Honey! Cùng Nằm Mộng Nào

Chương 1

“Quái thật…”

Lê Tu Triết đỡ tường lảo đảo đi mấy bước, chẳng biết có phải do uống nhiều rượu hay không mà đầu quay mòng mòng. Bước vào trong phòng, anh mệt mỏi giơ tay lên ấn ấn huyệt thái dương, anh bỗng thấy có gì đó kì kì, híp mắt nhìn tứ phía, chợt nhận ra cảnh trí xung quanh hoàn toàn xa lạ. Có vẻ là phòng của một khách sạn nào đó, ánh đèn mờ mờ, bên ngoài cửa sổ chỉ có một màu đen kịt chứng tỏ bây giờ đang là nửa đêm. Anh không có nhớ rõ mình đến chỗ này làm gì, hình như hôm nay có một buổi tiệc rượu, còn đứng ở quầy lễ tân cụng một ly nữa.

Lắc đầu, cảm thấy tỉnh táo hơn một chút, Lê Tu Triết kéo cà vạt của mình ném về phía trước, mặc kệ ra sao, chuyện quan trọng nhất hiện tại là phải nghỉ ngơi một chút đã. Kỳ lạ là, căn phòng này không lớn, chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn được hết không gian bên trong, nhưng anh cảm giác là chiếc giường ở giữa phòng chỉ mới vừa xuất hiện.”Chắc là mình gặp ảo giác rồi, hôm nay đúng là mình say quá mức.” Tự nghĩ như vậy, đột nhiên anh đứng lại bên cạnh giường lớn.

Đập vào mắt là một thân thể trẻ trung, nửa quỳ ở đầu giường, ruy băng màu đen quấn quanh trên da thịt mềm mại trắng nõn mang đến cảm giác mờ ám dụ hoặc,trói chặt tay chân khiến cậu không thể nhúc nhích. Mà người thiếu niên trẻ tuổi này dường như đang rơi vào hôn mê, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt kỳ lạ, chỉ lộ ra cánh môi đỏ tươi ma mị. Cậu cứ yên tĩnh như vậy dựa vào đầu giường, đầu hơi nghiêng về một bên, không hề biết mình đang ở trong một tư thế cực kì nhạy cảm.

Đây không phải là lần đầu nhìn thấy hình ảnh như vầy, trước giờ có rất nhiều cán bộ các công ty khác muốn tạo mối quan hệ với Lê Tu Triết, cách quang minh chính đại không được, thì lại lén lút kiếm người tặng anh,nam nữ loại hình gì cũng có cả, một vài người thì được cho ăn mặc, ‘đóng gói’ như món quà thật sự đưa lên trên giường. Tiếc là Lê Tu Triết trước nay không hứng thú, tàn nhẫn ném người đi, sau đó đem công ty đó vào danh sách đen tương lai không bao giờ hợp tác. Cho dù có rất nhiều “món quà” mang khuôn mặt đẹp đẽ quỳ trước anh cầu xin khóc lóc hay làm đủ cách cám dỗ, Lê Tu Triết cũng chỉ mặt lạnh cách xa, đến cả góc áo cũng không thèm chạm vào.

Nếu mà anh không cố gắng kiềm chế, có lẽ đã chịu không nổi mà vặn cổ người ta.

Nhưng mà, hôm nay Lê Tu Triết lại có gì đó kì lạ, bản thân anh cũng nhận ra, nhìn thấy người bị trói trước mắt, thế mà anh lại hơi có phản ứng sinh lý! Mang theo sự tức giận cùng bối rối, anh bước nhanh về phía trước siết chặt cổ đối phương, lớn tiếng quát lên: “Ai đưa cậu tới đây?” Thế nhưng đối phương lại không hề tỉnh dậy,cánh tay cậu mềm nhũn ngã về một bên khác, chuông lục lạc trước ngực theo động tác lại kêu leng keng leng keng, giống như đang dụ dỗ người ta chạm vào.

Hít sâu mấy lần, Lê Tu Triết phát hiện thân dưới của mình cũng bắt đầu cứng, đầu choáng váng cùng phản ứng khô nóng không chừng do thuốc kích dụng gây ra. Anh bỏ tay ra khỏi cổ người ta rồi đứng lên, định rời khỏi cửa, sau đó còn tính cho người điều tra ai dám gan dạ bày ra trò bỉ ổi này.

Một thanh âm đột nhiên vang lên từ phía sau anh, nghe như giọng con nít mới tập nói, đứt quãng, âm cuối lại bất ngờ vọng đi vọng lại trăm ngàn lần: “Vô dụng… Là, là anh… Lựa chọn ở lại chỗ này…”

Lê Tu Triết quay đầu lại nhìn, phát hiện không biết từ khi nào cái người vốn đang mê man đã tỉnh lại, dựa vào đầu giường hướng về phía anh nở nụ cười trêu tức. Tuy rằng biểu cảm đã bị mặt nạ che bớt, thế nhưng góc cong của khoé môi cũng thể hiện đầy đủ sự tự mãn của đối phương. Không tin tà, anh xoay tay vặn nắm cửa, ấy vậy mà không hề nhúc nhích, có vẻ đã bị khóa lại. Căn phòng này không có cửa số, chí ít là bên trong tầm mắt Lê Tu Triết chỉ có một vách tường treo đầy các tác phẩm hội họa to nhỏ. Lần đầu tiên kể từ khi trưởng thành anh bị nhốt lại, hơn nữa còn ở cùng một người xa lạ có ý đồ quỷ quái, Lê Tu Triết thấy mình sắp không thể kiềm được lửa giận.

“Nói! Làm thế nào để đi ra ngoài!” Siết chặt cổ đối phương, chạm vào đầu giường lạnh ngắt, hơi thở của Lê Tu Triết lại càng gấp hơn, vật lộ kiểm soát lực tay để không đến mức làm đối phương bị thương. Vậy mà người kia không thèm để ý,trái lại còn uốn éo thân thể, ở trong tư thế bị trói hơi ngẩng đầu lên, mặc anh nắm cổ mình: “Không ra được.” Thẳng thắn phun ra một câu, sau đó dừng lại một chút, Lê Tu Triết lập tức nghe được một câu mà anh không kiểu gì thông nổi “Bởi vì chính anh không muốn đi mà.”

Nhíu mày, cảm giác say mê dâng lên từng cơn, Lê Tu Triết không có cách nào suy nghĩ cẩn thận, lực tay cũng hơi giảm xuống, khiến người kia có cơ hội lại gần, mang theo ẩn ý dụ hoặc liếm một cái trên bụng anh. Tuy rằng cách lớp áo sơ mi, thế nhưng xúc cảm trơn trượt của đầu lưỡi phảng phất xuyên thấu khắc lên trên da thịt, làm Lê Tu Triết đờ cả người, thần trí trở lại lập tức đẩy đối phương ra: “Bớt giỡn đi”

Đối mặt với Lê Tu Triết lạnh lùng, đối phương vẫn tự nhiên mở rộng thân thể, ruy băng trói trên người như đồ lên những đường nét quyến rũ, đặc biệt, hai điểm hồng hơi nhô lên ở ngực dưới ánh đèn mờ nhìn giống như trái chín, phía trên đầu ti diễm sắc còn đeo chiếc khuyên, mỗi chiếc khuyên lại có một cái chuông lục lạp, mỗi khi ngực hô hấp lên xuống thì phát ra tiếng vang lanh lảnh.”Nếu không phải anh quyết định đưa tôi tới, tôi cũng không cách nào xuất hiện trước mặt anh được.” Thanh niên trẻ tuổi này nói chuyện rất từ tốn, từng chữ từng chữ giống như chưa sức mạnh vang vọng mãi trong lòng người nghe, cảm giác được nhịp thở của Lê Tu Triết lại gấp hơn mấy lần, anh liếm liếm đôi môi: “Thật sự không muốn chạm vào tôi à?”

Nhất định phải từ chối, Lê Tu Triết nghĩ thầm. Nhưng mà ngón tay của anh đang phát run, giống như khát khao đụng vào thân thể trước mắt, tầm mắt cũng không thể dời đi, đường nhìn lại rơi xuống phần da thịt trắng nõn phía dưới xương quai xanh. Thật kì lạ. Lê Tu Triết trong mắt người khác là một người mà dùng từ nhà tu khổ hạnh để hình dung cũng không quá đáng, ba mươi mấy tuổi vẫn độc thân chưa chạm vào ai, “Lão xử nam” cùng “yếu sinh lí” là những từ mà mỗi khi người khác thảo luận tới thì lập tức xuất hiện. Lê Tu Triết cũng biết mình ở tuổi này mà còn chưa lên giường với ai thì rất kì dị, nhưng ở cùng người khác thì trong vô thức cứ phải kéo dài khoảng cách, càng không thể tưởng tượng nổi cảnh làm tình với bất kì ai.

Thế mà bây giờ, anh lại thật sự bị con người trước mắt quyến rũ.

Cảm giác say khướt lần thứ hai chiếm cứ lý trí, các loại ý nghĩ trong đầu Lê Tu Triết đều biến mất, chỉ dư lại lời mời gợi tình của đối phương. Thấy anh không động đậy, người kia cũng lớn mật mà tiếp tục hôn lên lồng ngực của anh, bụng dưới, cho dù bị khuyên ti ghìm lại nên không thể có động tác quá lớn, nhưng vẫn cứ dùng đầu lưỡi ướt đẫm làm loạn.

Lê Tu Triết không biết mình đang làm gì, cũng không biết vào lúc ấy, anh đã đem người ta nhấn xuống đầu giường, chui đầu vào cổ đối phương gặm cắn lưu lại một dấu ấn ửng hồng. Đối phương ngoan ngoãn chiều theo hành động của anh, trong miệng kêu lên vài tiếng rên rỉ, như vô ý như cố ý, kéo dài âm cuối làm dây thần kinh anh rung động, trong xương như xuất hiện dòng điện chạy qua. Theo cái cổ, lướt qua xương quai xanh, rồi rơi trước ngực, đầu ti hồng hào đã sớm run rẩy nở lớn chờ đợi Lê Tu Triết hành hạ, lục lạc hối hả run rẩy. Lê Tu Triết nghĩ thế,mà cũng làm thế, mặc dù không có kinh nghiệm thực tiễn, nhưng một người đàn ông trưởng thành ai mà chưa từng xem vài ba bộ phim ấy ấy, dùng bàn tay phát run chạm thử, lòng bàn tay chà sát qua chỗ mềm mại đang nhô lên kia, khiến cho người nọ giật bắn lên, lập tức càng thêm khao khát chủ động cọ lấy cọ để bàn tay của anh.

Ngón tay nhẹ nhàng gảy đầu v* diễm lệ, thỉnh thoảng chà quanh đầu nhũ, thân thể dưới lòng bàn tay lập tức trở nên khó chịu ưỡn ngực, chờ anh lần thứ hai nghiền ép cái điểm đang nhô lên kia, mới sung sướng kêu rên. Cảm giác đụng chạm không chỉ làm Lê Tu Triết cả người khô nóng, đầu nhũ đeo lục lạc lại gần như một khắc không ngừng mà kêu lên, chen lẫn bên trong là âm thanh kiều mị của người thanh niên trẻ tuổi, sâu sắc kích thích đầu óc của anh. “Ừm… sướng quá…” Có thể nói là phóng đãng, người kia áp sát trên người Lê Tu Triết, đầu nhũ bị khuyên ti trói buộc khiến nhô cao không tưởng, lần này càng thêm sưng dữ dội hơn, nương theo đầu ngón tay đang ma sát không ngừng, khoái cảm từng cơn dậy sóng như dòng điện chạy khắp người.

Cảm thấy thái độ cậu mới nãy còn như kinh nghiệm đầy mình, thế mà lúc được xoa đầu v* lại hiện ra sự lóng ngóng, đáy lòng Lê Tu Triết không hiểu sao cảm thấy chút chút vui sướng, trên tay cũng giảm lại lực xoa nắn. Mà lúc này, người kia xương cốt đã nhũn hết ra thế nhưng vẫn không sợ chết khiêu khích anh: “Còn chưa đủ nha” Bờ môi khẽ nhếch, hô hấp ấm áp mà ướt át vuốt ve trong màng nhĩ Lê Tu Triết “Ăn sạch tôi cũng được nha”

Lê Tu Triết biết mình e rằng say khướt đến thần trí mơ hồ, vốn phải đẩy người ta tỉnh táo lại, thế nhưng thân thể giống như không nghe theo lí trí, vệt nước trượt dài từ cổ đối phương, rồi như lưu luyến trước ngực không muốn rời đi. Trong miệng ngậm lấy hạt thịt phảng phất có thể nếm ra vị ngọt, đầu lưỡi không ngừng khuấy đảo, phần thịt lồi lên theo đầu lưỡi liếm qua dường như run rẩy không ngừng, hoàn toàn không khớp với lời nói vừa rồi của người trong ngực, hiện ra vừa lóng ngóng vừa thẹn thùng. Nhưng nếu tiếp tục kích thích, thì sẽ tình dục dâng trào mà khát vọng tới gần, kể cả khuyên bạc trên đầu nhũ cũng bóng loáng run run, tiếng vang của lục lạc bị âm thanh liếm mút chậc chậc che lấp. Tình cờ dừng lại,anh thấy vài sợi chỉ bạc nhiễu xuống giữa đôi môi đang hở ra, đây là cảnh tượng dâm mị nhất mà Lê Tu Triết từng thấy.

“Đúng, mạnh một chút đi …” Bị liếm láp đến nỗi mơ hồ, cậu cũng mới biết hai nơi này có thể mẫn cảm đến vậy, vui sướng nghênh đón dòng điện giống như tê dại, thậm chí rên rỉ những câu chữ dâm tục. Cúi nhìn cái đầu trước ngực, cậu giật giật tay chân, bị trói chặt quá mức không cách nào cử động, cậu không khỏi thấp giọng than thở: “Cứ như vậy… anh cũng không cho tôi chạm anh sao…”

Hơi thả miệng một chút tạo ra tiếng lóc bóc, Lê Tu Triết híp lại mắt, tiếng thở dài loáng thoáng như không có, làm cho anh theo bản năng hỏi: “Làm sao đó?” “Hút ngực của tôi thoải mái không?” Người kia không có trực tiếp trả lời, mà là lơ đãng dời chủ đề, hơi hơi ngồi dậy, hạt ti sưng múp dưới ánh đèn càng thêm bóng loáng tỏa sáng. Lê Tu Triết cảm thấy được chính mình điên rồi, vậy mà bật thốt ra “Thoải mái”, vẫn không có bất kỳ sự phẫn nộ nào vì nguyên tắc bị đánh vỡ, ngược lại, đáy lòng cảm giác có phần tiếc nuối.

Đúng là, như ai đó từng nói, thân thể như vậy theo một nghĩa nào đó thì “ăn” rất ngon.

Bỗng người đàn ông cười cười, quay đầu nhìn chung quanh, trêu: “Đáng tiếc, anh muốn dừng.” Lê Tu Triết thuận tầm mắt của cậu nhìn qua, từ trần nhà đến vách tường, tất cả xuất hiện vết nứt chằng chịt rồi vỡ tan, vô số mảnh vụn tung bay ở giữa không trung, bóng tối từng chút từng chút bao phủ, rất nhanh cũng chỉ còn sót lại vị trí hai người bọn họ, giống như ốc đảo biệt lập giữa biển.

“Cậu rốt cuộc là ai?” Nỗ lực giữ lại có một tia thanh tỉnh, Lê Tu Triết một tay chống lên giường, một tay che cái trán, huyệt thái dương bắt đầu xuất hiện từng cơn đau đớn. Người kia âm thanh tựa hồ rất gần, lại trở nên rất xa: “Nếu như anh muốn, tôi mới có thể xuất hiện.” Âm cuối dần dần biến mất, thời khắc cuối cùng, Lê Tu Triết bắt được một câu: “hẹn gặp lại.”

Trong nháy mắt bị bóng tối vô hạn nhấn chìm.

Lúc Lê Tu Triết mở mắt ra, trời đã sáng, điện thoại di động bên cạnh trên tủ đầu giường đang run từng hồi. Anh ngủ ở trên giường nhà mình, không có ở nhà hàng rượu, không có uống say, càng không có người đàn ông khoả thân nằm trên giường chờ anh. Khóe mắt có điểm cay cay, chủ yếu là từ bóng tối tỉnh dậy, bị ánh sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào kích thích. Một hồi lâu sau anh mới lấy lại tinh thần, ngồi dậy khỏi giường, giữa hai chân bỗng xuất hiện cảm giác dính nhớp.

Thì ra là mộng tinh.

Đắm mình trong nước nóng, rất nhanh thân thể cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, Lê Tu Triết không nhịn được đi nhớ lại nội dung giấc mộng kia, quá mức chân thực, cảm giác quá giống. Cảm xúc trong lòng bàn tay, đầu lưỡi thưởng thức, cùng với người kia gần như phóng đãng kêu rên lời ngon tiếng ngọt, làm cho anh không có cách nào bình tĩnh trở lại. Chỉ là, cuối cùng, anh vẫn không biết thân phận của đối phương.

E là chỉ một giấc mộng tự nhiên, làm sao mà có thể tự tạo ra được đối tượng. Từ khi biết mình là đồng tính tới nay, Lê Tu Triết đã tìm hiểu rất nhiều kiến thức liên quan, cũng thấy rõ ràng góc thối nát trong xã hội đó.Vì không muốn mình biến thành như vậy, anh luôn luôn giữ mình trong sạch. Có lẽ, chính vì đó mà qua nhiều năm thì tới giờ anh vẫn độc thân.

Nước dần dần lạnh đi, Lê Tu Triết thở dài một hơi, đột nhiên ý thức được người trong mộng chính là mẫu người mình hợp ý nhất, nếu không,anh cũng không đến mức bỏ xuống đề phòng trong tiềm thức, để mặc bản thân trầm vào bể dục.”Nếu như anh muốn, tôi mới có thể xuất hiện.” Dựa theo trong trí nhớ tự lẩm bẩm câu nói kia, anh lau mặt một cái, thầm nhủ chính mình tưởng tượng quá nhiều, nội dung vở kịch kiểu này mà còn có thể mơ thấy.

Một cơ thể ướt đẫm trở lại phòng ngủ, mở điện thoại di động, trong đó có rất nhiều tin nhắn từ bác sĩ tâm lý, hỏi anh tối hôm nay có đến hay không. Đây là người quen của Lê Tu Triết, một năm qua đã giúp anh khống chế được khuynh hướng bạo lực, giữ anh lại hình tượng nho nhã. Nhưng mà, Lê Tu Triết suy nghĩ một chút, nhắn lại “Xin lỗi”, từ chối yêu cầu gặp mặt. Không biết tại sao, sau khi gặp giấc mơ kì quái, anh có hơi sợ hãi đối phương phát hiện ra.

“Không sao. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe.” Đối phương nhắn trả lời rất nhanh, trước sau như một quan tâm hắn, Lê Tu Triết thậm chí có thể tưởng tượng ra người kia mang khuôn mặt mỉm cười ngồi ở trong phòng làm việc. Anh cầm điện thoại di động nhìn một hồi, bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, mới gõ câu tiếp theo “Cảm ơn”,câu trả lời có chút lạnh nhạt. Tuy nhiên đối phương cũng đã quen, trên màn ảnh hiện lên dòng chữ “Không cần khách sáo đâu”, rồi chậm rãi tối đen.

Nếu như muốn tưởng tượng, cũng phải dựa vào hình tượng người gần gũi với mình như cậu ấy chứ nhỉ? Lê Tu Triết không khỏi nghĩ thế, sau đó phản ứng lại mới âm thầm chửi bản thân, nếu ai đó biết mình bị một tên đồng tính ý dâm trong đầu, chắc chắn sẽ cảm thấy buồn nôn chết mất.

Chỉ có điều, thân hình người trong mộng, thật sự quá giống đối phương….
Bình Luận (0)
Comment