Hồng Đậu - Ngưng Lũng

Chương 43

Editor: An Dung Ni

Beta: Mạc Y Phi

Hạ Vân Khâm nhìn chằm chằm vào cô, thấp giọng hỏi: "Vậy em có đói không? Để anh bảo người hầu mang đồ ăn đêm lên."

Tim Hồng Đậu đập thình thịch, có lẽ do ảo giác của cô, có vẻ ánh mắt hôm nay của Hạ Vân Khâm thẳng thắn hơn so với trước kia rất nhiều, cô vội quay mặt sang một bên, lắc đầu: "Em không đói."

Cô vừa cử động, đôi bông tai màu xanh lá cây trên tai cô cũng đung đưa theo, phản chiếu ánh sáng lấp lánh lên hai gò má cô, khiến cô càng thêm phần duyên dáng, quyến rũ hơn.

Trong phòng chỉ có anh và cô, đáng lẽ ra đây là một đêm mùa thu mát mẻ, thoải mái. Nhưng lạ thay, anh lại cảm thấy nóng, bực bội đến khó tả, anh nhìn cô một lát mới lên tiếng: "Em mặc lễ phục lâu như vậy rồi, có muốn đi tắm không?"

Đây là một đề nghị khá tốt, vốn dĩ Hồng Đậu cũng cảm thấy trên người có cảm giác dính dính rất khó chịu nên cũng đã muốn tắm, nhưng khi lời đề nghị này được anh nói ra lại có cảm giác không tự nhiên.

Hạ Vân Khâm chỉ nói một câu rất đơn giản, nhưng sau khi nói xong, Hồng Đậu không những không để ý đến anh mà không khí còn càng trở nên bí bức hơn, anh đành phải cười nói: "Mọi chuyện ở dưới xong hết rồi, nếu em thấy mệt thì đi nghỉ đi."

Lúc này Hồng Đậu có thể nghe ra được Hạ Vân Khâm không hề bình tĩnh như vẻ ngoài của anh. Cô mỉm cười, nhìn anh một cái, thấy vùng trán anh giãn ra, nhìn anh có vẻ đẹp trai hơn hẳn so với ngày thường, cô hơi căng thẳng, giả vờ dửng dưng đứng lên: "Vậy cũng được."

Hạ Vân Khâm thấy cô đứng nhìn quanh phòng, thầm nghĩ chắc cô không biết người hầu cất đồ của cô ở đâu liền đi ra ngoài gọi người hầu vào.

Sau khi người hầu lấy quần áo cho cô, Hạ Vân Khâm nhìn Hồng Đậu đi vào phòng tắm, cửa đóng lại, anh cảm thấy chưa quen lắm, sau khi đi vài vòng quanh phòng, anh ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng.

Chỉ lát sau, Hồng Đậu mở cửa, gọi anh từ bên trong: "Hạ Vân Khâm."

Không nghe thấy tiếng đáp lại, cô đi ra ngoài nhìn thử, thấy Hạ Vân Khâm mặc dù đang ngồi trên ghế sofa, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm xuống mặt đất, không biết đang nghĩ gì.

Cô đành phải gọi thêm một lần nữa: "Hạ Vân Khâm."

Hạ Vân Khâm ngẩng đầu lên, lúc này mới hoàn hồn, "Sao thế?"

Cô nhẹ nhàng nói: "Em không biết dùng vòi nước ở đây, mở mãi mà không ra nước nóng."

Anh từ từ đứng lên, đẩy cửa phòng tắm ra, quả nhiên là cô đang đứng trước bồn tắm, trên người vẫn mặc kỳ bào, phần bắp đùi trắng trẻo, đầy đặn như ẩn như hiện dưới vạt áo.

Tự mình quyết định ngày cưới của hai người, vốn dĩ anh đã chuẩn bị sẵn kế hoạch cho cuộc sống sau này, nhưng khi mọi chuyện diễn ra, cảm giác này lại giống như đang tra tấn vậy, anh cố gắng kiềm chế bản thân hết sức mới có thể nhìn thẳng vào mắt cô, "ồ" một tiếng, rồi tiến vào mở vòi nước giúp cô.

Nước nóng ào ào chảy xuống, màn sương mù dần dần xuất hiện trong phòng tắm, Hạ Vân Khâm nhìn chằm chằm vào bồn tắm, anh biết rõ dù có nhìn thủng bồn tắm cũng không có ích gì, bây giờ cái bồn tắm này chẳng có chút đất dụng võ nào cả. Nhưng dù vậy thì anh vẫn không rời bước.

Hồng Đậu đợi một lúc lâu vẫn không thấy Hạ Vân Khâm đi ra ngoài,

không nhịn được đỏ mặt, khẽ hắng giọng: "Em phải đi tắm."

Hạ Vân Khâm nghiêm trang hỏi cô: "Biết cách sử dụng chưa? Có cần anh dạy em một lượt không?"

Hồng Đậu nhìn anh một lúc lâu rồi mới đáp lại anh: "Vậy thì anh dạy em một lần đi."



Vậy là Hạ Vân Khâm đã có lý do để tắt vòi nước, rồi lại mở lại nó trước mặt cô, sau đó anh dùng đôi mắt đen nhánh của mình nhìn cô và hỏi: "Biết rõ chưa?"

Hồng Đậu quay mặt sang, ừm một tiếng: "Biết rồi."

Hạ Vân Khâm nghiêm túc gật đầu một cái, "Vậy thì anh ra ngoài đây." Nói xong anh đóng cửa đi ra ngoài.

Hồng Đậu ở trong phòng tắm lề mề một lúc lâu mới chịu ra ngoài, lúc đi ra, cô đã thay một bộ đồ ngủ dài tay màu đỏ thẫm, búi tóc của cô được tháo ra, vén gọn sang một bên, da cô vẫn còn chút bọt nước, khuôn mặt tròn trịa, đầy đặn tựa như một quả đào.

Đến mép giường, cô do dự dừng lại, leo lên giường trước mặt Hạ Vân Khâm dù sao cũng hơi bất lịch sự, cô đành cố ý hỏi: "Anh không tắm à?"

Lúc này Hạ Vân Khâm mới đưa mắt lên nhìn cô, ánh mắt hai người vừa giao nhau, anh lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, "Vậy anh đi tắm."

Đợi anh vào phòng tắm xong Hồng Đậu mới vén chăn leo lên giường, khi cả người cô chìm vào chiếc giường mềm mại, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ. Cô và Hạ Vân Khâm mới quen biết nhau tầm khoảng hai tháng, bây giờ đã kết hôn với nhau rồi. Mặc dù nguyên nhân của cuộc hôn nhân này xuất phát từ nhiều chuyện bất đắc dĩ, nhưng nếu ban đầu chỉ có Tần Học Khải cầu hôn với cô, thì dù phải đi Thiên Tân, Bắc Bình cô cũng sẽ nhất quyết không chịu gả.

Cô kéo chăn lên cao đến tận cổ rồi lắng nghe tiếng động trong phòng tắm.

Anh tắm nhanh hơn cô rất nhiều, chưa đến 10 phút đã có tiếng mở cửa.

Vốn dĩ cô định nhắm mắt lại giả vờ ngủ, nhưng cảm giác quá giả tạo nên không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục nhìn chằm chằm vào trần nhà. Nghe thấy tiếng anh vén chăn lên giường ở đầu bên kia, cô bất giác chuyển ánh mắt, vừa nhìn sang, thấy phần sống mũi cao, thẳng tắp của anh, mặt cô đột nhiên trở nên nóng đến khó tả, cô lập tức thu hồi tầm mắt, run run nhắm mắt lại.

Sau khi lên giường, anh nhìn cô một lát, thấy cô không nhúc nhích, anh đành phải tắt đèn, nằm xuống.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu truyền vào từ ngoài ban công, tiếng hô hấp của hai người trở nên rất rõ ràng, nếu so sánh thì tiếng hô hấp của anh cũng không bình tĩnh hơn cô là bao.

Không gian xung quanh tối đen, chỉ cần anh hơi động đậy một chút, tim cô liền đập thình thịch liên hồi, không phải là bài xích gì cả, mà chỉ vì cô cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

May mà Hạ Vân Khâm nằm yên một lúc, dường như cảm nhận được sự bất an của cô nên cũng không làm gì cả, chỉ nói: "Hồng Đậu."

Hồng Đậu nghiêng mặt sang, nhẹ giọng đáp: "Dạ."

"Ngày mai không bận gì thì anh dẫn em đi tham quan quanh nhà một vòng."

Cảm nhận được sự quan tâm của anh, Hồng Đậu cảm thấy lòng mình rất ấm áp, "Vâng."

Không biết qua bao nhiêu lâu sau, Hồng Đậu ngủ. Mặc dù bên cạnh cô có thêm một người nhưng vì cô có chút cảm giác ỷ lại nên cảm thấy mình như vẫn đang ở nhà mẹ đẻ vậy, cứ thế ngủ say.

Sáng hôm sau cô bị tỉnh giấc vì nóng quá, sau lưng dường như có một cái

bếp lò, nó nóng rực, vòng qua người cô từ sau ra trước, ôm trọn lấy cả người cô vào lòng. Vốn dĩ cô còn mơ mơ màng màng, đến lúc phát hiện ra sau cổ cô có hơi thở của người thì cô mới nhận ra Hạ Vân Khâm đang ôm cô vào lòng.

Cả người cô cứng đờ lại, hơi giật mình, hoảng hốt, nhưng vài giây sau cô lại nhận ra anh vẫn chưa tỉnh giấc, chỉ là không hiểu sao anh lại ôm lấy cô, một tay ôm eo cô, tay còn lại kê dưới cổ cô, nhìn vào hơi thở đều đặn của anh có thể thấy anh vẫn đang ngủ.

Cô biết, trước giờ tướng ngủ của bản thân vẫn rất xấu, nhưng nhìn tình trạng này cũng quá kì lạ, dù nghĩ nát óc cô cũng không hiểu tại sao hai người lại lăn về một chỗ được. Không biết cô gối lên tay anh đã bao lâu rồi, giờ chắc tay anh cũng tê rần mất rồi. Bây giờ anh vẫn chưa tỉnh, cô cũng không dám ngọ nguậy, nhưng mà hơi thở của anh phả vào gáy cô khiến cô cảm thấy hơi ngứa ngáy tê tê, cảm giác ấy khiến cô gần như mất hết sức lực vậy.

Chỉ vài giây sau cả người cô mềm nhũn, cô dứt khoát nằm yên mặc kệ cho anh ôm lấy mình, nhưng mà không bao lâu sau, người anh hơi giật giật, hơi thở anh chuyển từ cổ cô lên đến đỉnh đầu, có vẻ như đang bắt đầu tỉnh, cô lập tức nhắm chặt mắt lại, giả vờ như đang ngủ.

Có thể cảm giác được đầu tiên anh hơi sững sờ, sau đó là giật mình, rồi lại do dự. Một lúc lâu sau anh mới lưu luyến nhấc tay ra khỏi người cô, rồi nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, rút cánh tay còn lại ra.



Sau đó phần giường phía sau lưng cô hơi động đậy, hình như anh vừa lật người, nằm ngửa lại.

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại hơi ngẩn ra, không hiểu sao cô lại cảm thấy mất mát, tim cô bắt đầu tăng tốc, cô sợ anh phát hiện ra mình đã tỉnh giấc nên chỉ dám nằm yên không nhúc nhích.

Hạ Vân Khâm nằm thẳng đơ trên giường một lúc, thấy chỗ nào đó rất khó chịu, rất muốn làm chuyện gì đó, nếu cứ nằm tiếp thì thật sự đau khổ, nhìn trời bên ngoài đã sáng, anh dứt khoát đứng lên vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Anh vừa rời giường, Hồng Đậu cũng không thể giả vờ ngủ nữa, đúng lúc cô ngồi dậy thì anh đi ra khỏi phòng tắm, hai người mặt đối mặt, Hạ Vân Khâm hơi sửng sốt: "Em dậy rồi."

Mặt Hồng Đậu nóng lên, cô vẫn giả vờ như bình thường gật đầu một cái:

"Dậy rồi."

Vén chăn xuống giường, cô chạy vọt qua người anh, định vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Anh đứng yên cạnh cửa, hơi nhíu mày hỏi cô: "Biết dùng vòi nước này chưa?"

Cô nhìn bồn rửa mặt màu vàng kia, mặc dù đúng là cô chưa dùng bao giờ, nhưng nghe thấy câu hỏi nghiêm túc này của anh, vẫn hơi buồn cười, lắc đầu: "Chưa biết."

Anh lại nghiêm túc mở vòi nước cho cô, rồi giúp cô bôi kem đánh răng lên, cô yên lặng nhìn anh làm việc, mãi đến lúc cô chính thức bắt đầu đánh răng rửa mặt anh mới đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng tắm, cô đã dặn người hầu lấy trang phục cô muốn mặc hôm nay ra, xếp chỉnh tề ở mép giường.

Anh đã thay áo sơ mi, cầm sách ngồi ở ghế sofa đợi cô, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng khiến cả người anh chìm trong ánh nắng.

Tâm trạng cô đột nhiên tốt hẳn lên, sau khi thay quần áo, cô ngồi vào bàn trang điểm chải tóc.

Anh nhìn cô một cái, đứng dậy đến chỗ ngăn kéo lấy hộp trang sức màu xanh da trời bằng nhung ra, nói với cô: "Xem thử xem có thích không?"

Hồng Đậu tỏ vẻ như lần đầu tiên nhìn thấy chiếc hộp này, cố che đi vẻ ngọt ngào trong lòng mà nhận lấy, mặc dù hôm qua cô đã thấy một lần rồi, nhưng khi mở ra, nghĩ đến dòng chữ trên tờ giấy kia, cô vẫn mỉm cười vui vẻ: "Em

thích."

Hạ Vân Khâm đang nhìn chằm chằm không chớp mắt vào mọi biểu cảm trên nét mặt cô, thấy cô vui như vậy, tâm trạng anh cũng trở nên rất tốt: "Nó rất hợp với bộ đồ mà em mặc hôm nay, bây giờ đeo luôn cũng được."

Hồng Đậu cũng không khách sáo, cô lấy dây chuyền ra, ướm lên cổ, ngắm nghía một hồi, thấy anh chỉ đứng bên cạnh nhìn, liền nói: "Anh qua đây giúp em một tay xem nào."

Lúc này Hạ Vân Khâm mới hoàn hồn, giúp cô cài lại sợi dây chuyền. Vừa làm xong, bên ngoài có người hầu gõ cửa: "Nhị thiếu gia, Nhị thiếu nãi nãi, lão gia và thái thái đang đợi mọi người ở dưới lầu để dùng bữa sáng."

Hai người đã kết hôn, tất nhiên là cách xưng hô cũng sẽ thay đổi, hai người nhìn nhau trong gương, Hạ Vân Khâm kéo cô đứng dậy: "Đi thôi."

Đường đường chính chính nắm tay cô, kéo ra khỏi phòng.

Trong phòng ăn, Hạ Mạnh Mai và Hạ thái thái đã sớm ngồi vào bàn, mọi người đều yên tĩnh không nói chuyện, nhưng trong phòng vẫn có cảm giác rất vui vẻ.

Thấy Hạ Vân Khâm và Hồng Đậu cùng nhau đi ra, Hạ Lan Chi là người đầu tiên đứng lên cười nói: "Ánh mắt Vân Khâm không tệ, dây chuyền đẹp, người đeo còn đẹp hơn."
Bình Luận (0)
Comment