Hôn Ước Quý Tộc

Chương 27

Ánh nắng ban mai dịu dàng hắt qua lớp cửa kính, chiếu vào gương mặt trắng nõn đang còn say ngủ trên giường. Đôi mi cong cong khẽ chớp, Hải Nghi định vươn tay che đi ánh sáng chói mắt, nhưng sự nặng nề ở bụng làm cô cảm thấy không thoải mái.
Thì ra là Hải Nam trong lúc ngủ nắm chặt tay cô không buông, hai bàn tay đan chặt vào nhau, cô chậm rãi xê dịch thân thể sợ làm cho người kia thức giấc, nhưng không may tiếng chuông điện thoại lại đúng lúc vang lên. Hải Nghi thở hắt ra.
Xong rồi!
Nhìn đôi mắt dần hé ra sau hàng mi, cô thật muốn độn thổ đi cho rồi, thật xấu hổ. Hải Nam ngẩng đầu khỏi bụng cô, nhíu mày nhìn nơi mình đã an giấc, trong lòng thầm khen, thật thoải mái a, lại còn rất êm nữa.
Hải Nam vươn vai, bất giác nhìn thấy hai áng mây hồng trên mặt Hải Nghi, hắn lấy làm vui lắm. Hắn khẽ cười, véo mũi cô, dịu dàng nói.
-Hải Nghi, chào buổi sáng!
Mái tóc bù xù do mới ngủ dậy không những không thấy khó coi mà còn làm cho hắn thêm phần đáng yêu, càng giống như một cậu trai nghịch ngợm, lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn cô cười, ánh sáng nhu hòa cứ thế bị hắn hấp thụ, dường như nụ cười kia càng phát ra hào quang chói mắt, khiến Hải Nghi nhìn có chút ngơ ngẩn.
“Cốc”
-Á, đau. Anh làm gì thế?
-Đồ ngốc, điện thoại đang reo kìa.
Hải Nghi lúc này mới thu lại bộ dáng xấu hổ của mình, trừng mắt nhìn Hải Nam đi vào toilet, trước khi đi vào hắn còn quăng lại một câu khiến cô tức muốn hộc máu.
-Hải Nghi, khăn giấy ở đầu giường, đừng quên lau nước miếng… hahaha

Tiếng cười sảng khoái lan tràn trong không khí.
“Bộp”
Hậu quả hiển nhiên là chiếc gối không cánh mà bay thẳng vào người Hải Nam, may mắn thay khi đó cánh cửa vừa đóng lại.
-Trần Vũ Hải Nam, anh… anh được lắm… Hừ.
Hải Nghi tức giận hét lên, chính cô cũng không biết vừa rồi chính mình đã lau lau khóe miệng. Tiếng chuông lần nữa vang lên, với tay lấy điện thoại, nhìn cái tên đang nhấp nháy cô thầm than không ổn.
-Alo

-Cái gì? xem mắt?
-Huhu… Black cậu phải giúp tớ, tớ không muốn xem mắt đâu?
-Ờ… đừng khóc… tớ biết rồi… cậu chờ mình đừng đi đâu nhé!
-…Bye
Lúc Hải Nam bước ra vừa vặn nghe được hai từ nhạy cảm nhất “Xem mắt”, mí mắt giật giật, hắn thong thả bước ra. Mái tóc nâu đen chải lại gọn gàng, đôi mắt có thần ẩn hiện hàn băng, áo sơ mi ca rô màu đen kết hợp với quần ka ki cùng màu càng tôn lên chiều cao lí tưởng cùng khí chất vương giả bí ẩn trời sinh.
Hai tay đút túi, bộ dáng cao cao tại thượng như một vương tử của hắn cao ngạo nhìn Hải Nghi, ánh mắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào người cô nhu muốn đòi lời giải thích hợp lý.
Dưới ánh mắt như hàn băng kia Hải Nghi bất giác quấn thêm một lớp chăn, trong lòng nghĩ: có phải điều hòa bị hỏng không sao cô lại cảm thấy lạnh như thế nhỉ?
Bất quá trên mặt vẫn tươi cười gượng gạo so với khóc còn khó coi hơn. Lạy trời a, với tình cảnh này làm sao cô ra ngoài được cơ chứ!
Cười haha hai tiếng, Hải Nghi cuống quít đứng bật dậy.
-Hihi, em… em đi rửa mặt.
Không biết tự lúc nào cô cư nhiên lại sợ Hải Nam, cái tên vị hôn phu trời đánh mà lúc trước cô thầm nguyền rủa, lắc lắc đầu, Hải Nghi bước nhanh vào toilet rửa mặt chải đầu.
“Cạch” một tiếng cửa toilet mở ra, Hải Nghi ló ra một cái đầu, cười hì hì lấy lòng nhìn Hải Nam.
-Ách… Hải Nam thân mến! Hi… anh, anh có thể cho em… cho em… mượn một bộ quần áo hay không vậy?
Nói xong câu đó, Hải Nghi cúi gầm mặt, thật xấu hổ mà. Thật lâu không thấy động tĩnh từ người kia, Hải Nghi do dự, rồi ủ rủ nói:

-À… nếu không được cũng không sao đâu, hihi… em… em có thể mượn người khác…
Lời nói còn chưa dứt thì trên đầu cô xuất hiện một bộ quần áo con trai, Hải Nghi đưa tay lấy bộ đồ đang hạ cánh trên đầu mình xuống nhìn Hải Nam, xong lại nhìn quần áo trong tay, rốt cuộc mỉm cười làm mặt quỉ với Hải Nam.
Khoảng 5’sau, Hải Nghi xuất hiện với áo sơ mi sọc ca rô đen đỏ, ống tay áo được sắn lên tới khuỷu tay do quá dài. Cái quần kaki màu đen miễn cưỡng sắn lên một chút cũng không thành vấn đề. Mang giày thể thao màu đen, nhìn đồng hồ trên tay nhấp nháy ánh sáng đỏ, Hải Nghi nhíu mày, nhanh tay lấy chiếc mũ lưỡi trai màu đen, vấn lên mái tóc dài rồi đội lên.
Lúc xoay người định đi ra cửa thì chợt rùng mình, xoay người bắt gặp ánh mắt nghiên cứu của Hải Nam khiến cô có hơi chột dạ.
-Em ăn mặc như thế định đi đâu?
Hải Nghi sửng sốt nhìn Hải Nam, hắn một tay khoanh trước ngực, một tay sờ cằm nghiên cứu nhìn cô. Ách, chẳng lẽ cô lại nói với hắn cô đi xem mắt sao?
Nghĩ đi nghĩ lại nên thành thật vẫn hơn.
-Hải Nam, em có việc muốn nói với anh.

-Vậy à!
Hải Nghi rất nhiệt tình kể lại câu chuyện, đổi lại chỉ nghe được hai chữ, khiến cô tức muốn đánh vào cái bản mặt thản nhiên của hắn.
-Ân, vậy nên anh giữ bí mật này nhé, đặc biệt đừng nói với bọn người Hải Phong, nếu có ai hỏi thì anh nghĩ cách gì đi nhé, nhé, nhé!
Nói rồi còn làm nũng kéo kéo cánh tay hắn, ánh mắt chân thành nhìn Hải Nam khiến hắn có chút mềm lòng, bất giác hành động nhanh hơn suy nghĩ.
Nhận lấy cái gật đầu của Hải Nam. Hải Nghi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, giải quyết xong một mối họa rồi nha.
-Hôm nay giải quyết luôn đi.

-Giải quyết gì cơ?
Hải Nghi thật không đuổi kịp tư duy của hắn. Có thể nào nói chuyện đầy đủ ý nghĩa hơn được không?
-Giải quyết chuyện cô gái kia, không thể để ai dòm ngó vị hôn thê của anh… kể cả con gái đi chăng nữa.
Hắn nâng cằm của cô lên ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn, trong ánh mắt sau thẳm kia cô rõ ràng nhìn thấy sự nghiêm túc, không phải nói đùa, còn có một chút bất an khó nắm bắt xẹt qua rồi nhanh chóng được hắn thu hồi lại. Có phải hắn cảm thấy không an toàn không? Trong lòng Hải Nghi tự hỏi.
-Á, đau. Em làm gì thế?
-Đồ ngốc, em biết rồi, sau này em sẽ bảo vệ anh.
-Mãi mãi?
-Ukm, mãi mãi.
Hắn mỉm cười, hắn tình nguyện đi theo cô, cho dù cô có nói bảo vệ hắn đi chăng nữa thì sau này hắn nhất định sẽ không để cô bị tổn thương, có được lời này là tốt rồi, sau này cô nhất định sẽ yêu hắn, hắn tin tưởng hắn sẽ làm cô yêu hắn.
……..
Hải Nghi lái xe đi xuống núi, nhanh chóng liên lạc với Red.

Bình Luận (0)
Comment