Hồng Đậu - Ngưng Lũng

Chương 75

Editor: Đinh Hương

Beta: Mạc Y Phi

Hồng Đậu đọc tin tức về câu lạc bộ cho Hạ thái thái nghe xong còn muốn đọc tiếp, Hạ Vân Khâm nhìn đồng hồ, giục cô: "11 giờ rồi, không đi nữa là trễ đấy."

Hồng Đậu và Hạ Vân Khâm tạm biệt mọi người rồi đi ra ngoài. Vì sau đó còn muốn chở mẹ vợ và anh vợ đi xem nhà nên hai người không dùng xe đạp mà đổi sang xe ô tô, đi được nửa đường Hồng Đậu quay cửa kính xe xuống, mặc cho gió thổi vào mặt, khẽ cảm thán: "Thời tiết tốt quá."

Nói xong, cô chống cằm, thích thú híp mắt tắm nắng.

Hạ Vân Khâm nhìn cô một cái, đúng là giống con mèo lười thật đấy, lại còn là loại vừa trắng vừa ngốc.

Hồng Đậu không chú ý đến nụ cười trên mặt của Hạ Vân Khâm, nhớ lại đoạn tin tức trên báo lúc nãy, cô nghi ngờ hỏi: "Sao Trần Bạch Điệp lại muốn bán nhà nhỉ?"

Cô có một suy đoán, bởi vì biết được Trần Bạch Điệp là người tung tin đồn ra ngoài nên trong cơn giận dữ, Hạ Mạnh Mai đã cắt đứt tình cảm này, mấy năm qua Trần Bạch Điệp đã quen với việc được xe đưa đón và có nhà ở rộng lớn, thoáng cái đã thiếu mất một số tiền lớn, chắc hẳn không xoay sở khắp nơi được nên bất đắc dĩ mới phải bán tài sản.

Lúc nãy khi đọc báo, hình như cha chồng rất kinh ngạc với chuyện này, có thể thấy là trước đó ông cũng không biết rõ.

Hạ Vân Khâm cũng đang suy nghĩ về chuyện này: "Người phụ nữ này có rất nhiều thủ đoạn bịp bợm, nếu cô ta muốn bán đấu giá nhà thì chúng ta đi

xem thử xem."

Hồng Đậu quay đầu nhìn anh, bây giờ căn nhà đó đã được ngã giá một vạn đồng bạc trắng (1), người bình thường không ai dám hỏi đến, giọng điệu này của Hạ Vân Khâm rất tùy ý, giống như đi mua thức ăn hay ngắm hoa vậy.

(1) đồng bạc trắng: tiền đúc bằng bạc thời xưa.

Một lúc lâu sau cô vẫn chưa nói tiếp, Hạ Vân Khâm hơi kinh ngạc nhìn gương chiếu hậu mới phát hiện cô đang nhìn mình, anh đành nói: "Căn nhà đó cũng không phải do cha anh tặng, nếu không cho dù Trần Bạch Điệp thiếu tiền cũng không dám bán đâu, có thể thấy lai lịch của căn nhà này vẫn là một câu đố, đây là điều thứ nhất. Thứ hai, người phụ nữ này đột nhiên vội vàng muốn bán căn nhà cũng coi như thôi đi, còn cố ý trắng trợn đăng báo tô vẽ thêm cho việc này, cô ta cũng không ngu ngốc, chẳng lẽ không biết nhìn tình hình trước mắt, giá nhà bị người ta càng đẩy lên cao sẽ càng khó bán sao? Cho nên anh nói cô ta không có ý định bán nhà, rõ ràng là có mục đích khác, không tới xem thử một chút thì hơi phí."

Việc này đúng là rất kỳ lạ, Hồng Đậu suy nghĩ một chút, chống cằm nói: "Hơn nữa, lẽ nào giống như đoạn tin tức em tư đọc trước đó, căn nhà của Trần Bạch Điệp cũng bị đồn có ma sao?"

Hạ Vân Khâm cười nói: "Ngu tiểu thư đọc nhiều kinh thi và kinh thư, chẳng lẽ còn tin chuyện này à?"

"Tất nhiên là em không tin, hơn nữa coi như có ma thì làm sao đáng sợ bằng kẻ xấu được? Em chỉ đang nghĩ, nếu theo lời anh nói trước mắt cô ta không thiếu tiền, vậy chính là căn nhà đó thực sự có vấn đề, vì sao lúc trước đang ở bình thường, bây giờ đột nhiên lại có "ma"? Trần Bạch Điệp chắc hẳn phải biết càng bán tống bán tháo thì càng dễ bị người ta suy đoán, rõ ràng không ở được nữa, lại còn cố ý công khai."



Vẻ mặt của Hạ Vân Khâm trầm xuống: "Lúc nãy trên tờ báo đó nói địa chỉ của căn nhà có ma là ở đâu vậy? Đã thuê được y tá của phòng khám Tây y, chắc hẳn sẽ không dễ tin vào loại tin tức ma quỷ vô căn cứ đâu, y tá kia chết không rõ ràng, người phụ trách phòng khám bệnh không có khả năng mặc kệ

như vậy. Cũng không biết Peter Vương có tin tức không, không bằng chúng ta đưa mẹ vợ đi xem nhà trước, sau đó tới chỗ Peter Vương nhé."

Hồng Đậu đồng ý, nói chuyện một lúc thì tới ngõ Đồng Phúc, hai người dừng xe xong đi lên lầu, người một nhà của Phan Mậu Sinh cũng tới đây. Ngu thái thái đang ở phòng bếp chuẩn bị bữa trưa, hai chị em Ngọc Kỳ, Ngọc Nguyên thì đang ở ngoài phòng khách nói chuyện với anh trai.

Hai bên chào hỏi nhau xong, Phan thái thái lặng lẽ kéo Hồng Đậu sang một bên nói: "Trên báo nói Đại thiếu nãi nãi của Hạ gia muốn tổ chức tiệc trà ở trường St. John, nghe nói Đại thiếu nãi nãi rất để ý đến thể diện, đặc biệt mời khá nhiều người tài ở Thượng Hải, nếu thuận tiện, cháu cho Ngọc Nguyên một tấm thiệp mời được không, tính tình con bé rất ương bướng, nên thường xuyên tham gia những hoạt động thế này, nếu không cứ ở nhà ru rú buồn bực cả ngày, làm sao mở mang tầm mắt được."

Hồng Đậu biết từ khi chị họ Ngọc Kỳ và Viên Nhược Lạp đính hôn, cậu và mợ đặt toàn bộ tâm tư lên người con gái nhỏ, mở mang tầm mắt là giả, tìm con rể tài giỏi mới là thật. Tiếc là Ngọc Nguyên kỳ lạ hơn chị gái rất nhiều, mặc cho mợ dùng hết mọi thủ đoạn nhưng vẫn không chịu nghe theo sự sắp đặt của mẹ.

Loại tiệc trà này tập trung rất nhiều khách mời, chắc Ngọc Nguyên cũng sẽ không muốn đi, nhưng nếu từ chối thẳng mặt, cô chỉ sợ mợ nghĩ nhiều, liền cười nói: "Được, khi nào về cháu sẽ sai người cầm thiệp mời đưa tới nhà."

Sắc mặt của mợ rạng rỡ hẳn lên, bà cười xán lạn: "Đúng là đứa bé tốt, cháu sinh sau Ngọc Nguyên mấy ngày mà đã kết hôn rồi, thế mà hôn sự của Ngọc Nguyên vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu, nếu gặp được ai thích hợp trong đám bạn bè của Nhị thiếu gia thì cháu nhớ để ý giúp Ngọc Nguyên một chút nhé."

Hồng Đậu mỉm cười gật đầu.

Lúc hai người nói chuyện, Ngọc Nguyên thỉnh thoảng nhìn về bên này, hiển nhiên là đoán được mẹ đang lo liệu chuyện gì đó, vẻ mặt không cam lòng.

May mà gia đình cậu ăn trưa xong thì lập tức rời đi, Ngu thái thái và Ngu Sùng Nghị theo xuống lầu rồi đi thẳng tới mấy căn nhà định xem trước đó. Xem một chút đã đến buổi chiều, Ngu thái thái chú ý tới căn nhà đơn trên đường Hương Chương, lại lo lắng giá cả quá đắt, ai ngờ vừa mở miệng, còn rẻ hơn căn nhà cũ kỹ đã xem trước đó tới mấy trăm đồng bạc.

Điều này cũng không phải là không có khả năng, nhưng cũng quá lý tưởng hóa rồi, Ngu thái thái và Ngu Sùng Nghị nhìn nhau: "Có phải báo giá sai rồi không?"

Hạ Vân Khâm cười nói: "Chủ nhân của căn nhà này muốn chuyển đến Hồng Kông, trước mắt vội vàng muốn bán tống bán tháo hết tất cả sản nghiệp ở Thượng Hải, ông ấy cần dùng tiền gấp nên cố ý không tăng giá."

Lúc này Ngu thái thái mới hiểu được, mấy căn nhà nhỏ đều là bà và con trai tự mình tìm, chỉ riêng căn nhà này do con rể dẫn họ tới xem, bên ngoài căn nhà trông nửa mới không cũ, đồ dùng trong nhà lẫn sàn nhà đều mới tinh, máy nước nóng tây đều có đủ, trước cửa có bóng râm của cây cối, thực sự là đông ấm hè mát, mà xung quanh lại yên tĩnh, cách trường St. John khá gần, quả thật vô cùng vừa ý.

Sao căn nhà tốt như vậy lại đột nhiên xuất hiện? Rõ ràng là con rể đã sắp xếp từ lâu rồi. Sợ bọn họ băn khoăn còn giả vờ tìm cớ thôi. Giá cả như vậy không cao không thấp làm bọn họ muốn từ chối cũng khó mà nói nên lời.

Bà cố ý ra vẻ nghiêm túc: "Đứa nhóc này."

Ngu Sùng Nghị cũng băn khoăn nói: "Vân Khâm, cái này tuyệt đối không thể..."



Hạ Vân Khâm nhướng mày cười nói: "Mẹ vợ và anh đừng nghĩ nhiều, đây thực sự là giá cả của nó, nếu hai người không tin, con sẽ bảo bạn của con đến đây để mẹ vợ và anh có thể hỏi."

Coi như gọi bạn đến thì sao, nhất định hai người đã thông đồng từ trước, người đó có đến cũng sẽ thu dọn sạch sẽ giúp Hạ Vân Khâm, bọn họ lại không thể ép Hạ Vân Khâm phải thu tiền.

Hồng Đậu đối diện với ánh mắt sáng quắc của mẹ, cô không đứng trong nhà được nữa mà đi thẳng ra ngoài, đến vườn hoa nhỏ trước cửa đi dạo. Đã xem qua mấy căn nhà, Ngu thái thái không ngừng cân nhắc, bà vẫn ưng căn nhà này nhất, từ trước tới giờ bà luôn biết con rể làm việc chu đáo, nghĩ đến chuyện cho dù việc này có truyền ra ngoài thì người bên ngoài cũng không bới móc ra được sai lầm, vì thế bà không làm kiêu nữa, chiều hôm đó thoải mái đặt tiền cọc.

Trong nhà lại giải quyết xong một chuyện lớn, Hồng Đậu chưa từng vui mừng như thế, về đến Ngu gia đã gần 6 giờ, hơn một nửa món ăn trên bàn là món Hạ Vân Khâm thích, Hồng Đậu không cho mẹ nhúng tay vào, nhất định tự mình gắp đồ ăn cho Hạ Vân Khâm, Hạ Vân Khâm ăn hết toàn bộ, cô gắp một miếng, anh ăn một miếng.

Một bữa ăn vô cùng thoải mái. Từ ngõ Đồng Phúc đi ra, hai người vẫn dựa theo kế hoạch định đi tìm Peter Vương hỏi thăm chuyện y tá chết đột ngột ở "căn nhà ma", ngồi lên xe, Hạ Vân Khâm vừa muốn khởi động xe, anh lơ đãng nhìn về kính chiếu hậu, ánh mắt lạnh dần, Hồng Đậu kinh ngạc hỏi: "Sao vậy?"

Hạ Vân Khâm đáp: "Đừng nhìn ra đằng sau, lát nữa anh sẽ nói với em." Không đợi Hồng Đậu hỏi tiếp, anh lập tức lái xe đến ngõ Phú Hoa.

Xe của Hạ gia vừa biến mất ở cuối đường thì một chiếc xe khác liền từ trong góc khuất đi ra.

Trong xe có tổng cộng ba người ngồi, Bạch Hải Lập ngồi một mình ở đằng sau, gác chân lên ghế ngồi đằng trước, áo khoác nửa mở, trong miệng ngậm điếu xì gà, nặng nề nhìn chằm chằm vào chiếc xe đã đi xa kia, tàn thuốc tích tụ đã được một lúc lâu nhưng ông ta không nhận ra, một lát sau mới híp mắt nói: "Tại sao trong lòng tôi chẳng thoải mái chút nào vậy?"

Người kia ngồi đằng trước quay đầu cười nói: "Ngài không thoải mái thì tôi cũng không thoải mái. Nhưng theo ý ngài, chúng ta cũng không thể trắng trợn đối đầu với Hạ gia, coi như muốn đối phó với hai anh em bọn họ, nhìn chung cũng khó thực hiện mà không để lại dấu vết nào, huống chi theo tôi

thấy, Hạ công tử kia thật lòng thật dạ với Ngu Hồng Đậu, chúng ta muốn ngáng chân e là không dễ."

Bạch Hải Lập hừ lạnh một tiếng: "Trước mắt cậu ta chỉ cảm thấy mới mẻ với Ngu Hồng Đậu thôi, qua một thời gian nữa các người sẽ thấy. Nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần là đàn ông sẽ có mới nới cũ, miễn là chúng ta phá hoại tình cảm của Hạ Vân Khâm với Ngu Hồng Đậu khiến nó trở nên phai nhạt thì ngày tháng của cô ta còn có thể thoải mái được sao? Một khi Ngu Hồng Đậu đã không vui, trong lòng tôi tự nhiên sẽ sảng khoái."

Ông ta dừng lại một chút, nhướng mày nói: "Không phải tôi bảo các người nghĩ cách với Ngu Sùng Nghị à, tại sao đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì vậy, một đám phế vật."

Người kia đáp: "Gần đây thằng nhóc Ngu Sùng Nghị chỉ lo liệu việc mua nhà, cũng không có ý định khai trương cửa hàng, hơn nữa từ lâu thằng nhóc này đã đề phòng chúng ta, muốn ra tay cũng chẳng dễ dàng."

"Cái gì cũng không được, chẳng lẽ lại bỏ qua như vậy?" Bạch Hải Lập phun một ngụm nước bọt, "Đám người nhà này đúng là không biết điều, tôi đây tức muốn nổ phổi rồi, cần chỗ trút giận, các người cứ qua loa đi, để tôi xem các người còn qua loa được bao lâu!"

Người kia đảo mắt: "Đồn trưởng bớt giận, tôi tra đi tra lại, thầm nghĩ đã nắm được hai việc, thứ nhất chính là cậu của Ngu Sùng Nghị - Phan Mậu Sinh, người này làm mại bản ở cửa hàng tây Nam Bảo, có hai người con gái như hoa như ngọc, nghe nói Phan thái thái vô cùng nịnh bợ, đang sắp xếp khắp nơi để tìm con rể có mặt mũi cho con gái mình. Lại nghe nói trước đây trong trường học Hồng Đậu được không ít nam sinh theo đuổi, mấy ngày gần đây Ngu Hồng Đậu diễn vở kịch "Mặt Nạ" gì đó trong nhà thờ, cũng không biết Hạ Vân Khâm có biết vợ của mình đang chơi trội như vậy hay không. Tôi còn nghe nói mấy ngày nữa trường St. John sẽ tổ chức tiệc trà, do Đại thiếu nãi nãi của Hạ gia đứng ra tổ chức, coi như là một cơ hội tốt."

"Hả?" Tinh thần của Bạch Hải Lập lập tức tỉnh táo, hai ngón tay kẹp điếu xì gà ngây người hồi lâu, trên mặt bộc lộ cảm xúc vui vẻ, ông ta phủi tàn thuốc nói: "Rất tốt, rất chú tâm, trẻ nhỏ dễ dạy. Cậu đi hỏi thăm một chút đi, đặc biệt

là bên Phan gia, nhớ không để lộ dấu vết, đừng làm cho Hạ gia nghi ngờ chúng ta."
Bình Luận (0)
Comment