Hôn Ước Kẹo Ngọt

Chương 37

Khách sạn cách sân vận động rất xa, trước khi Hứa Gia Ngôn gọi cho quản lý Lý thì Tần Dương đã liên hệ xe cứu thương chuẩn bị đưa Thẩm Thanh Dứu tới bệnh viện.

Thẩm Thanh Dứu từ chối tới bệnh viện, cùng Hứa Gia Ngôn ngồi xe của quản lý Lý tới một phòng trong khách sạn.

Vết thương của anh không quá nghiêm trọng, tuy Vu Bằng dùng dao gọt hoa quả rạch quần áo nhưng âu phục mùa đông dày, rách một đường nhưng cánh tay không thấy máu, chỉ có làn da ngay dưới áo sơ mi có một vệt đỏ, nếu xử lý không tốt rất có thể sẽ sung huyết sưng to.

Hứa Gia Ngôn đỡ anh vào phòng, giúp anh cởi áo khoác và áo sơ mi ra để kiểm tra, xác nhận không sao mới thở phào.

“Ngày mai có lẽ sẽ sưng, tôi dùng khăn ấm đắp cho anh một lát.”

Thẩm Thanh Dứu gật đầu, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, xác nhận không nghe thấy bất cứ tiếng gì từ sân khấu fanmeeting mới vừa lòng dựa vào giường.

Chuyện xảy ra hôm nay quá bất ngờ, không ai nghĩ tới.

Hứa Gia Ngôn cho rằng Vu Bằng sẽ nhân lúc Trần Lộ tan làm để trả thù chứ không ngờ hắn sẽ chọn công ty – một nơi nhiều tai mắt như thế. Khi cậu và Thẩm Thanh Dứu rời khỏi tầng ba còn nghe tiếng Vu Bằng lớn tiếng kêu oan rằng mình chỉ muốn nói chuyện với Trần Lộ, muốn cân bằng lại mối quan hệ giữa hai người.

Có lẽ hắn không nói dối, nhưng hành vi của hắn quá cực đoan.

Hứa Gia Ngôn vừa đắp khăn giúp Thẩm Thanh Dứu vừa sờ trán anh, hỏi: “Anh còn đau đầu không?”

Thẩm Thanh Dứu: “Không sao, nghỉ ngơi một lát là được.”

Thẩm Thanh Dứu thở dài: “Chắc chắn Trần Lộ rất sợ hãi.”

Thẩm Thanh Dứu: “Không bị thương là may mắn rồi.”


Hứa Gia Ngôn: “Hôm nay tôi thấy Vu Bằng, cảm thấy tình cảm anh ta dành cho Trần Lộ thật phức tạp, hình như anh ta ghét Trần Lộ, nhưng anh ta cũng thích cô ấy.”

Thẩm Thanh Dứu: “Tôi cảm thấy đó không phải thích. Thích có nhiều loại nhưng không bao gồm dùng vũ lực cưỡng ép hay chiếm hữu trái với ý muốn của người khác.”

Hứa Gia Ngôn nghĩ tới gì đó: “Nếu người anh thích không thích anh thì sao?”

Thẩm Thanh Dứu: “Tạm thời không có nếu, người tôi thích đang ngồi trước mặt, người ấy chưa nói với tôi người ấy không thích tôi.”

Hứa Gia Ngôn suýt thì quên, giữa cậu và Thẩm Thanh Dứu có một nụ hôn danh xứng với thực, tuy nụ hôn ấy chỉ như chuồn chuồn lướt nước nhưng đã thể hiện tâm ý của anh một cách chân thành. Cậu nhất thời không biết làm sao, hơi căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thanh Dứu trở nên xấu hổ. Rõ ràng người được thổ lộ là cậu, người bị hôn môi là cậu, nhưng mỗi khi đối diện với Thẩm Thanh Dứu, cậu luôn là người bại trận trước.

Hứa Gia Ngôn cầm khăn áp lên ngực mình, đè lên trái tim đập loạn nhịp, ý đồ thương lượng với anh: “Anh có thể đừng nhìn tôi nữa không?”

Thẩm Thanh Dứu cảm thấy cậu gây rối vô cớ nên lạnh lùng từ chối: “Tôi thích em, tôi muốn nhìn em.”

Một khi ngài Thẩm đã quyết định chuyện gì thì không có đường thương lượng, Hứa Gia Ngôn không “nhìn” anh nổi, đành cầm khăn lông chạy vào phòng tắm với đôi tai ửng đỏ.

Buổi fanmeeting của Điền Tiểu Viên sắp kết thúc, Tần Dương xử lý xong chuyện Vu Bằng rồi tự mình dẫn theo mấy cán bộ cấp cao tới xin lỗi Thẩm Thanh Dứu. Thẩm Thanh Dứu tỏ vẻ không có việc gì, chỉ muốn biết kết cục của Vu Bằng. Tần Dương nói đã giao cho cảnh sát, sau khi cảnh sát giải quyết xong thì sẽ tiến hành đuổi việc, không để hắn tiếp tục làm việc ở công ty ảnh hưởng đến đồng nghiệp khác.

Thẩm Thanh Dứu gật đầu rồi hỏi: “Bây giờ chúng tôi đi được chưa?”

Tần Dương: “Có thể, nhưng tiếp theo cần ngài Hứa tới cục cảnh sát khai báo.”

Hứa Gia Ngôn đứng bên cạnh vội đáp lời: “Lúc nào tôi qua cũng được.”


Tần Dương đáp “Ừ” rồi chủ động bắt tay với cậu, đánh giá cậu một lượt rồi khách sáo nói: “Ngài Hứa làm việc ở công ty chúng tôi, nếu có gì không hài lòng thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Hứa Gia Ngôn không biết vì sao Tần Dương đột nhiên khách sáo với mình như thế: “Không có, không có, cương vị hiện tại của tôi rất ổn, những chuyện tôi không hiểu thì đồng nghiệp giúp đỡ nhiệt tình, không có gì không hài lòng.”

Tần Dương: “Vậy thì được rồi, bây giờ tôi đưa hai vị xuống tầng.”

Hứa Gia Ngôn định chờ Điền Tiểu Viên xong việc sẽ tán gẫu vài câu nhưng bên phía Tần Dương nhận được tin, bảo là sau khi fanmeeting kết thúc thì bọn họ sẽ đi ăn liên hoan, có lẽ không có thời gian rảnh.

Hứa Gia Ngôn ngẫm nghĩ, quyết định hôm nay không quấy rầy Điền Tiểu Viên nữa, vì thế lấy điện thoại gửi tin nhắn cho y, bảo rằng mình về trước.

Điền Tiểu Viên không trả lời ngay, mãi đến sáng hôm sau, Hứa Gia Ngôn cầm điện thoại mới thấy tin nhắn lúc ba giờ của Điền Tiểu Viên “Tớ biết rồi.”

Hơn nữa Điền Tiểu Viên còn báo với cậu hôm nay phải tới thành phố B biểu diễn một tuần, phần quà y từng nói có lẽ sẽ tặng cậu khi có dịp sau vậy.

Nhắc đến quà, Hứa Gia Ngôn suýt quên, nhưng ngày hôm qua đã bỏ lỡ, vậy đành chờ lần sau thôi.

Cậu gửi cho Điền Tiểu Viên một tin: “Chúc cậu thuận buồm xuôi gió.” rồi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó chạy xuống tầng chuẩn bị đi làm.

Từ khi trời vào đông, mỗi ngày Thẩm Thanh Dứu đón đưa Hứa Gia Ngôn đi làm đã trở thành thói quen hàng ngày giữa hai người.

Hiện tại Thẩm Thanh Dứu có lý do khiến Hứa Gia Ngôn không thể lại khách sáo với anh nữa.


Sau khi buổi fanmeeting của Điền Tiểu Viên kết thúc, công việc của Hứa Gia Ngôn nhẹ nhàng hẳn đi.

Trần Lộ ở nhà nghỉ ngơi hai ngày rồi lại xuất hiện với mái tóc uốn lọn và đôi giày cao gót. Đối với Vu Bằng, Trần Lộ nhất quyết truy cứu, không sợ hắn trả đũa, nên báo cảnh sát thì báo cảnh sát, không để hắn có cơ hội ra tay lần thứ hai.

Hứa Gia Ngôn tiến vào văn phòng thì thấy mấy đồng nghiệp vây quanh Trần Lộ và Chu Doanh hỏi chuyện, cậu cũng dỏng tai hóng chuyện, thế mà nghe được tin về vị giám đốc Thẩm có địa vị cao ở thành phố A kia?

Đồng nghiệp A: “Các cô biết không? Nghe nói vị hôn thê của giám đốc Thẩm làm việc ở công ty chúng ta đó!”

Đồng nghiệp B kinh ngạc: “Thật hay giả thế? Vợ nhỏ xinh đẹp của sếp lớn không phải được nuôi trong nhà như truyền thuyết à?”

Đồng nghiệp C: “Nếu ngang hàng về thế lực, chắc hẳn vị hôn thê của sếp lớn không ở phòng thiết kế của chúng ta mà nằm trong hội đồng quản trị!”

Đồng nghiệp D: “Phòng thiết kế thì sao? Tôi xem ai dám coi thường phòng thiết kế!”

Chu Doanh: “Thế rốt cuộc vị hôn thê của sếp lớn là ai? Có thể kết bạn không?”

Trần Lộ: “Hỏi Tiểu Hứa xem, chắc là Tiểu Hứa biết nhỉ?” Dù sao hôm đó cô thấy Hứa Gia Ngôn và giám đốc Hứa ở bên nhau, chắc là quen nhỉ?

Hứa Gia Ngôn không hiểu gì: “Tôi có biết đâu.”

Trần Lộ ngạc nhiên: “Cậu không biết?”

Hứa Gia Ngôn: “Tôi không biết, tôi cũng không quen giám đốc Thẩm kia.”

Trần Lộ chớp mắt, không quen? Chẳng lẽ hôm ấy cô nhìn nhầm?

Không đúng, dựa vào khí chất và diện mạo của Thẩm Thanh Dứu, cô nhìn thấy một lần trên bìa tạp chí là không quên được.


Đồng nghiệp D: “Đừng làm khó Tiểu Hứa, cậu ấy mới tới từ huyện M, làm sao quen nhân vật thần bí này được.”

Đồng nghiệp B: “Đúng vậy, hỏi Tiểu Hứa không bằng hỏi mấy bé mèo hoang lăng xăng trong sân vườn công ty.”

Đồng nghiệp A hơi phân tâm, đầu óc không biết treo ngược cành cây nào mà quay lại câu chuyện với dáng vẻ hoảng hốt: “Cái gì?! Tiểu Hứa là vị hôn thê của sếp Thẩm?”

“Ai bảo?”

“Không ai nói hết! Tai cậu để đi đâu thế? Lời đồn toàn từ miệng cậu ra đúng không!”

“Nếu Tiểu Hứa là vị hôn thê của sếp lớn thì tôi là dì của sếp rồi!”

“Hahaha tôi là dì hai.”

“Tôi, tôi nữa, tôi là chị họ của sếp đó!”

“Thêm tôi nữa! Tôi là chú của sếp lớn!”

Đương lúc mọi người đang ồn ào thì một tiếng hắng giọng uy nghiêm truyền tới từ phía cửa ra vào.

Quản lý Tề kẹp nách một tập văn kiện, nét mặt nghiêm túc nhìn về phía Hứa Gia Ngôn, nhìn xong thì hơi xấu hổ quay đầu nói với người bên cạnh: “Ngại quá ngài Thẩm, bây giờ tôi gọi Hứa Gia Ngôn ra.”

Bên cạnh quản lý Tề đúng là Thẩm Thanh Dứu đang cầm một chiếc khăn quàng cổ màu trắng.

Thẩm Thanh Dứu hờ hững liếc một lượt bảy tám cô, dì, chú, bác mới lên chức, gật đầu: “Phiền cô rồi.”

~Hết chương 37~

Bình Luận (0)
Comment