Hồng Đậu - Ngưng Lũng

Chương 53

Editor: An Dung Ni

Beta: Mạc Y Phi

Sáng hôm sau, Hạ gia đã chuẩn bị rất nhiều quà cáp cho lễ lại mặt (1) về Ngu gia, chú Dư cũng đã được nhận lệnh phải đợi ở dưới sân từ sớm, hơn nữa, để thể hiện sự quan tâm đặc biệt của mình đối với vấn đề này, Hạ gia còn đặc biệt căn dặn vài vị quản gia lớn tuổi, hiểu lễ nghĩa trở về làm lễ lại mặt cùng hai người.

(1) Lễ lại mặt: Lễ thành hôn, tơ hồng, hợp cẩn xong xuôi, hai vợ chồng tân hôn trở về nhà gái mang theo lễ vật để tạ gia tiên ông bà cha mẹ, đi chào họ hàng thân nhân bên nhà gái sau đó đón bố mẹ và vài thân nhân sang nhà chú rể.

Một đoàn xe cùng nhau đến ngõ Đồng Phúc, Hạ Vân Khâm và Hồng Đậu xuống xe đi vào trong trước, khi đến đầu ngõ, hai người liền gặp vợ chồng Bành thợ may, tiệm may đang đóng cửa, hai người mỗi người ôm một đứa bé, có vẻ như họ đang muốn đi ra ngoài.

"Hồng Đậu về rồi!" Bành thái thái quan sát Hồng Đậu từ trên xuống dưới, cười nói: "Cưới rồi có khác, càng ngày càng xinh đẹp lên, xem ra Hạ tiên sinh đối xử với cháu rất tốt."

Hồng Đậu không tiện đáp lại, chỉ đành cười trừ, nói lảng sang chuyện khác: "Bành tiên sinh, Bành thái thái, hai người định đi đâu sao?"

Bành thợ may chỉ sợ vợ mình lỡ lời đắc tội với người ta, lén kéo áo Bành thái thái, cười nói: "Dẫn hai đứa bé đi gặp bà con bên nhà đằng ngoại ấy mà."

Nói xong, quay về phía Hạ Vân Khâm, chào hỏi: "Chào Hạ tiên sinh."

Trên tay ông đang bế đứa bé lớn hơn, tên là Đại Bảo, đứa bé này nhớ lần

trước Hạ Vân Khâm cho mình kẹo, thấy cha đang nói chuyện với anh liền chìa tay về phía Hạ Vân Khâm, "Kẹo."

Vì Hạ Vân Khâm có cô em gái mắc bệnh tụt huyết áp nên luôn có thói quen mang theo kẹo bên mình, thấy đứa bé chìa tay ra xin kẹo, anh theo bản năng đưa tay vào túi quần sờ một cái, nào ngờ mấy ngày qua vì lúc nào cũng ở cạnh Hồng Đậu nên anh lại quên không bỏ kẹo vào túi, đành cười trừ, "Hôm nay chú quên không mang kẹo rồi."

Bành thợ may ngại ngùng nói không ra lời, đánh Đại Bảo mấy cái, Bành thái thái thì tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, véo mông Đại Bảo một cái.

Đại Bảo bị đau, lập tức khóc ré lên.

Bành thợ may áy náy nói với Hạ Vân Khâm, "Đứa bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, Hạ tiên sinh đừng để bụng."

Trên lầu hai có người nghe thấy tiếng khóc, đẩy cửa sổ ra nhìn xuống, chợt bật cười: "Cô ơi, Hồng Đậu và Hạ tiên sinh đến rồi."

Hồng Đậu và Hạ Vân Khâm nhìn lên, thì ra là chị em Ngọc Kỳ và Ngọc Nguyên, hôm nay không phải ngày nghỉ, chắc là vì chuyện cô về nhà nên hai chị em đã cố ý xin nghỉ một hôm.

Có tiếng bước chân vang lên, Ngu Sùng Nghị vừa chạy xuống lầu đón em gái.

Vừa thấy em gái, anh ta liền nhìn kĩ cô từ đầu đến chân, có lẽ là do em gái đã lập gia đình nên mới có hai ngày không gặp nhau mà anh ta cảm tưởng như đã rất lâu rồi.



Thấy sắc mặt cô hồng hào, tràn đầy sức sống, đoán rằng hai ngày qua em mình sống rất tốt, anh ta lập tức thấy thoải mái hơn rất nhiều, cười tươi đón em gái và em rể vào: "Mau vào nhà đi."

Sau đó anh ta ra mời các quản gia đang cầm quà lại mặt vào.

Không khí trong phòng rất náo nhiệt, không chỉ có Ngu thái thái, cả gia đình nhà cậu cũng tới, vì hôm nay là lễ lại mặt của Hồng Đậu nên đêm qua hơn nửa đêm Ngu thái thái mới chịu đi ngủ.

Trước lúc con gái về nhà chồng, bà chỉ hận không thể truyền hết những bí kíp tinh hoa nhất của cả đời mình cho cô, có điều, thời gian trước lúc cưới quá ngắn, không biết Hồng Đậu nghe lọt được bao nhiêu, mấy ngày nay bà luôn thấp thỏm không nguôi, chỉ sợ Hồng Đậu đến Hạ gia rồi bị người ta soi mói.

Vừa nghe nói Hồng Đậu và Hạ Vân Khâm tới, bà nóng lòng đứng bật dậy khỏi ghế sofa, thấy đôi vợ chồng son cùng nhau vào cửa, miệng bà mỉm cười, còn mắt thì liên tục đánh giá con gái mình từ trên xuống dưới.

Con gái sống khổ hay không khổ chỉ cần nhìn cái là thấy ngay, hơn nữa thấy Hạ Vân Khâm rất quan tâm đến con gái, người Hạ gia cũng lễ phép, bà thấy yên tâm hơn khá nhiều.

Nói chuyện với Hạ Vân Khâm và quản gia Hạ gia vài câu, bà lấy cớ kéo Hồng Đậu vào phòng trong, hỏi han tình hình, mãi đến lúc mặt Hồng Đậu đỏ bừng bà mới chịu bỏ qua.

Hồng Đậu ra khỏi phòng, chỉ sợ mẹ nhớ ra cái gì lại kéo cô trở lại, đúng lúc gặp Ngọc Kỳ ở hành lang, cô như gặp được cứu tinh của đời mình, vội vàng kéo Ngọc Kỳ vào phòng riêng nói chuyện. Mấy ngày vừa rồi bận bịu chuyện hôn sự của mình, từ đầu đến cuối vẫn chưa có cơ hội hỏi thăm Ngọc Kỳ, nhân dịp này cô liền kéo Ngọc Kỳ vào tâm sự.

Ngọc Kỳ vốn là một cô gái rất thông minh, biết Hồng Đậu thứ nhất là xấu hổ, cố ý không muốn đến phòng khách, thứ hai là muốn hỏi thăm chuyện của cô với Viên Nhược Lạp.

Khi cô bị bắt cóc, Hạ Vân Khâm và Hồng Đậu đã cứu cô nên cô rất biết ơn Hồng Đậu. Qua vài ba câu, cô liền thoải mái: "Cha mẹ chị đồng ý rồi, cuối năm nay chị và Viên Nhược Lạp sẽ kết hôn, vài hôm nữa cha chị sẽ đi gửi thiệp mời."

Hồng Đậu ngạc nhiên, hóa ra chị họ vẫn quyết định gả cho Viên Nhược Lạp, cô hơi chần chừ: "Vợ trước thì sao ạ? Viên tiên sinh định xử lý chuyện đó thế nào vậy chị?"

Vì chuyện bắt cóc Vương Mỹ Bình mà Viên thái thái phạm luật, mặc dù đã được Viên Nhược Lạp bảo lãnh ra ngoài, nhưng danh tiếng của bà ta đã bị phá hủy hoàn toàn. Nghe nói sau chuyện này, bệnh tình của Viên thái thái đã trở nên nặng thêm, cả ngày bà ta chỉ ru rú ở nhà, mấy cửa hàng dưới danh nghĩa của bà ta cũng suýt phải đóng cửa, nếu Ngọc Kỳ và Viên Nhược Lạp kết hôn, dựa theo tính cách của Viên thái thái, chắc chắn bà ta sẽ đến làm phiền.

Ngọc Kỳ rất bình tĩnh, "Chị yêu Viên Nhược Lạp, những chuyện này không phải do lỗi của anh ấy, nếu không thể tránh nổi khó khăn thì cứ từ từ đối mặt với nó là được."

Hồng Đậu không ngờ chị họ mình sẽ thản nhiên như vậy.

Ngọc Kỳ thấy Hồng Đậu ngạc nhiên thì bật cười: "Em cũng đã gả cho người ta rồi, chẳng lẽ vẫn chưa rõ chuyện này sao? Em thử đặt em và Hạ tiên sinh vào hoàn cảnh này xem, rồi em sẽ hiểu "yêu giống như thiền, không thể nói hết thành lời", tóm lại, chị tự biết bản thân mình yêu Viên Nhược Lạp nhiều đến chừng nào, cũng biết anh ấy yêu chị, hơn nữa, khi bọn chị quen nhau, anh ấy đã ly dị, hai người đến với nhau hợp tình, hợp lý, hợp pháp, bọn chị không có lỗi với bất kì ai, vợ trước của anh ấy, bọn chị sẽ thu xếp, sau này có phiền phức gì thì bọn chị cùng nhau đối mặt."

Hồng Đậu im lặng lắng nghe, rõ ràng rất bình thản nhưng cẩn thận nghĩ lại cũng hơi xúc động.

Cô và Hạ Vân Khâm tự dưng kết hôn, dù sao thì cũng chưa trải qua quá trình yêu đương, so với Ngọc Kỳ và Viên Nhược Lạp thì cuộc sống thường ngày của cô và anh dường như vẫn thiếu điều gì đó, chẳng hạn như chuyện tối hôm qua, việc tối thiểu là thẳng thắn nói chuyện với nhau mà Hạ Vân Khâm không thể làm nổi trước mặt cô, bây giờ thấy Ngọc Kỳ thẳng thắn thế này, cô lại hơi ghen tị.

Lúc cô đi ra ngoài, cậu đang nói chuyện với Hạ Vân Khâm.

Vốn dĩ Hạ Vân Khâm định thương lượng chuyện mua nhà với anh vợ và mẹ vợ. Theo ý mẹ vợ, trước kia bà thuê căn nhà này là để Hồng Đậu tiện đi học là chính, bây giờ Hồng Đậu gả cho anh rồi thì bà cũng không muốn tiếp tục thuê căn nhà này nữa.

Nhưng giờ trừ gia đình Hồng Đậu đang ngồi đây thì còn có cả Phan thái thái và Phan tiên sinh, Phan tiên sinh không nói làm gì, nhưng có vẻ như Phan thái thái rất có hứng thú với Hạ gia, nếu thân làm con rể là anh lại chủ động thương lượng chuyện nhà cửa của mẹ vợ, nhỡ đâu lại có tin đồn gì thì lại không tốt cho Hồng Đậu, cuối cùng anh đành nói mấy chuyện linh tinh, không dám nhắc đến việc giúp Ngu gia tìm nhà.



Ăn xong bữa cơm lại mặt, Hạ Vân Khâm và Hồng Đậu cùng lên xe, mấy vị quản gia thì ngồi chiếc xe khác.

Trên đường về, Hồng Đậu im lặng không nói lời nào, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, Hạ Vân Khâm nhìn cô qua gương, nghĩ lại hôm nay ở Ngu gia mình không hề làm chuyện gì đắc tội với cô, chủ động mở lời: "Chiều nay sau khi xong việc ở trường, anh định đến chỗ Peter Vương, em có muốn đi cùng không?"

Hồng Đậu lắc đầu: "Em định đến trường gặp Cố Quân để hỏi vài chuyện về Hứa Dịch Sơn, cậu ấy là họ hàng xa với Hứa Dịch Sơn, lúc xảy ra chuyện cậu ấy đã gọi cho Peter Vương, em nghĩ chắc cậu ấy sẽ biết chút gì đó về chuyện trước khi Hứa Dịch Sơn phát tài, mà dù cậu ấy không biết thì người Cố gia cũng sẽ biết, hơn nữa cậu ấy cũng rất muốn phá vụ án này mà."

Đây là lần đầu tiên sau tân hôn hai người chia nhau ra làm việc, trong lòng Hạ Vân Khâm không nỡ, anh nhíu mày: "Vậy anh đưa em đến St. John, tầm lúc nào em xong? Anh qua đón em."

Hồng Đậu gật đầu: "Tiết đầu tiên của buổi chiều kết thúc vào khoảng 2 rưỡi, nhưng dù sao thì cũng phải đợi cậu ấy tan học thì mới có thể nói chuyện được, anh cứ đến đón em vào khoảng 4 giờ đi."

Hạ Vân Khâm nhìn đồng hồ đeo tay: "Ừ."

Hồng Đậu nghĩ một lúc lại nghĩ đến chuyện tối qua, trong lòng hơi buồn bã, cô do dự một chút rồi đột nhiên gọi anh: "Hạ Vân Khâm."

Giọng điệu cô có vẻ hơi khác so với ngày thường, Hạ Vân Khâm khẽ hỏi, "Sao thế?"

Hồng Đậu nhỏ nhẹ: "Trong tiếng Đức, từ "yêu" nói thế nào?"

Hạ Vân Khâm ngẩn ra: "Liebe."

Hồng Đậu đỏ mặt, giọng cô lại càng trở nên nhỏ hơn, "Vậy còn "anh yêu em" thì sao?"

Lúc này Hạ Vân Khâm đã hiểu ý cô, Hồng Đậu đang muốn anh tỏ tình với cô. Anh hơi do dự, mình có yêu Hồng Đậu không? Sau khi cẩn thận suy nghĩ một lúc, anh nói nhỏ: "Ich hab dich sehr lieb." (2)

(2) "Ich hab dich sehr lieb" chưa hẳn là yêu, nó chỉ như kiểu "Anh thích em". Còn anh yêu em là "Ich liebe dich".

Sau khi hỏi câu ấy xong, trái tim Hồng Đậu đập thình thịch, cô nín thở đợi câu trả lời của anh, nhưng mặc dù Hạ Vân Khâm hiểu ý cô ngay lập tức nhưng phải mất một lúc anh mới trả lời, nếu không có chuyện xe đạp và Đoạn Minh Y thì cô cũng không đến mức cảm thấy khó chịu, nhưng mấy chuyện này cộng dồn lại, cảm giác không thoải mái của cô cũng bị phóng đại lên thành khó chịu.

Cô luôn thẳng thắn với Hạ Vân Khâm, khi gặp chuyện khó hiểu thì cô sẽ hỏi anh, nhưng hỏi thì sao? Hạ Vân Khâm đã không muốn nói thì anh nhất định sẽ không nói.

Mấy ngày qua cô đã có chút hiểu biết nho nhỏ về tiếng Đức, nhưng lại không nghĩ tại sao vừa nãy anh không chỉ nói ba từ đơn mà lại chán nản nghĩ đến việc mặc dù hai người đã kết hôn, nhưng không biết đến bao giờ Hạ Vân Khâm mới chủ động nói với cô mấy từ này.

Đến trường đại học St. John, cô lập tức mở cửa xe, "Em đi đây."

Hạ Vân Khâm nhìn bóng lưng cô, nghĩ đến việc cô đi điều tra chuyện hung thủ một mình, mặc dù trong trường học rất an toàn nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy bất an, trước giờ trực giác của anh vẫn khá chính xác, anh vội vàng xuống xe, "Em cứ ở yên trong trường nhé, 3 rưỡi anh sẽ đến đón em."

Hồng Đậu không quay lại, chỉ gật đầu một cái, đi thẳng vào trường.
Bình Luận (0)
Comment