Mộc Sâm đã biết chắc Hứa Gia Ngôn sẽ có phản ứng thế này, ra hiệu với người mặc đồ thể thao: “Thấy chưa, tớ biết chắc cậu ấy không nhận ra.”

Người nọ cười, tìm lý do giúp Hứa Gia Ngôn: “Do tôi bịt quá kín.”

Kiều Mộc Sâm: “Bịt kín mới dễ liên tưởng chứ, cả ngày tham gia hạng mục này cơ mà.”

Hứa Gia Ngôn cảm thấy mông lung, không biết hai người trước mặt đang thảo luận cái gì, đành chủ động hỏi Kiều Mộc Sâm: “Vị này là…?”

Kiều Mộc Sâm lắc đầu, nhìn người nọ bằng ánh mắt bất đắc dĩ như là đang nói: “Xem đi, tớ biết ngay cậu ấy phản ứng thế này mà.”

Đôi mắt người mặc đồ thể thao cong cong, chủ động tháo khẩu trang và mũ.


Dưới ánh đèn lờ mờ, Hứa Gia Ngôn nhìn gương mặt người nọ vài giây mới kinh ngạc thốt lên: “Điền Tiểu Viên?!”

Người đi theo Kiều Mộc Sâm đúng là nhân vật chính trong gameshow Hứa Gia Ngôn xem suốt hai ngày qua, đồng thời là khách hàng quan trọng của hạng mục lần này – Ngôi sao Điền Tiểu Viên mới về nước!

Điền Tiểu Viên cũng vui vẻ khi gặp lại Hứa Gia Ngôn, chào cậu một tiếng “Tiểu Ngôn” rồi nói “Đã lâu không gặp.”

Hứa Gia Ngôn bắt lấy tay y, giọng điệu mang theo sự tò mò khi gặp ngôi sao: “Đã lâu không gặp, cậu không biết là tớ đang bận bù đầu với buổi fanmeeting của cậu đâu, giờ xem như thấy người rồi!”

Điền Tiểu Viên cười nói: “Lúc trước chúng ta là bạn học, chẳng phải gặp nhau rồi hay sao.”

Hứa Gia Ngôn suýt quên chuyện này, buông tay Điền Tiểu Viên rồi nói: “Tôi chưa từng gặp ngôi sao nổi tiếng mà. Lúc mới tới công ty, Kiều Mộc Sâm đã khoe có thể gặp ngôi sao, tớ còn tưởng cậu ấy khoác lác.”

Kiều Mộc Sâm đứng bên cạnh: “Tớ nói dối cậu bao giờ đâu, làm việc ở công ty chúng ta đúng là hay gặp được người nổi tiếng mà.”

Hứa Gia Ngôn cười: “Lần này tớ biết cậu không nói dối rồi, à, lúc nãy hai cậu nói gì đó?”

Kiều Mộc Sâm: “Tớ cá với Điền Tiểu Viên xem nếu cậu ấy đội mũ và đeo khẩu trang thì cậu có nhận ra không.”

Hứa Gia Ngôn: “Làm sao nhận ra được, tối tăm mịt mù thế này.”

Kiều Mộc Sâm: “Vậy cậu không biết liên tưởng à? Tớ bày vẽ thần bí như thế, cậu còn đang phụ trách hạng mục liên quan đến cậu ấy.”

Hứa Gia Ngôn: “Sao tớ liên tưởng được, ai biết ngôi sao lại xuất hiện ở công ty trước đâu.”

Thấy hai người định đấu khẩu, Điền Tiểu Viên với mái tóc màu bạch kim đứng ra hòa giải: “Được rồi, được rồi, chẳng phải Tiểu Ngôn luôn như vậy hay sao, trong mắt ngoại trừ dao khắc và khúc gỗ thì còn gì khác đâu.”

~Hết chương 26~

Bình Luận (0)
Comment