Hồng Bạch Song Hỉ

Chương 62

HỒI 6. MỪNG TÂN LANG

Editor: Kẹo Mặn Chát

Khi không gian xung quanh bắt đầu vỡ vụn, bóng dáng của tiểu Sa Di cũng dần tan biến. Từ cách đó không xa vọng lại tiếng gọi của Sài Thúc Tân, "Mộc Cát Sinh!"

 

Mộc Cát Sinh cúi đầu, cất kỹ tiền Sơn Quỷ trong người, miệng thì đáp: "Êy êy, tôi ở đây, ở đây này."

 

"Rầm" một tiếng, bên người Mộc Cát Sinh bỗng nứt toạc ra một vết đao chém. Một bàn tay ở ngoài thò vào, bất ngờ túm lấy y rồi kéo mạnh một phát, không gian lập tức bể nát.

 

Ảo cảnh hoàn toàn biến mất, để lộ dáng vẻ thực sự của căn phòng. Đây là một khoảng không gian rộng lớn, tràn ngập mùi dược liệu cực kỳ nồng đậm. Trên tường chi chít những chữ triện được chạm khắc dày đặc. Giữa phòng có một cầu thang xoắn ốc dẫn xuống tầng dưới.

 

Mùi dược liệu tỏa ra từ phía trên trần nhà. Dưới ô trần chậm trổ hoa văn có vô số sợi tơ đan xem chằng chịt, giữ lấy một chiếc hộp nhỏ ở chính giữa, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Chắc hẳn bên trong chính là giáp cốt Bàn Canh.

 

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Sài Thúc Tân ném đao sang một bên, "Em đi đâu vậy?"

 

"Chẳng phải chúng ta đang cùng nhau ở trong ảo cảnh sao?" Mộc Cát sinh giả ngu, "Tôi vừa thấy cảnh anh vào thư viện Ngân Hạnh xong, mà quay đầu lại đã không thấy anh đâu. Tôi còn chạy khắp nơi đi tìm anh đấy, cứ tưởng anh lạc vào góc nào khác trong ảo cảnh rồi chứ."

 

Nói rồi y bịa tiếp, "Anh cũng ghê phết nha Tam Cửu Thiên. Tôi thấy cảnh anh đánh nhau với lão Nhị năm xưa, không ngờ đánh ngang tay ngang sức, còn đánh rụng cả răng hắn nữa."

 

Sài Thúc Tân hơi nhíu mày, nhìn y không nói lời nào.

 

Hai người nhìn nhau một lát, Mộc Cát Sinh chửi thầm trong bụng: má nó, cha này càng ngày càng khó lừa. Y vừa nghĩ cách vá lại lời nói dối, vừa "thăm hỏi" ba đời tổ tông của tiểu Sa Di. Lão ném cho y một củ khoai lang nóng bỏng thế này, còn bản thân thì vui vẻ nhàn rỗi bỏ đi.

 

Ấy khoan, tổ tông ba đời của lão chính là sư phụ và mình mà. Sư phụ thì thôi kệ đi, nhưng nghĩ vậy khác nào tự chửi mình luôn đâu.

 

Mộc Cát Sinh suy nghĩ nhanh như chớp, lật lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.

 

Cuối cùng y gãi gãi đầu, tự nhủ: mình phải nghĩ khổ như này làm gì cơ chứ.

 

Mặc cho những gì tiểu Sa Di nói có phải sự thật hay không, thì việc truyền thừa của Dược gia đoạn tuyệt, Thất Gia Chư Tử suy yếu, mà Sài Thúc Tân với tư cách là La Sát Tử, chính là gốc rễ của mọi tai họa ấy -- Vậy y cũng chẳng cần thiết phải giấu diếm đối phương mấy điều này.

 

Sài Thúc Tân không giống như đám trẻ con An Bình cần y bảo vệ bằng mánh khóe. Giữa hai người bọn họ, bất kể chuyện gì cũng có thể nói thẳng với nhau. Thay vì một mình lén lút tìm kiếm sự thật, chi bằng hỏi trực tiếp đối phương cho nhanh, miễn sinh thêm hiểu lầm không đáng có.

 

Có một điều Mộc Cát Sinh chắc chắn, Sài Thúc Tân có thể đã giấu diếm chuyện gì đó, nhưng hắn chỉ không nói ra thôi, chứ không lừa dối y.

 

Nếu thật sự có nút thắt không thể gỡ nổi, thì cứ thẳng tay cắt phăng nó đi, quyết đoán lên, đừng để đêm dài lắm mộng. Đều già trăm tuổi cả rồi, hơi đâu mà bày trò nữa.

 

Y thở dài, tìm một chỗ ngồi xuống, vẫy tay với Sài Thúc Tân, "Ngồi đi, đứng không mỏi hả? Chân tôi tê rần rồi đây này."

 

Sài Thúc Tân im lặng ngồi xuống bên cạnh Mộc Cát Sinh, Mộc Cát Sinh sắp xếp lại suy nghĩ, "Được rồi, vừa nãy đúng là đã xảy ra ít chuyện."

 

"Tôi gặp được một người trong ảo cảnh."

 

Y kể lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, không bỏ sót chi tiết nào, cuối cùng lấy đồng tiền Sơn Quỷ kia ra, "Sư tổ tôi nói trong đồng tiền này có một đoạn chuyện cũ xảy ra sau khi tôi chết. Tôi đang phân vân có nên xem hay không."

 

Lần này, Sài Thúc Tân im lặng rất lâu mới hỏi: "...Em muốn xem à?"

 

"Đừng bắt tôi làm bài trắc nghiệm, lần nào thi tôi cũng khoanh sai hết." Mộc Cát Sinh xua tay, "Anh học siêu hơn tôi, anh chọn đi -- Một là kể tôi biết chuyện năm xưa, hai là cứ giấu tiếp. Nếu anh chịu nói thì việc tôi có xem ký ức trong đồng tiền này hay không cũng chẳng khác gì nhau."

 

"...Sao tự nhiên em lại muốn nói mọi chuyện ra?" Sài Thúc Tân nhìn y, "Rõ ràng vừa nãy em định giấu tôi."

 

"Nói thật với anh mà anh còn không vui à." Mộc Cát Sinh tung tiền Sơn Quỷ lên không trung rồi đưa tay đón lấy, "Tôi nghĩ rồi, thấy giấu anh chẳng có lợi gì cả. Nếu như bảy nhà suy tàn thật sự có liên quan đến anh, vậy đây rõ ràng là nghiệp do anh gây ra. Hà tất gì tôi phải giấu trong lòng cho khổ?"

 

Y nói đầy lý lẽ, "Tôi nói luôn nhé, nếu anh thực sự có chuyện gì giấu tôi thì giờ tôi đã biết rồi. Hoặc là anh khai thật, hoặc là ráng nghĩ cách bịa cho khéo đi, ít nhất đừng để tôi nghe ra sơ hở nào."

 

Y quay sang, lắc lắc ngón trỏ, "Tóm lại, người phải đau đầu là anh, tôi không rước khổ vào thân đâu."

 

Hai người nhìn nhau, Sài Thúc Tân bỗng nhiên bật cười khẽ: "Em thật là."

 

"Đúng là phong cách của em."

 

"Đã thế anh còn cười được." Mộc Cát Sinh nói, "Xem ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát."

 

Sài Thúc Tân vỗ trán, "Vậy tôi phải nói thật thôi."

 

"Ồ?"

 

"Một mình tôi đau đầu, cô đơn lắm." Sài Thúc Tân làm bộ nghiêm trang, nói: "Chuyện phiền não như này, sao có thể để Thiên Toán Tử an nhàn một mình được."

 

"Tam Cửu Thiên, anh thay đổi rồi." Mộc Cát Sinh cảm thấy bất ổn, y đột nhiên không muốn biết nữa, "Cái kiểu âm thầm gánh vác mọi trách nhiệm của anh đâu? Đường còn dài, gánh nặng còn đó, đừng dễ dàng vứt gánh thế chứ."

 

"Mình tôi đón gánh tất thảy, nửa đường nào hay tâm thay ý động."

 

"...Thôi, tôi rút lại lời vừa rồi." Mộc Cát Sinh nói, "Có thể khiến anh đau đầu, chắc hẳn là chuyện rất lớn."

 

"Quả thật không phải chuyện nhỏ." Sài Thúc Tân "ừ" một tiếng: "Nếu giải quyết không được thì phải sao đây?"

 

"Vậy lại càng nhẹ gánh, chết cũng chết rồi, cứ mặc nó bung bét lên đi." Mộc Cát Sinh nhún vai, "Giải quyết không được thì kệ, xử lý xong việc trước mắt rồi ta về nhà ăn cơm."

 

Sài Thúc Tân: "Em lúc nào cũng có thể biến mọi chuyện trở nên đơn giản."

 

"Quá khen, đơn giản hóa vấn đề là tố chất cơ bản của hội người lười giai đoạn cuối."

 

"Thôi được rồi." Sài Thúc Tân khẽ thở dài một hơi, "Khi nào chúng ta ra khỏi đây, tôi sẽ kể cho em nghe toàn bộ chuyện năm xưa."

 

"Giờ luôn không được à?"

 

"Yến Yến sắp lên tới nơi rồi." Sài Thúc Tân ngoái đầu nhìn về phía cầu thang ở chính giữa phòng, "Có một điều mà sư tổ em nói không sai, truyền thừa của Linh Xu Tử thực sự đã đoạn tuyệt rồi."

 

"Bên dòng chính Dược gia thì dễ giải quyết, nhưng chúng ta phải nghĩ cách giữ chân Sài Bồ Đề."

 

Lời còn chưa dứt, bốn bề bỗng vang lên một tràng âm thanh nứt vỡ kinh thiên động địa.

 

Dưới tầng trệt tháp Thận Lâu, An Bình giật nảy mình vì tiếng động lớn, "Chuyện gì xảy ra vậy?"

 

Những tấm gương đồng loạt vỡ tan, rơi lách tách xuống đầy mặt đất. Cả sàn nhà rung chuyển dữ dội. Ô Tất Hữu hiển nhiên cũng chưa từng chứng kiến cảnh tượng này bao giờ, vội vàng đứng bật dậy. Đám đông bắt đầu trở nên hỗn loạn.

 

"Tháp lâu năm, xuống cấp tí thôi ấy mà." Chu Ấm Tiêu cất cao giọng: "Không sao, đừng hoảng!"

 

Ô Tất Hữu áp sát lại, hạ giọng gằn: "Xuống cấp cái đầu anh! Rốt cuộc là có chuyện gì?"

 

"Không biết." Chu Ấm Tiêu cũng thì thầm đáp: "Nhưng phải ổn định đám người Dược gia này trước đã, đừng để họ làm loạn."

 

Thận Lâu vốn được Chu Ấm Tiêu trông coi khi Tùng Vấn Đồng tu sửa nên anh cũng hiểu được đôi chút về cơ chế bên trong. Anh bước đến lối vào lúc trước, điều chỉnh vị trí mấy tấm bình phong, nhổ một sợi tóc rồi biến nó thành một chiếc lông đỏ sáng rực, đặt ngay ở cửa.

 

Quả nhiên, rung chấn dần dịu xuống.

 

"Cách này của anh chỉ là tạm thời, phải tìm cho ra nguyên nhân thực sự." Chu Ấm Tiêu ghé tai Ô Tất Hữu: "Yến Yến sắp lên tới tầng cao nhất rồi, giờ không thể để xảy ra trục trặc gì được. Đợi đám anh anh xuống, chuyện gì cũng dễ xử."

 

Trước khi kính nước vỡ vụn, bọn họ vẫn dõi theo hình ảnh trong gương, Sài Yến Yến gần như sắp tới được tầng cao nhất, còn Sài Bồ Đề thì tụt lại phía sau, cách khoảng nửa tầng. Nếu không có gì bất trắc, vị trí Linh Xu Tử chắc chắn sẽ thuộc về Sài Yến Yến.

 

Nhưng những người mà Sài Bồ Đề mang đến lại không nghĩ vậy, họ xì xào bàn tán, rõ ràng muốn nhân cơ hội này gây rối một trận. Chu Ấm Tiêu cau mày, vừa định lên tiếng thì chiếc lông Chu Tước anh đặt ở cửa bỗng vụt tắt.

 

Một làn gió mát thoảng qua, "Ta nghe thấy động tĩnh khác lạ, có ai bị thương không?"

 

An Bình sửng sốt, sao anh ta lại ở đây?

 

Áo xanh cùng phất trần, người vừa đến chính là Lâm Quyến Sinh.

 

"Lần tỷ thí này là để chọn ra người kế thừa vị trí Linh Xu Tử, dựa theo truyền thống của bảy nhà, tất cả Chư Tử đều phải có mặt đầy đủ." Chu Ấm Tiêu trông thấy Lâm Quyến Sinh, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, "Trường Sinh Tử với anh tôi vốn không ưa nhau, hai người họ không đội trời chung được. Thực ra Trường Sinh Tử vẫn luôn ở đây, chỉ là dùng thuật pháp ẩn mình trong bóng tối nên cậu mới không phát hiện ra thôi."

 

Lâm Quyến Sinh luôn là người giữ vững thế ổn định của bảy nhà, có anh ở đây thì cuộc tỷ thí chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót nào.

 

Quả nhiên, đối phương nhìn về phía đám người trong tập đoàn Dược thị, lên tiếng: "Thận Lâu xuất hiện biến động lạ, nguyên nhân tạm thời chưa rõ, nhưng cuộc tỷ thí sẽ không vì thế mà bị trì hoãn. Xét theo tình hình vừa rồi, thắng bại gần như đã định."

 

Ô Tất Hữu khẽ hừ một tiếng, "Cuối cùng con nhỏ đó cũng không làm mất mặt."

 

Tập đoàn Dược thị lập tức xôn xao, có người đứng dậy khom lưng cúi chào, nói: "Trường Sinh Tử, ngài nói vậy đúng là không sai, nhưng kính nước đã vỡ, giờ chẳng ai biết tình hình trên lầu ra sao. Tầng cao nhất lại chỉ có Thiên Toán Tử và La Sát Tử, nếu hai người họ thừa cơ giở trò gì đó thì chúng ta làm sao biết được?"

 

"Đúng đấy." Có kẻ phụ họa, "Giả sử giám đốc Sài của chúng tôi lên lầu trước, mà La Sát Tử không thừa nhận thì ai chứng minh được đây?"

 

Ô Tất Hữu nổi giận, "Mấy người có biết xấu hổ không hả?"

 

"Cậu đừng nóng," An Bình giữ chặt cậu ta lại, "Người ta đã nói là "giả sử" rồi, chắc tự họ cũng biết khả năng này khó xảy ra cỡ nào."

 

Lâm Quyến Sinh không chút dao động, bình thản đáp: "La Sát Tử từng là gia chủ của Dược gia, gia phong Dược gia luôn quang minh chính trực. Con người La Sát Tử cũng vậy, sẽ không thiên vị."

 

Chu Ấm Tiêu nhàn nhã xen vào: "Gia phong Dược gia đúng là chính trực thật, nhưng cái chi tách ra giữa chừng ấy có phong thái như nào thì khó nói lắm."

 

Đối phương bị chặn họng đến đỏ bừng mặt, nín nghẹn một lúc rồi gân cổ lên: "Dù sao đi nữa, tập đoàn Dược thị sẽ không công nhận kết quả này, nhất định phải có người làm chứng tại chỗ!"

 

"Tôi nói ông anh này, sao ông anh cố chấp thế nhỉ?" Chu Ấm Tiêu bật cười, chỉ tay về phía cửa thang máy sau lưng, "Hay là ông anh chui vào giếng thang máy, tự trèo lên mà xem tận mắt kết quả thế nào đi."

 

Trèo giếng thang máy không khó nhưng chẳng ai dám tự ý lên đó. Sài Thúc Tân thì không nói làm gì, lỡ lên trên mà chọc giận La Sát Tử, có trời mới biết kết cục ra sao.

 

Cứ giằng co như này cũng chẳng phải cách, Lâm Quyến Sinh trầm ngâm một lát, phất nhẹ cây phất trần, cửa thang máy lập tức mở ra. Những sợi tơ gai trắng mảnh lan rộng nơi, đan xen quấn vào nhau thành một chiếc cầu thang dài.

 

"Đi theo ta, ta dẫn mọi người lên." Lâm Quyến Sinh nói xong liền quay người bước vào thang máy.

 

Đám đông hơi ngẩn ra, không còn ai dị nghị nữa, lục tục đi vào theo.

 

Trên lầu, Mộc Cát Sinh và Sài Thúc Tân vẫn ngồi nguyên tại chỗ, chờ cơn rung chấn dữ dội qua đi, "Rốt cuộc có chuyện gì thế nhỉ?"

 

Sài Thúc Tân nghĩ ngợi một chút rồi chần chừ đáp: "Có lẽ là do tôi gây ra."

 

"Anh đã làm gì?"

 

"Vừa rồi khi phá vỡ ảo cảnh, hình như có lưỡi đao chém trúng xung quanh, làm sập mấy bức tường." Sài Thúc Tân nói: "Lúc đó vội tìm em quá, nên không để ý."

 

Đao Thỉ Hồng và Thận Lâu đều là tuyệt tác của Mặc gia cả. Nhưng nói ra thì, đem lưỡi đao sắc bén nhất chém vào tấm khiên cứng cáp nhất, sớm muộn gì cũng có một bên biến thành đậu phụ nát.

 

Trời ạ, hết biến này lại tới biến khác, Mộc Cát Sinh thật sự không biết nói gì hơn, đứng dậy bảo: "Hy vọng lần tu sửa năm xưa, lão Nhị có gia cố cái xà nhà cho chắc." Y chỉ lên chiếc hộp trên trần, "Đó là giáp cốt Bàn Canh đúng không? Anh lấy nó xuống trước đi."

 

Sài Thúc Tân cầm đao bật người nhảy lên, vung một nhát chém đứt đám tơ giăng chằng chịt dưới khung trần, lấy chiếc hộp xuống.

 

Hắn đem hộp đưa cho Mộc Cát Sinh, "Em giữ nhé?"

 

"Đây là đồ của Dược gia nhà anh, đưa tôi làm gì." Mộc Cát Sinh đẩy hộp lại, nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Tôi nghe sư tổ kể, truyền thừa giáp cốt Bàn Canh bị đoạn tuyệt là vì anh đã làm chuyện thất đức, mang trên mình chú trời phạt."

 

Bàn tay Sài Thúc Tân đang cầm hộp khựng lại giữa không trung, hắn khẽ "ừ" một tiếng.

 

"Thế này đi, hay là anh kể cho tôi nghe anh đã làm gì trước đã. Ít nhất tôi cũng phải biết đó là chú gì, không thì lầm đâu ra cách mà giải."

 

Sài Thúc Tân: "Em định giải nó à?"

 

"Không thì sao?"

 

"Chú này khó giải lắm."

 

Mộc Cát Sinh hiếm khi nghe từ miệng đối phương thốt ra câu như vậy, bèn lấy làm lạ, "Ngay cả người chết như tôi còn sống lại được thì có lời chú nào mà không giải nổi chứ?"

 

Sài Thúc Tân lắc đầu rồi chỉ về giữa phòng.

 

Mộc Cát Sinh quay đầu nhìn, phát hiện Sài Yến Yến đã đứng trên cầu thang từ lúc nào không biết.

 

Thôi toang rồi. Đây là phản ứng đầu tiên của Mộc Cát Sinh, mải lo chuyện kia của Tam Cửu Thiên nên y hoàn toàn không để ý Sài Yến Yến lên đây từ khi nào.

 

Nhưng như vậy cũng đỡ phiền, để Sài Yến Yến nghe được sự thật cũng tốt, khỏi tốn công y phải bịa chuyện lừa gạt trẻ con.

 

Mộc Cát Sinh còn chưa kịp lên tiếng, Sài Yến Yến ở bên kia phòng đã cắt ngang, "Ông tổ à, con nghe hết rồi."

 

Cô bé ngập ngừng giây lát rồi bổ sung một câu, "Từ đầu luôn ạ."

 

Mộc Cát Sinh sửng sốt, sau đó nhìn sang Sài Thúc Tân, "Ngay từ đầu anh đã biết Yến Yến lên tới đây rồi sao?"

 

Sài Thúc Tân hiếm được lần giả điếc, đi thẳng tới trước mặt Sài Yến Yến, "Vậy là con đã biết hết rồi."

 

Khi đối diện với Sài Thúc Tân, Sài Yến Yến vẫn có phần e sợ. Cô hít sâu một hơi, quỳ trên mặt đất, "Cha con được bà nội nhận nuôi, cái mạng này của con là của Dược gia. Dù thế nào đi nữa, người vẫn là Linh Xu Tử đời trước của Dược gia."

 

"Nếu truyền thừa giáp cốt Bàn Canh vì người mà đoạn tuyệt, toàn bộ nhà họ Sài sẽ không có bất kỳ dị nghị nào."

 

Sài Thúc Tân không nói gì, chỉ gật đầu, "Sau khi ra khỏi đây, ta sẽ giao tất cả người dưới trướng cho con, sáp nhập vào Dược gia."

 

Trong tay La Sát Tử có một nhóm thế lực của riêng hắn, bị người ta thầm gọi là La Sát gia, thực lực sâu không lường được. Đây là bí mật ngầm hiểu trong Thất Gia Chư Tử. Và giờ hắn giao tất cả người này vào tay Sài Yến Yến, vậy cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận cô với thân phận gia chủ Dược gia.

 

Sài Yến Yến hít sâu một hơi, dập đầu một cái thật mạnh.

 

"Khoan đã!" Một giọng nói bỗng nhiên xen vào, "La Sát Tử, ngài độc đoán chuyên quyền như vậy, chẳng phải coi thường người khác quá rồi sao?"

 

Sài Thúc Tân quay đầu lại, trông thấy những sợi tơ gai đan xen quấn vòng lên trên, bện thành một chiếc cầu thang thứ hai cạnh thang chính. Mà những người vốn đang đợi dưới lầu giờ đều đã lên tới cả. Chu Ấm Tiêu đi theo bên cạnh, đang điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Mộc Cát Sinh.

 

Mộc Cát Sinh nhìn tràng cảnh này biết ngay mọi chuyện hỏng bét rồi. Cầu thang này không cách âm, e là cuộc đối thoại vừa rồi đều đã bị nghe lén gần hết.

 

Sài Bồ Đề đi đầu, bà ta được người dìu tới, đầu tóc rối bù nhưng trông không quá chật vật, ngược lại vẫn giữ vững khí thế của mình. Bà ta nhìn Sài Thúc Tân, "Mới nãy tôi nghe được truyền thừa giáp cốt Bàn Canh đã đoạn tuyệt, chuyện này là thật sao?"

 

Sài Thúc Tân không thèm đáp, ánh mắt của hắn dừng lại trên một người khác, chậm rãi nói: "Là anh."

 

Lâm Quyến Sinh hơi khom người, "La Sát Tử."

 

"Đây là địa bàn của Dược gia, anh lại dám tự tiện xông vào." Sài Thúc Tân phớt lờ đám người xung quanh, giao chiếc hộp trong tay cho Mộc Cát Sinh rồi cầm đao Thỉ Hồng đi đến chính giữa phòng, chém đứt phăng đám tơ gai màu trắng.

 

"Hôm nay tôi có việc, không rảnh giết anh." Sài Thúc Tân chẳng buồn nhìn Lâm Quyến Sinh, chỉ thẳng mũi đao xuống cầu thang, "Cút!"

 

Không khí trong phòng gần như đông cứng lại. Sài Bồ Đề vốn mang khí thế hùng hổ đi tới nhưng giờ cũng không dám há miệng nói lời nào. An Bình thì trố mắt chết lặng. Cậu biết Sài Thúc Tân và Lâm Quyến Sinh bất hòa với nhau, cũng đoán được phần nào nguyên do, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ cả hai lại căng thẳng tới mức như nước với lửa thế này.

 

Không ai dám nhúc nhích, hai bên lâm vào thế giằng co. Ô Tất Hữu bị sát khí của Sài Thúc Tân ảnh hưởng nặng nhất, sắp sửa ngồi thụp xuống đất, Chu Ấm Tiêu đành hướng ánh mắt cầu cứu về phía Mộc Cát Sinh.

 

Mộc Cát Sinh thở dài.

 

Y bước đến, đặt một đồng tiền Sơn Quỷ lên lưỡi đao đang giơ cao của Sài Thúc Tân, sau đó cúi người hành lễ với Lâm Quyến Sinh.

 

Đó là lễ nghi của phái Thiên Toán, đồng môn gặp nhau, chào hỏi thân tình.

 

Lâm Quyến Sinh khẽ thở dài, "Sư đệ, truyền thừa của Linh Xu Tử liên quan đến sự tồn vong của Thất Gia Chư Tử, không phải chuyện nhỏ."

 

"Đệ biết." Mộc Cát Sinh đáp, "Song hiện tại tình thế rốt cuộc ra sao thì chưa ai dám vội vàng kết luận. Kính xin sư huynh cho đệ thêm chút thời gian."

 

Lâm Quyến Sinh trầm ngâm một lát, nói: "Được, ta sẽ tạm thời không truy cứu, nhưng ta muốn xem giáp cốt Bàn Canh."

 

Mộc Cát Sinh hiểu rõ tính cách của sư huynh nhà mình, anh là người có thể đặt nghĩa lớn lên trên ân tình cá nhân. Điều Lâm Quyến Sinh quan tâm nhất chính là truyền thừa của Thất Gia Chư Tử, mà giờ chịu nhượng bộ, nghĩa là đã lùi một bước.

 

Y ngoái lại nhìn thoáng qua Sài Thúc Tân, đối phương vẫn đang im lặng giơ đao.

 

Quan hệ của hai người này là một trong số ít chuyện có thể khiến Mộc Cát Sinh phải đau đầu. Y thở dài trong lòng, gật đầu, "Đa tạ sư huynh đã nể tình." Nói rồi, y đỡ chiếc hộp nằm ngang trên tay, sau đó ấn vào chiếc khóa đồng trên nắp.

 

Khoảnh khắc chiếc hộp mở ra, Mộc Cát Sinh ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng như từ cõi xưa vọng về, mắt y tối sầm rồi hoàn toàn mất đi ý thức.

 

Đến khi tỉnh lại, Mộc Cát Sinh nhìn cảnh vật xung quanh, lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.

 

Y không kìm được mà chửi thầm một câu.

 

Mẹ kiếp, tiểu Sa Di kia bật mí mà bật có nửa -- trong đồng tiền Sơn Quỷ lão đưa có chứa đựng ký ức năm xưa, nhưng ai ngờ chìa khóa để đánh thức phần ký ức ấy lại chính là giáp cốt Bàn Canh.

 

_________________

 

Kẹo lảm nhảm: cố lên tôi ơi, sắp đc xem đám cưới ròi, hẹ hẹ ૮ ˃̵ ֊ ˂̵ ა

Bình Luận (0)
Comment