Hôn Ước Lừa Gạt

Chương 10

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Được rồi, Tiểu Trì. Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Mười bảy phải không?"

Thẩm Phóng không biết khi nãy nhóc này nghĩ gì, nhưng cũng không có ý truy cứu, chỉ là vừa ăn sữa chua xoài của mình vừa thuận miệng hàn huyên chút.

"Tôi đã sớm qua mười tám rồi!" Hoắc Tiểu Trì làu bàu không vui.

"Mười tám thì mười tám, cậu kích động cái gì?" Thẩm Phóng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn cậu ta một cái, "Thế đã tính thi vào trường cao đẳng nào chưa? Hay là muốn thi đại học?"

Hoắc Tiểu Trì hừ một tiếng, "Mùa hè này là năm hai."

Thẩm Phóng bèn hỏi cậu ta thêm vài chuyện trường học cùng với bạn bè linh tinh.

Hoắc Tiểu Trì tuy rằng không vui vẻ lắm khi anh nhắc tới mấy điều này, cảm thấy mình quá ngây thơ rồi, nhưng vẫn miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc, trả lời từng câu.

Nhưng mà, kiên nhẫn của cậu ta với Thẩm Phóng, ngay lúc thấy Tiết Diễm trở về, nháy mắt tan thành mây khói.

"Diễm ca ca!" Thẩm Phóng còn chưa kịp để ý, Hoắc Tiểu Trì đã chạy đến cửa.

Lúc này cậu ta thế mà không còn bộ dạng xù lông lúc nói chuyện với Thẩm Phóng, giống như mèo hoang được thuần hóa thành mèo nhà, dùng ngữ điệu dịu ngoan thẹn thùng đến giật mình hỏi, "Diễm ca ca, tại sao anh lại có thể tự mình đi làm mấy việc này chứ?"

Tiết Diễm nhìn Hoắc Tiểu Trì, nhíu mày, "Có người nhờ làm."

Hoắc Tiểu Trì nhìn ra phía bên ngoài, "Bọn họ đâu? Tại sao lại không giúp anh?"

Tiết Diễm hiểu được bọn họ hẳn là chỉ người hầu trong nhà, trả lời, "Quản gia dẫn bọn họ tới vườn hoa tập huấn."

Khi Tiết Diễm lái xe vào gara cũng đã được quản gia thông báo, nghe nói họ đang tập huấn gì đó nên nói bọn họ cứ tiếp tục, không cần gọi người tới đây.

Thẩm Phóng đi sau vài bước, chú ý tới cá trong tay Tiết Diễm, có cả quả bí đỏ trên vai, anh bèn phụt cười ra tiếng.

Tiết Diễm còn chưa nói gì, Hoắc Tiểu Trì đã quay đầu trừng anh một cái, giống như Tiết Diễm như vậy đều là lỗi của Thẩm Phóng.

Mặc dù đúng là như vậy.

Hoắc Tiểu Trì chỉ vào Thẩm Phóng, nhỏ giọng lên án, "Tại sao không gọi anh ta đi?"

"Cậu ấy tan tầm muộn." Tiết Diễm đi lên trước hai bước, "Tránh ra để anh đi vào."

Thẩm Phóng nhận lấy bí đỏ trên vai Tiết Diễm, nhưng Tiết Diễm lại không đưa, đưa một túi xoài trên tay cho anh.

Thẩm Phóng cầm túi xoài, không nhin được cười, "Anh yêu à, tạo hình lúc này khốc đến chói mắt, ha ha ha ha."

Tiết Diễm mặc trên người tây trang cao cấp, cao ráo đẹp trai, trên mặt cũng là vẻ lãnh đạm tao nhã, toàn thân đầy hơi thở tinh anh cấm dục.

Thế mà trong tay cầm một túi nylon đen, bên trong là một con cá sống đang giãy dụa, trên vai còn khiêng một quả bí đỏ lớn, nhìn sao cũng thấy sai vô cùng.

Tiết Diễm lạnh mặt nhìn Thẩm Phóng không ngừng cười, vẻ mặt lạnh lẽo.jpg.

Thẩm Phóng vừa đi quanh vừa tò mò hỏi, "Bé bi à, tại sao lại mua quả bí đỏ lớn như vậy? Phải ăn bao lâu mới hết đây."

Tiết Diễm: "Không phải em nói phải chín sao? Tôi nói với chủ sạp lấy cho tôi quả chín nhất."

Thẩm Phóng lại nhịn không được: "Ha ha ha ha."

Hoắc Tiểu Trì nhìn hai người thân mật không coi ai ra gì, vừa cùng nhau trò chuyện vừa đi vào bếp, mũi cũng đau nhức.(*)

Hoắc Tiểu Trì không đi theo vào bếp.

Thẩm Phóng lấy cá từ túi ra xem: "Con cá này cũng không tồi, còn tươi sống, mà bên ngoài nhìn cũng đẹp nữa."

Tiết Diễm đến giờ vẫn không hiểu yêu cầu của anh, "Cá để ăn thì cần gì bề ngoài đẹp?"

"Lát nữa anh sẽ biết." Thẩm Phóng nói.

Tiết Diễm khịt mũi, oán giận, "Nhờ cái yêu cầu chẳng ra sao này của anh cả đấy. Tôi nói cần một con cá đẹp một chút, kết quả là người bán chỉ tôi quẹo phải, bên đó có một hàng bán cá vàng."

Thẩm Phóng lại cười tiếp, "Do không quen thuật ngữ đi chợ thôi, lần sau anh nên đến đấy tiếp."

"Còn có lần sau?"

"Ha ha ha." Thẩm Phóng cảm thấy cũng chẳng có hại gì, "Mua đồ ăn cũng không khó đâu, nếu không thì lần sau tôi đi cùng anh nhé?"

Lần này Tiết Diễm không phản đối nữa.

Thẩm Phóng: "Tôi đem cá đi sơ chế, anh đi chiêu đãi khách của mình đi."

Tiết Diễm đặt bí đỏ ở vị trí thường thấy, nhìn qua một chút, chỉnh lại vị trí rồi trở ra phòng khách.

Anh chẳng có ý định sẽ kết hôn với một thằng nhỏ như vậy. Tâm ý của đứa nhỏ này anh biết rõ, nhưng vì anh sẽ không đáp lại nên cũng không muốn cho nó hi vọng.

Thế nên anh trực tiếp hỏi: "Tiểu Trì, em tới là có chuyện gì?"

Giọng Hoắc Tiểu Trì rất thấp: "Có phải anh sắp kết hôn không? Em tới xem đó là người như thế nào."

"Không phải sắp, mà là đã." Tiết Diễm lạnh nhạt, "Hiện tại em cũng thấy rồi đấy, trở về đi."

Hoắc Tiểu Trì nhìn biểu tình lạnh lùng của anh, chớp mắt mấy cái liền cảm giác nước mắt rơi xuống.

Chính là lúc này, Thẩm Phóng từ phòng bếp nhô đầu ra, hét lớn với bọn họ, "Tiểu Trì buổi tối có ăn cơm không? Để tôi làm nhiều hơn một chút."

Hoắc Tiểu Trì cảm thấy anh ta đang khoe ra địa vị chủ nhà này, cứng rắn nói, "Không cần. Tôi không đói bụng. Nói xong tôi sẽ đi."

Thẩm Phóng rất nhiệt tình giữ cậu ta, "Sau lúc nãy làm gì có chuyện bụng cậu ổn được. Ăn có vài cái bánh su cùng sữa chua nhất định sẽ đói bụng, cơm chiều còn có cá om chua ngọt, thịt kho dứa, tôm sốt cay, cả thịt xào nữa..."

Tiết Diễm khi đi qua phòng khách đã sớm chú ý tới hộp rỗng trên bàn trà đã nghi ngờ có phải hộp đựng su kem của mình không, lúc này được xác nhận, mặt tức thì đen thui.

Tâm Hoắc Tiểu Trì dao động, nước mắt chảy ra trong nháy mắt biến thành nước miếng.

Dựa theo bản năng mà cậu cảm thấy cái tên Thẩm Phóng này trù nghệ rất tuyệt vời, thế mà lại cố tình là tình địch của cậu.

Giữa "Đi về luôn" và "Ăn xong rồi đi" suy nghĩ một lúc, Hoắc tiểu thiếu gia vẫn rất có khí phách chọn vế trước.

Nhưng mà cậu vẫn rất nhanh trí để lại đường lui cho mình, lặng lẽ nhét khăn tay vào mặt sau sô pha.

Tiết Diễm cũng không chú ý đến mờ ám của Hoắc Tiểu Trì.

Hắn đi vào bếp, đứng một bên nhìn Thẩm Phóng bận rộn, mặt vẫn đen xì.

Thẩm Phóng một bên cắt thái một bên nghêu ngao hát, mãi một lúc mới chú ý đến hắn, bị dọa đến nhảy dựng, "Ai da, tại sao anh lại không phát ra chút tiếng động nào? Anh ở đây thì Tiểu Trì đâu?"

"Đi rồi."

"Đi rồi à." Thẩm Phóng nói, "Tôi chuẩn bị không ít đâu."

Tiết Diễm: "Thiên nga là của tôi."

Thẩm Phóng: "... Hả?"

Tiết Diễm: "Thiên nga của tôi, anh đưa cho Tiểu Trì ăn hết rồi."

"À," Thẩm Phóng phản ứng lại, "Không phải anh không thích ăn à? Để đấy cũng thật lãng phí."

Tiết Diễm uất ức, "Tôi có nói là không ăn đâu? Hơn nữa vấn đề còn không phải ở đó! Rõ ràng là đồ vật của tôi, thế mà anh lại tùy tiện đem cho người khác?"

Thẩm Phóng cảm thấy anh ta thật sự giận dỗi, lập tức cười lấy lòng, "Xin lỗi xin lỗi. Lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm."

Tiết Diễm bổ sung: "Còn có sữa chua nữa." Cũng đều là của tôi! Thế mà anh đem hết cho thằng nhóc kia!

"Không không không, cái này thì không phải." Thẩm Phóng nhanh chóng tự bảo vệ mình, "Cái này tôi cố ý để lại cho anh. Tôi nhớ anh thích ăn vị đào vàng mà."

Thẩm Phóng buông dao đang thái hành tây trong tay ra, cầm dao khác cắt đào vàng cho vào sữa chua, còn cho thêm một thìa mật ong rồi mới đưa cho Tiết Diễm.

Tiết Diễm nhận lấy, yên lặng ăn hết, mặt vẫn tối om.

Thẩm Phóng nhìn biểu tình của hắn, "Anh nếu thích su kem thì hôm nào tôi làm tiếp cho anh."

Tiết Diễm không nói lời nào.

"Còn có mấy món ngọt khác được không? Pudding xoài? Bánh mochi? Bánh donut? Bánh tart trứng?..."

Nghe Thẩm Phóng xổ một tràng dài đồ ngọt, sắc mặt Tiết Diễm cuối cùng cũng dịu đi, cố bình tĩnh nói, "Quên đi, hôm nay không so đo với anh."

- -----------------------

(*) nose out of joint: bị thất vọng bởi việc làm của người mình mong chờ.

Thịt kho dứa

fa262491aa2deb94f7a467de3e32619d.jpg

Tôm sốt cay

b880a12d647a861c5ea62b73b7edd4ab.jpg

Thịt xào

8fe1501df9b9575092c80dd53f67770a.jpg
Bình Luận (0)
Comment