Lục Dục Thành không để ý tới trò đùa nhạt nhẽo của anh, cao ngạo nói, "Anh dựa vào cái gì mà nói như vậy?"
"Như vậy gì cơ?" Thẩm Phóng ngẩn người, cảm thấy mình nhớ không lầm, cười nói, "Thì là như vậy, chúng ta gặp nhau hai lần, hai lần anh đều ở toilet "có chuyện muốn nói với anh"".
"Ai nói chuyện này, đừng lảng sang chuyện khác." Lục Dục Thành hung tợn trừng anh một cái, "Tự anh sẽ biết mình đã nói gì."
Thẩm Phóng im lặng, chớp chớp mắt, sờ cằm, "Tôi nói hằng bao nhiêu thứ, không nhẽ có thể nhớ rõ những câu mình từng nói ra. Chưa kể tôi với anh vốn không có quan hệ gì, hay là vì tôi đã từng nhắc tới anh?
Lần trước hai người gặp nhau kết thúc ở việc Lục Dục Thành giải thích cùng Thẩm Phóng uy hiếp. Thẩm Phóng cảm thấy được đối phương lần này tìm đến cửa, hoặc là ngại tình nghĩa bạn bè với Tiết Diễm nên chủ động tới sửa chữa quan hệ, hoặc là đã chuẩn bị đầy đủ để hoàn toàn xé rách mặt tìm anh gây sự.
Cho nên ngay từ đầu thái độ Thẩm Phóng vẫn rất bình thản. Nhưng nghe được hai câu không âm không dương (*) này, anh liền ý thức được khả năng cao là vế sau, thế là liền không khách khí nữa.
(Không âm không dương: mơ hồ, không rõ ràng) "Anh cho là tôi không nghe được à? Anh cùng Hoắc Tiểu Trì nói sau lưng rằng cái gì mà vì A Diễm nên mới không ra tay với tôi. Anh cảm thấy mình rất cao thượng à? Vì tôi đánh không lại nên anh giả mù sa mưa ban phát nhân tình?"
Thẩm Phóng không nhịn được nở nụ cười, cảm thấy cái tên con lai trước mặt này rất đẹp mã, dáng người cũng rất tốt, đáng tiếc cũng chỉ là một tên não tàn.
"Thế anh muốn tôi thế nào?" Thẩm Phóng xoay người đối mặt gã, bước thẳng tắp tới trước mặt.
Lục Dục Thành ỷ vào ưu thế chiều cao, híp mắt đánh giá người trước mặt, "Rút lại lời nói vừa nãy của anh."
Thẩm Phóng hết sức thân thiện nhếch khóe miệng, "Vậy thì để anh nhìn xem..."
Sau đó thân hình anh đột nhiên động đậy, Lục Dục Thành còn chưa nhìn rõ việc gì, chỉ cảm thấy cẳng chân bị đá một cái, cả người không tự chủ ngã sụp xuống!
Lục Dục Thành thân cao chân dài, cân nặng cũng tương đối, mà sàn nhà lát gạch bóng loáng cứng rắn, lần này nếu ngã thật sẽ đập mặt xuống đất. Chưa nói đến mất mặt, hủy dung có khi còn là nhẹ.
Mà ngay trước khi gã khó khăn chạm đất, Thẩm Phóng nhanh tay tiếp lấy, một tay thoải mái nâng gã lên, "... Hiện tại tôi đã đủ tư cách nói câu kia chưa?"
Thẩm Phóng đối với khả năng cùng tốc độ của mình đều đúng mực, khiến Lục Dục Thành không nói nổi lời nào, bị dọa đến đầy đầu mồ hôi lạnh, cảm thấy tên này quả thực điên rồi.
Đây chính là bệnh viện! Mặc dù hiện tại trong toilet không có ai nhưng phía ngoài cửa chính là hành lang người đến người đi! Thế mà anh ta dám táo tợn ra tay hãm hại mình!
Nhưng mà lúc này gã cũng cuối cùng học thông minh, đứng thẳng liền lập tức lui về sau vài bước, "Tôi thật ra không muốn nói với anh điều này."
Thẩm Phóng: "Thế rốt cuộc anh muốn nói với tôi cái gì, nói một lời cho xong không được à? Tôi vốn tưởng anh không muốn để ý đến tôi, đến nửa câu cũng không muốn nói cùng, hóa ra là anh khẩu thị tâm phi(*) à?"
(Khẩu thị tâm phi: nói một đằng nghĩ một nẻo) Lục Dục Thành tức đến hộc máu.
Thẩm Phóng thưởng thức biểu tình nghẹn khuất của gã một lúc mới lên tiếng, "Được rồi, anh nói đi."
Lục Dục Thành hít sâu, bình tĩnh nói, "A Diễm có người cậu ấy yêu rồi."
"Cái này lần trước anh nói rồi."
"Tôi không lừa anh, trong lòng cậu ấy thật sự có người rồi. Anh nhất định sẽ hối hận."
Thẩm Phóng trên mặt nghiêm trang, nhưng biểu cảm lại phá lệ lộ ra khoan dung rộng lượng, đầy vẻ am hiểu lòng người, "Anh ấy hai mươi lăm tuổi chứ không phải mười lăm. Một người đàn ông trưởng thành yêu một người thì có vấn đề gì sao? Chỉ cần hiện tại anh ấy toàn tâm toàn ý ở bên tôi là được rồi."
"Vậy anh có biết người trong lòng cậu ấy là ai không? Thế để tôi nói cho anh biết. Thẩm Tiềm. Là anh trai Thẩm Tiềm của anh! Anh cho rằng cậu ấy thích anh sao? Anh cũng chỉ là thế thân của Thẩm Tiềm mà thôi!"
Thẩm Phóng không cười. Lục Dục Thành mỗi lần đều thành công chọc đến mặt không thể đụng tới trong lòng anh. Hoặc là nói, riêng việc nói xấu anh trai anh đã không thể chấp nhận được rồi.
"Lục Dục Thành." Thẩm Phóng nói từng chữ, "Anh cảm thấy anh trai tôi đang nằm viện thì không có cách nào giải thích nên mới đem hết mọi chuyện đẩy lên người anh ấy phải không? Tôi nhớ rõ lần trước tôi đã nói qua cho anh, nếu lại để tôi nghe được..."
"Tôi chỉ đang nói sự thật!" Lục Dục Thành vội vã ngắt lời.
"Vậy anh dám tìm Tiết Diễm đối chất không?
Lục Dục Thành chột dạ một chút, vẫn quyết định, "Đối chất thì đối chất, có cái gì mà không dám."
Tiết Diễm lập tức lôi kéo Lục Dục Thành trở lại phòng bệnh của Hoắc Tiểu Trì, gọi Tiết Diễm ngồi ở trong ra, ba người cùng nhau đi vào một góc hành lang ít người.
Hoắc Tiểu Trì nằm trên giường nhìn thấy Lục Dục Thành không những không đi mà còn quay lại, đã vậy còn mang luôn hai người đi, hận không thể cắn gã một cái.
Thẩm Phóng nhìn Tiết Diễm, đi thằng vào vấn đề, "Anh ta nói trong lòng anh có người, là anh trai tôi. Anh thấy thế nào?"
Thần sắc Tiết Diễm lập tức biến đổi vi diệu, phủ nhận, "Không thể nào."
Trong lòng Lục Dục Thành có chút hối hận vì trúng chiêu khích tướng của Thẩm Phóng, gã vốn không muốn nhanh như vậy đã bại lộ mọi chuyện trước mặt Tiết Diễm, nhưng Thẩm Phóng không cho gã cơ hội đổi ý, lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác. Căn cứ theo quy tắc "Không ăn được thì đạp đổ", gã vội vàng nói với Tiết Diễm: "Tại sao cậu lại không chịu thừa nhận, A Diễm? Còn chưa tới hai tháng, đừng nói cậu đã yêu anh ta đấy chứ? Thẩm Tiềm đối với cậu là gì?"
Tiết Diễm bình tĩnh, "Anh ấy là anh trai Thẩm Phóng Phóng, hiển nhiên cũng là anh trai tôi."
"Nhưng cậu rõ ràng! Rõ ràng..."
"Lục Dục Thành." Tiết Diễm cao giọng, lạnh lùng ngắt lời, ánh mắt sắc bén dị thường nhìn chằm chằm gã.
Lục Dục Thành bị ánh mắt lạnh lẽo vô tình cùng ý uy hiếp ngầm kia làm đau đớn, thở hổn hển, không cam lòng, "Được, A Diễm, cậu được lắm. Coi như tôi mắt mù thích sai người. Hai người một giả vờ giả vịt, một giả câm giả điếc, cũng tính là tuyệt phối. Tôi đây cũng muốn xem các người có thể đi được bao xa!"
Nói xong gã bèn bước tới thang máy cuối hành lang, cũng không quay đầu lại, thật sự rời đi.
Tiết Diễm quay sang nhìn Thẩm Phóng, biểu tình lãnh đạm cùng giận dữ còn chưa hoàn toàn thay đổi.
Thẩm Phóng ngược lại còn an ủi hắn, "Anh đừng tức giận." Nói xong còn giơ tay xoa xoa đầu hắn.
"Những lời Lục Dục Thành nói..."
"Ngay cả Hoắc Tiểu Trì cũng biết lời anh ta nói một câu cũng không thể tin, tôi sẽ không dễ bị anh ta châm ngòi đâu. Tôi tin anh chứ không tin anh ta."
Biểu tình Tiết Diễm mới dịu đi một chút, lúc này mới nhớ tới việc bỏ tay Thẩm Phóng trên đầu mình xuống, "Vậy là tốt rồi."
Hai người quay trở lại phòng bệnh, nói chuyện với Hoắc Tiểu Trì một lúc mới trở về nhà.
Cuối tuần lúc nào cũng chạy nhanh như chó chạy ngoài đồng. Nháy mắt đã tới tuần mới, một vòng tuần hoàn mới lại bắt đầu, Thẩm Phóng lại tới công ty, bệnh viện, về nhà, tuần tự như vậy.
Nhưng mà tới thứ tư tuần này lại là ngoại lệ, vừa đúng dịp lễ Thanh niên 4-5, người còn trong độ tuổi thanh niên Thẩm Phóng may mắn được hưởng nửa ngày nghỉ.
Buổi sáng hôm đó Thẩm Phóng nhận được tin tức, hết sức vui vẻ khoe với vòng bạn bè. Thế nhưng những người khác lại không được nghỉ, thế là không có đồng bọn cùng anh đi chơi.
Giữa trưa ăn cơm cùng đồng nghiệp ở căng tin, anh cảm thấy có lẽ Tiết Diễm còn chưa nhìn đến vòng bạn bè, cố ý gọi điện cho hắn khoe khoang, "Chiều nay tôi được nghỉ này, hơ hơ hơ."
Tiết Diễm quả nhiên còn chưa xem, hỏi lại: "Tại sao lại nghỉ?"
"Hôm nay là 4-5, là lễ Thanh niên." Thẩm Phóng cao hứng, "Công ty anh có cho hội thanh niên nghỉ không?"
Tiết Diễm: "Không có."
"Đồ tư bản!" Thẩm Phóng cười, "Buổi chiều tôi có thể đi chơi đấy, ha ha. Ghen tị không?"
Tiết tổng có thể tùy ý ký giấy nghỉ phép cho mình cũng không ghen tị, truy hỏi, "Anh đi đâu chơi?"
"Tôi còn chưa nghĩ ra đi đâu."
Tiết Diễm đột nhiên nói, "Không thì anh tới công ty đi. Tới tổng bộ bên này."
"Hả?" Thẩm Phóng sửng sốt: "Tới chơi có sao không?"
"Anh tới xem một chút cho biết." Tiết Diễm nói, "Nếu sau đó còn thời gian thì theo tôi về nhà một chuyến."
Ý hắn là nhà cha mẹ, Thẩm Phóng nghe hiểu.
Thẩm Phóng ngẫm nghĩ, cảm thấy đi tham quan cũng tốt, lần trước ký hợp đồng còn chưa kịp đi quanh, chỉ nhớ là rất lớn, "Được."
Anh lên mạng tra đường, "Tôi đến bệnh viện trước rồi tới tìm anh sau. Có lẽ ba giờ mới tới, lúc đó anh có rảnh không?"
Tiết Diễm: "Được. Anh có nói với tài xế đổi thời gian tới đón anh không?"
"Không cần. Tôi ăn cơm xong là đi, đi tàu điện ngầm được rồi. Giờ mà gọi tài xế tới lại tốn thời gian."
Tiết Diễm "Ừm" một tiếng, "Chú ý an toàn."
Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Phóng tiếp tục ăn cơm, cười hì hì tạm biệt nhóm đồng nghiệp, đi tới ga tàu điện cách đó không xa.
Mà Tiết Diễm lại nghiêm túc gọi cho thư ký: "Cuộc họp chiều nay đổi sang sáng mai." Tiếp theo bèn lấy tài liệu cùng hợp đồng hôm nay phải phê duyệt xong ra xem, giành giật từng giây làm việc.
Tình trạng của Thẩm Tiềm vẫn như vậy, Thẩm Phóng biết việc này cũng không bắt ép được, chỉ có thể cùng anh trai nói chuyện, hát cho anh nghe, massage cho anh, thỉnh thoảng đưa anh ra ngoài hít thở không khí, hết sức giữ cho cơ thể anh khỏe mạnh.
Anh tới bệnh viện gần như mỗi ngày, bác sĩ cùng y tá phụ trách Thẩm Tiềm đều quen thân với Thẩm Phóng. Bọn họ đều thích thanh niên lạc quan sáng sủa này, đôi khi nhìn thấy anh còn nói giỡn vài câu.
Bên ngoài bệnh viện có rất nhiều hàng hoa tươi quà tặng, thường có đứa trẻ con của chủ tiệm ôm hoa đứng bên đường rao hàng. Thẩm Phóng rời khỏi bệnh viện cũng đi qua, nghĩ tốt xấu gì mình cũng tới công ty thăm người, đi tay không cũng không tốt, liền thuận tay mua một bó hoa.
Cửa hàng bán hoa bày rất nhiều bó hoa tạo hình sẵn trên kệ để khách có thể tham khảo, Thẩm Phóng nhìn trúng một bó, chủ thể là hoa hồng nhạt phối cùng với bách hợp cùng cẩm chướng cũng hồng nhạt, lại được điểm xuyết rất nhiều hoa sao trắng tinh. Anh không hiểu gì về hoa, nhưng nhìn lại cảm thấy nó rất thuần khiết, bèn nói với nhân viên bán hàng, "Tôi lấy bó này, nhưng đổi hoa hồng nhạt thành hoa hồng đỏ đi."