Trong thư phòng có một hàng bút lông, to to nhỏ nhỏ, là bằng chứng cho thấy Lê Tu Triết luyện thư pháp trong nhiều năm. Kỳ thực anh không thích viết các kiểu chữ viết, lúc trước cùng ông ngoại luyện tập cảm giác vô cùng nhàm chán. Chẳng qua, bây giờ người thân duy nhất này đã mất rất lâu rồi, anh cũng chỉ thỉnh thoảng viết một bức* để nhớ lại ngày xưa.
*Thiên (篇): nghĩa là bài, phần, trang. Ở đây có thể hiểu là một bức thư pháp.Thiên còn là rút gọn của Thiên pháp (篇 法) chỉ bố cục của một bức thư pháp. Một bức thư pháp có thiên pháp (hay còn gọi là chương pháp/ bố bạch) đẹp sẽ tạo ấn tượng tốt với người xem.Nhưng mà, Lê Tu Triết chưa từng nghĩ, sẽ có người ngủ trên bàn làm việc của anh, trên người không mảnh vải hỏi anh có thể viết chữ lên da thịt hay không. Lại là một giấc mộng hoang đường mà mê hoặc, anh đứng ở trước bàn gỗ lim rộng lớn, cái người quen thuộc kia liền nằm ngửa mặt lên, tứ chi buông lơi mở rộng, lộ ra phần ngực bằng phẳng cùng hạ thân non nớt. Nhưng lời nói của đối phương lại suồng sã đến cực điểm, âm cuối du dương, bên dưới mặt nạ che đi nhất định là ánh mắt quyến rũ (
mị nhãn như tơ): “… Mấy cây bút lông kia đều rất đẹp, có thể đem viết tên lên người em không?” Vừa nói, vừa tùy tiện mở rộng cơ thể chính mình ra, da thịt trắng nõn vì không cẩn thận dính một vài vết mực cùng nốt ruồi son bên hông tự bổ trợ lẫn nhau.
Chăm chú nhìn nốt ruồi son kia một lúc lâu, Lê Tu Triết dao động tinh thần, tiện tay cầm lấy một cán bút dài mảnh treo ở trên giá, hướng đến hông đối phương nhẹ nhàng quấy nhiễu. “Nhột quá, đừng chạm!” Người kia co rúm người lại tránh đi, lại bị Lê Tu Triết đè lại, trên mặt bàn cứng rắn không có chỗ để trốn, đành phải một bên phát run một bên cảm nhận tê dại khi ngòi bút đảo qua hông.
Nhận ra được gì đó, đầu óc một mảnh hỗn loạn, Lê Tu Triết qua một thời gian dài, đến khi người dưới tay nước mắt lưng tròng, mới đột nhiên tỉnh táo, dừng động tác trên tay lại. Nhưng người trước mặt cả người ửng hồng, khi bút lông lướt trên da thì lại nhỏ giọng rên rỉ, cảnh tượng không có chỗ nào không dụ hoặc người ta phạm tội. “Viết tên lên đi.” Bên tai vang lên âm thanh của đối phương, yết hầu Lê Tu Triết không tự chủ trượt xuống, suy đoán được xác nhận một phần càng thêm xao động, bút lông trong tay lần nữa hạ xuống, lần này lông tơ cứng vừa phải trực tiếp hạ xuống chỗ nhô ra trước ngực, xấu xa mà đùa giỡn đầu v* mẫn cảm, hai điểm đỏ tươi nhanh chóng sưng to đứng lên.
Người chủ động quyến rũ cũng không nghĩ đến bút lông có thể kích thích mãnh liệt đến vậy, đặc biệt là lông tơ khi thì dịu dàng an ủi, khi thì kịch liệt xoay tròn ma sát, khoái cảm chậm rãi từ trong dòng điện biến thành từng trận nhói đau tuyệt vời, đầu v* run rẩy tựa như đang xin tha lại giống như đang khát cầu nhiều hơn nữa mà đứng thẳng lên. Lê Tu Triết con ngươi tối lại, cảm giác nắm quyền chủ động trong tay cực kỳ tốt, người kia ngày xưa hung hăng càn quấy giờ lại khôn ngoan mặc anh chà đạp, dưới sự kích thích của một cây bút lông đã sớm đầu hàng, thân thể không ngừng phát run, nhục nha* ngây ngô cũng đã sớm cứng lên. Anh phát ra một tiếng cười khẽ, đùa giỡn nói: “Thế nào, không nhịn được?” Người kia ngẩng đầu lên, đôi môi ướt át khép mở: “Bởi vì là anh, nên mới, ….mới không thể nhịn được.”
Beta1:*Nhục nha: cái mà-ai-cũng-biết-là cái-gìBeta2: đầu vếu nói đại đi làm thần bí mần chi.Đúng là yêu tinh!
Lê Tu Triết liếm liếm môi, động tác trên tay kịch liệt hơn, nghiêm túc nắm chặt cán bút như đang đối xử với một tác phẩm thư pháp, nhiều lần đặt bút đều là ở giữa vị trí mẫn cảm, đùa giỡn đủ một bên, lại chuyển qua bên kia. Một cây bút quá thiếu, liền từ trên giá chọn một cây nữa, đồng thời tăng lực độ đảo quanh viên thịt đã sưng tấy kia. Viết tên thì để sau đi, hiện tại anh chỉ muốn ép cho đối phương phóng đãng kêu rên, run rẩy mà tiếp thu sự chăm sóc dạy dỗ của anh. “Thoải mái sao? Tôi trông phía dưới của em cũng thật ngứa đi?” Nhân cơ hội này muốn đáp trả trận trước, Lê Tu Triết không thể quan tâm điều gì khác nữa, dùng giọng trầm thấp dò hỏi. Người kia hình như muốn nói gì đó, thế nhưng rất nhanh liền bị tình dục mãnh liệt đánh gãy, hai nơi trước ngực thật tê dại đến xương cốt cũng mềm nhũn, thân thể không thể khống chế nổi nữa mềm thành một bãi nước, bàn chân cong lên ở trên bàn cọ cọ, gót chân khó nhịn mà vẽ ra ký tự không có quy tắc gì.
“Vầy cũng không thể chơi thật vui ha.” Lê Tu Triết không để hai chân đối phương cùng ở trên, đẩy nhẹ đùi, đập vào mắt ngoại trừ nhục nha ứa ra dịch thể, còn có tiểu huyệt phía sau đang khẩn trương co rút. Lấy cây bút trong tay tò mò đâm chọc xung quanh miệng huyệt, chỗ kia ngay tại tầm mắt anh ra sức khép kín lại, nhưng mơ hồ loáng thoáng có thể nhìn thấy tầng thịt bên trong. Xem ra, độ chấp nhận càng cao, đối phương có thể đụng đến vị trí của anh càng nhiều, mà đồng thời, bộ phận của đối phương Lê Tu Triết có thể chạm cũng từ từ lộ ra. Giống như nửa người dưới vậy, trước kia cũng chỉ là thoáng nhìn, chứ đừng nói là tự tay xoa lộng được. Đổi một cây bút cán thô hơn, lông mềm hơn, Lê Tu Triết ngừng thở, một tay nhẹ nhàng tách thịt huyệt mềm mại ra, để lộ một khe hở nho nhỏ, một tay liền đem đầu bút nhét vào, lông tơ lướt qua vách thịt, mang đến từng trận khoái cảm khiến người thất thần.
Cũng không thể đi vào quá nhiều, có lẽ là do ý nguyện của chính Lê Tu Triết, có thể là do đối phương đang chống cự, còn lại một phần đầu bút không vào trong huyệt, cán bút bên ngoài không thể làm gì khác là dừng lại, ở trong tay xoay tròn qua lại, kéo theo đầu bút từng chút một nghiền lên mị thịt: “Thật khó chịu…… Lấy ra……. Không muốn…….” Người kia hiếm khi cầu xin, giọng nói mang theo nức nở, lần đầu phía sau bị đụng đến, so với trước đó lần đầu tiên đụng đến nhục nha càng thêm đáng sợ, giống như giữa cơn bão táp trên biển, con thuyền nhỏ sắp bị lật xuống. Hứng thú ác liệt của Lê Tu Triết đã hoàn toàn kích phát rồi, đối phương càng đáng thương, anh càng kích động, bút lông trong tay lại càng dùng sức mà khuấy lên: “Khó chịu sao? Rõ ràng là thoải mái đến muốn khóc cơ mà.” Ngừng lại một chút, anh nhíu mày hỏi: “Có kẻ khác đã chạm qua em sao?” Từ suy đoán càng phát triển thành sự thật, anh không thể khống chế nổi dục vọng muốn độc chiếm, hi vọng đối phương chỉ có mình anh.
“Không có! Chỉ có anh!” Đối phương đã sắp hỏng mất lớn tiếng kêu, chớ nhìn cậu một bộ câu dẫn người, thực ra là ngoài miệng đọc mấy lời thoại đã luyện tập rất lâu kia thì còn có thể, trên thực chất vẫn còn là một xử nam, mong muốn cùng nhau cũng duy chỉ có một mình Lê Tu Triết … Thầm mến lâu đến như vậy, lại không hề có tiến triển chút nào. Sau khi vô tình thành công đi vào giấc mộng, mới đến gần nội tâm Lê Tu Triết một chút.
Vui sướng trong lòng quả thực muốn trào ra, cách một lớp mặt nạ hôn lên đôi mắt sắp khóc của người kia, Lê Tu Triết ngồi dậy, không dằn vặt tiểu huyệt của cậu nữa, mà cầm lấy bút lông an ủi một cây cao vút phía trước. Lông tơ đảo qua mạch máu, dính một ít dịch thể đang chảy trở nên dính dính, giống như chấm mực viết viết chữ, vòng quanh nhục nha mỗi một tấc đều đùa rất đúng chỗ. Tại lúc đối phương cao giọng rên rỉ, Lê Tu Triết lẩm bẩm: “Không đợi được thì bắn ra đi.” Sau đó trên miệng một bộ, trong tay một bộ, đầu bút nhét vào khe hở trên chóp đỉnh kia, miệng nhỏ muốn phun ra bạch trọc lại không có chỗ khơi thông. Người dưới tay kia không nhịn được giãy dụa, kêu khóc muốn anh buông ra, đặc biệt là lông tơ trên bút lông không phải là một thể thống nhất, mà là mảnh nhỏ tản đều ra, nhiều sợi cứ như vậy mà cắm vào mắt ngựa, kích thích từ bốn phương tám hướng.
Lê Tu Triết cúi đầu ngậm đầu ngực đối phương, miệng lưỡi cùng hoạt động, lần này người nọ đã hoàn toàn bị dằn vặt đến phát điên, nước mắt từ bên dưới mặt nạ chảy ra, trong miệng ngoại trừ ư ư a a ra thì không thể nói gì khác, càng không có đuổi sát không buông đùa giỡn Lê Tu Triết như trước: “Em muốn bắn…. ưm ưm….” Nghe cực kỳ đáng thương, âm thanh cũng đã khàn khàn, hận không thể cuộn mình né tránh tê dại đến tận xương tủy này.
Rốt cuộc từ bi đại phát, Lê Tu Triết rút cây bút ra, mang theo một ít bạch trọc, sau đó rất nhiều (dịch) cùng tuôn ra, văng tung tóe trên người cùng trên bàn. Anh nhanh chóng nhả ra viên thịt đã trầy da, cong cong khóe miệng, lúc đối phương còn chìm trong dư vị cao trào vừa qua, tiếp tục dùng bút lông nhẹ nhàng điểm vài cái, làm cho bạch dịch phủ đầy. “Tôi muốn viết tên.” Đã có dịch thể trên bút, Lê Tu Triết tại ngực người kia bắt đầu múa bút, viết lên một chữ “Lê” màu trắng, không đủ liền đi khuấy vệt trắng, lưu lại trên bụng chữ “Tu”. Còn chữ “Triết” cuối cùng, anh suy nghĩ một chút, cuối cùng từ trước ra sau, tại gốc nhục nha rũ xuống bắt đầu viết, một đường viết đến sát hậu huyệt, chữ “Khẩu” vừa vặn đóng khuôn miệng huyệt đang mấp máy.
“Hoàn mỹ.”
Ở trên người đối phương, dùng dịch thể của đối phương viết tên mình, tựa như in xuống dấu ấn riêng, dù là ở trong mơ, cũng khắc vào tận đáy lòng. Người kia cắn chặt môi dưới, tiếp nhận ngứa ngáy trên người, chờ nét bút cuối cùng hạ xuống mới thở phào nhẹ nhõm, lần này ngược lại rất vui vẻ, mang theo nước mắt lộ ra một nụ cười: “Lê, Tu, Triết” Từng chữ nơi đầu lưỡi du dương, nghe đến trong tai không kềm được hơi nóng lên, Lê Tu Triết sau khi làm một loạt sự tình khác người, lúc này đột nhiên bừng tỉnh, âm thầm phỉ nhổ chính bản thân quá cầm thú.
Thế nhưng, có một loại thỏa mãn không nói nên lời.
Chuyện phía sau không nhớ nổi, đại khái là đối phương mang theo một thân ô trọc rời đi, Lê Tu Triết mỉm cười từ trên giường đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, bấm người đầu tiên trên danh sách liên lạc: “Bác sĩ Dung, chúng ta ra ngoài ăn một bữa cơm được không, tôi có việc riêng cần cố vấn.” Đối phương giống như cũng vừa tỉnh ngủ, ho khan vài tiếng, không được tự nhiên lắm trả lời: “A, được, anh chọn thời gian đi. Tôi gần đây đều rảnh.” Rất nhanh liền cúp, như muốn chạy trốn vậy.
Nhìn màn hình đã tắt một chút, Lê Tu Triết thu lại một ít biểu tình trên mặt, chỉ là ý tưởng không thể tránh khỏi xoay chuyển trong đầu, càng kiên định hơn.