Hôn Ước Kẹo Ngọt

Chương 55

Trong bữa cơm.

Người lớn nhà họ Thẩm lại mời bà nội Hứa Gia Ngôn tới thành phố A cùng ăn tết lần nữa, Hứa Gia Ngôn không chối từ, tạm thời đồng ý trước. Dù cậu và bà nội là người một nhà nhưng không thể quyết định thay bà một chuyện lớn như thế. Sáng hôm sau, cậu gọi điện thoại cho bà hỏi ý kiến rồi mới cho phụ huynh câu trả lời chính thức.

Bà nội đồng ý lời mời, gặp lại người xưa, bà cũng muốn ngồi mặt đối mặt ôn lại chuyện cũ.

Kỳ nghỉ ngày càng gần, người về quê ngày càng đông. Hương vị năm mới không quá nồng đậm ở thành phố A nhưng những nơi náo nhiệt như trung tâm thương mại hay siêu thị đều đã đến bước chuẩn bị cuối cùng, cửa ra vào giăng đầy đèn và hoa, âm nhạc trống chiêng rộn ràng, tô thêm phần ấm áp cho bầu không khí lạnh lẽo.

Trước khi nghỉ, Hứa Gia Ngôn hoàn thành hết công việc được giao, sau đó tạm biệt Trần Lộ, Chu Doanh và quản lý Lý, dọn đồ rồi chính thức nghỉ việc.

Trước khi đi, cậu cũng chào Kiều Mộc Sâm một tiếng.

Kiều Mộc Sâm biết cậu có lựa chọn tốt hơn thì thật lòng vui cho cậu, hẹn một bữa cơm đơn giản, cảm thán bọn họ vội vàng tương ngộ rồi lại đường ai nấy đi.

Thật ra cuộc sống là thế, có thể gặp nhau đã là duyên phận, muốn bên nhau cả đời lại là hy vọng xa vời.

Lần đầu tiên ngồi máy bay, bà nội Hứa an toàn đáp xuống thành phố A. Bởi vì trước tết ai cũng bận rộn, Hứa Gia Ngôn vội vàng bàn giao công việc, Thẩm Thanh Dứu liên tục mở họp nên ba mẹ Thẩm tự mình tới huyện M đón bà.

Khung cảnh bạn già gặp nhau đúng là cảm động, bọn họ chia tay lúc sớm bình minh, khi gặp lại đã là chiều tà.


Tuy nhiên được gặp lại đã là may mắn lớn nhất.

Ba ông bà ngồi trong phòng khách hàn huyên chuyện năm xưa, để tạo cảm giác ông Hứa cũng có mặt nên để ảnh ông lên bàn, trước ảnh chụp còn đặt một đĩa trái cây.

Người một nhà vui vẻ trải qua Tết m Lịch, sau đó Hứa Gia Ngôn lên đường tới thành phố S.

Cậu đi cùng ông Tô, lần này ông Tô về thành phố S cũng là vì ăn tết với người thân.

Khí hậu thành phố S rét lạnh không thích hợp sinh sống, con gái ông Tô đã chuyển sang thành phố A từ lâu, vốn khuyên ông Tô đi cùng nhưng ông không chịu.

Có lẽ con người khi về già sẽ lưu luyến chốn cũ.

Hứa Gia Ngôn muốn bà Hứa tạm thời ở lại thành phố A, bà suy nghĩ hồi lâu, tuy nhiên bà dễ nói chuyện hơn ông Tô, hơn nữa có ông bà Thẩm khuyên can nên miễn cưỡng đồng ý.

Chỉ là tính tình ông Tô bướng bỉnh, ông sinh ra và lớn lên thành phố S, có thể tới nhà con gái ở tạm vài ngày nhưng bảo ông dọn hẳn tới thì không bao giờ.

Lúc tiễn ra sân bay, con gái ông cứ nhờ cậu chăm sóc ba mình, dù sao tuổi tác ông lớn, một mình ở thành phố S thật sự khiến người ta không yên lòng.


Ông Tô lại mạnh miệng bảo mình khỏe như trâu, không cần ai chăm sóc, chọc con gái suýt nổi giận, bắt đầu liệt kê bệnh từ nhẹ đến nặng của ông, tóm lại vừa tức vừa lo.

Hứa Gia Ngôn đứng bên cạnh cản không được, không cản cũng không xong, cuối cùng kéo Thẩm Thanh Dứu lùi lại, trơ mắt nhìn hai ba con tranh luận.

Nhưng bầu không khí đã phần nào hòa tan cảm xúc khi phải biệt ly của Hứa Gia Ngôn và Thẩm Thanh Dứu, bọn họ thoải mái hóng chuyện cho đến khi trước khi làm thủ tục mới nhớ hôn chào tạm biệt.

Sau khi tới thành phố S, Hứa Gia Ngôn mới hiểu vì sao con gái ông Tô lại không yên tâm về ông như thế.

Phòng làm việc của ông Tô không lớn, bình thường chỉ có ông và hai học trò ở đây điêu khắc. Hai người kia đều lớn hơn Hứa Gia Ngôn, nói là thợ điêu khắc chứ thật ra là trợ thủ của ông Tô. Bọn họ có nhà riêng, chỉ ở phòng làm việc vào ban ngày, mà sau khi bạn đời mất, ông Tô ở luôn tại phòng làm việc.

Phần lớn diện tích phòng làm việc là nơi làm việc, chỗ dùng để ở rất nhỏ, chỉ có một căn phòng nhỏ ở tầng hai, bên trong có một chiếc giường, một bàn làm việc kiểu cũ, trên bàn là các miếng gỗ đủ kiểu và dụng cụ, chật hẹp đến nỗi người thứ hai không thể đặt chân vào.

Ông Tô ngồi máy bay hơn hai tiếng, mệt mỏi là điều không tránh khỏi.

Hứa Gia Ngôn và một học trò đưa lên phòng, dặn ông nghỉ ngơi rồi cùng xuống tầng.

Người này tên là Trình An, năm nay ba mươi hai tuổi, vóc dáng không quá cao với gương mặt trẻ con, cười rộ lên cực kì đáng yêu, rất vui khi thấy Hứa Gia Ngôn tới.


Y hỏi Hứa Gia Ngôn: “Thầy bảo cậu tới phòng làm việc có dặn dò gì không?”

Hứa Gia Ngôn lắc đầu: “Ông Tô chỉ bảo tôi tới, chưa nói rõ phải làm gì.”

Chỗ ông Tô nói là phòng làm việc nhưng trông giống khu triển lãm thu nhỏ của riêng ông hơn. Trước đó bọn họ chỉ trao đổi sơ qua, nếu Hứa Gia Ngôn đồng ý tới phòng làm việc của ông thì có thể bắt đầu từ việc làm trợ thủ. Ông Tô định nhận học trò nhưng kỹ thuật điêu khắc của cậu vốn chẳng cần ai chỉ điểm quá nhiều, hơn nữa cậu có thầy rồi, mặc dù là ông nội nhưng chuyển sang trường phái khác thì đúng là không ổn.

Có lẽ ông Tô chỉ đơn thuần thưởng thức tài nghệ điêu khắc của cậu, hơn nữa không muốn cậu lãng phí tài năng vì mưu sinh. Thậm chí ông bằng lòng trả tiền thuê Hứa Gia Ngôn đồng thời hy vọng cậu có thể duy trì sự nghiệp điêu khắc.

Có lẽ trong mắt ông Tô, sự nghiệp điêu khắc của Hứa Gia Ngôn không phải của riêng cậu, một nhân tài hiếm thấy như vậy lại vì một nguyên nhân nào đó mà dập tắt tương tai thì là tổn thất của cả giới điêu khắc.

Vậy nên ông muốn mang năng lượng ít ỏi của bản thân đào tạo hạt giống này, hy vọng cậu có thể tỏa sáng trong giới điêu khắc, điểm thêm sắc màu cho giới chạm khắc thủ công bình đạm hiện tại.

Ông đã có tuổi, không biết ngày nào đó bất ngờ hụt chân, tất cả bản lĩnh cũng như tài nghệ sẽ bị chôn vùi dưới lòng đất theo sinh mệnh.

Nhưng Hứa Gia Ngôn còn trẻ, tương lai rộng mở, tuy cậu chưa chắc đã gánh vác được toàn bộ giới điêu khắc nhưng ít nhất có thể thay ông truyền lại cho thế hệ sau.

Hứa Gia Ngôn hiểu tấm lòng của ông Tô nên không quản thành phố S đường xa cũng như khí hậu khắc nghiệt, dù không nỡ rời ra Thẩm Thanh Dứu nhưng đến cuối cùng vẫn dứt khoát đi theo ông Tô. Vì theo đuổi sự nghiệp đồng thời vì sự kỳ vọng vô hạn của ông Tô đối với mình.

Trình An dẫn Hứa Gia Ngôn tham quan phòng làm việc một lượt, giới thiệu các khu riêng biệt và các công việc cần làm.


“Thật ra mấy năm nay, thầy không còn tự mình điêu khắc nữa, mắt thầy không tinh, không thể ngồi làm việc quá lâu. Công việc chủ yếu của bọn anh là sửa chữa, các tác phẩm gỗ cổ xưa hay đồ trang trí nếu có hư hỏng đều mang tới đây, thời gian còn lại có thể tùy ý sáng tạo, nếu trong giới có triển lãm thì tham gia, nói chung là khá tự do.”

Hứa Gia Ngôn gật đầu, hiểu một chút về công việc sửa chữa này, cậu và Trình An trao đổi thêm vài câu rồi nói sang chuyện khác.

Trình An hay nói, phổ cập cho cậu về phong tục tập quán ở thành phố S rồi lấy một chùm chìa khóa ra: “Đây là nơi ở thầy sắp xếp cho cậu, bây giờ anh đưa cậu qua đấy.”

Hứa Gia Ngôn nhìn đồng hồ, đã bảy rưỡi tối, cậu thoáng liếc tầng trên và hỏi: “Ông Tô nghỉ ngơi bao lâu ạ?”

Trình An: “Có lẽ phải hai, ba tiếng nữa, thầy luôn miệng bảo mình khỏe như trâu nhưng dù sao đã lớn tuổi rồi, mỗi lần về thành phố A đều phải nghỉ ngơi một thời gian dài.”

Hứa Gia Ngôn: “Thế ông định ăn gì ạ?”

Trình An: “Tầng hai có phòng bếp nhỏ, nếu thầy đói sẽ tự tìm đồ ăn.”

Hứa Gia Ngôn: “Tự ông làm ạ?”

Trình An gật đầu: “Trong cuộc sống, thầy không thích làm phiền người khác, dù hai bọn anh hay cậu định làm cơm xong rồi về thì thầy cũng không muốn.”

Một khi đã như vậy, Hứa Gia Ngôn dây dưa nữa, đành theo Trình An rời đi, tới nơi ở ông Tô đã chuẩn bị.

~Hết chương 55~

Bình Luận (0)
Comment