Râu rồng của lão Long Vương giần giật, hắn bất giác cúi đầu nhìn rượu trên chiếc bàn ở trước mặt Bạch Cẩm. Tên này đã uống bao nhiêu rượu vậy? Hắn say rồi hả? Lão Long Vương vội vàng đứng dậy khuyên nhủ: "Tiểu hữu à, không đến mức ấy đâu! Không đến mức ấy đâu!"
Bạch Cẩm chỉ vào mũi mình, đỏ mặt tía tai nói: "Ta và Ngao Quảng là bằng hữu cùng vào sinh ra tử, hắn là huynh đệ của ta, Long tộc các ngươi là huynh đệ của ta. Các ngươi chịu nhục chính là Bạch Cẩm ta chịu nhục. Long Vương bệ hạ không cần nói thêm nữa, ta sẽ đi liều mạng với bọn hắn, tuyệt đối không để chí bảo của Long tộc chúng ta rơi vào tay Yêu tộc."
Hắn xoay người định đi ra ngoài.
Lão Long Vương cuống quít bay từ trên ngai vàng xuống, túm lấy cánh tay Bạch Cẩm. Hắn cảm động lên tiếng: "Ta đã cảm nhận được tình nghĩa của tiểu hữu, sau này tiểu hữu là thân nhân một nhà của Long tộc chúng ta nhưng không đến mức phải liều mạng vì một món Cửu Long Liễn cỏn con."
Bạch Cẩm lập tức xoay người ôm chầm lấy lão long vương, kích động thốt lên: "Thân nhân à! Thế nhưng Cửu Long Liễn là chí bảo của Long tộc chúng ta."
Lão long vương cũng vỗ lưng Bạch Cẩm, cảm động đáp: "Thân nhân à, thật ra Cửu Long Liễn không phải chí bảo, không đáng để liều mạng đâu!"
Bạch Cẩm bỗng đẩy lão long vương ra, nhíu mày hỏi: "Không phải chí bảo ư?"
Lão long vương gật đầu, thành khẩn trả lời: "Không phải, kỳ thực Cửu Long Liễn chỉ là tọa giá mang ý nghĩa biểu tượng mà thôi, không có tác dụng khác.”
"Tức là có thể đưa cho Yêu tộc hả?"
Lão long vương lắc đầu ngay tắp lự: "Tuyệt đối không được, ý nghĩa biểu tượng của Cửu Long Liễn là thần phục Long tộc, nếu yêu hoàng lấy được Cửu Long Liễn, sau đó lợi dụng ý nghĩa biểu tượng này để bức bách Long tộc thì chúng ta sẽ vô cùng bị động."
"Bây giờ Yêu tộc cũng đang bức bách các ngươi không phải sao?"
Lão Long Vương cười đắc ý: "Hiện tại bọn hắn cưỡng ép chúng ta, vô cớ xuất binh. Có Thanh Long Thánh Tôn ở đây, bọn hắn không dám quá đáng nhưng một khi Cửu Long Liễn rơi vào tay Yêu tộc, Yêu Hoàng có cái danh này rồi thì có thể trắng trợn chèn ép Long tộc chúng ta."
"Cửu Long Liễn rất quan trọng nhỉ!"
Lão long vương bảo: "Nói quan trọng thì nó cũng quan trọng đấy, mà nói không quan trọng thì nó cũng chẳng quan trọng lắm. Nhưng tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay Yêu tộc."
Bạch Cẩm ngẫm nghĩ một lát, ánh mắt lóe lên vẻ kiên quyết. Hắn chân thành nhìn lão long vương: "Thân nhân à, ngươi có tin ta không?"
Lão long vương gật đầu, cảm động nói: "Ngươi là thân nhân của chúng ta, là bằng hữu của chúng ta, đương nhiên là ta tin ngươi."
Bạch Cẩm ôm lão long vương, cũng cảm động vô cùng: "Thân nhân à, vì Long tộc chúng ta, hãy giao Cửu Long Liễn cho ta đi! Ta sẽ mang nó tới một nơi an toàn khiến Long tộc không tìm được."
Lão long vương, xúc động đáp: "Hu hu... Chẳng may Yêu tộc biết thì ngươi sẽ rất nguy hiểm."
"Thế thì sao? Vì sự an toàn của Long tộc chúng ta, ta chết vạn lần cũng được."
"Lão long cảm động quá, thật sự không biết phải báo đáp đại ân đại đức của tiểu huynh đệ ngươi như thế nào!"
"Vì sự an toàn của ta và để bảo vệ Cửu Long Liễn tốt hơn, Long Vương bệ hạ có thể cho ta mượn vài món Tiên Thiên Linh Bảo trước không?"
Lão long vương đẩy Bạch Cẩm ra, hắng giọng một tiếng rồi nói điềm nhiên như không có việc gì: "Đi thôi! Ta dẫn ngươi ngươi đi lấy Cửu Long Trầm Hương Liễn." Hai người cùng đi vào sâu bên trong Long cung.
Quỳ Ngưu vội vàng đuổi theo, trong đầu trâu đặc quánh như hồ dán, hai mắt mờ mịt ngơ ngác. Tại sao sư huynh lại thành thân nhân của Long tộc? Chẳng phải Long tộc toàn là rồng xấu sao?
Trong đại điện của Long cung chỉ còn lại một mình Ngao Quảng đang ngồi rối rắm trên ghế. Chuyện gì thế này? Sao mình lại cảm thấy không theo kịp tiết tấu của bọn hắn nhỉ? Sao ác nhân cướp Tiên Thiên Linh Bảo của mình lại trở thành thân nhân? Sao lại đưa Cửu Long Liễn cho hắn?
Cửu Long Liễn? Ngao Quảng bỗng trợn tròn mắt, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài. Không phải là phụ vương bị lừa chứ? Tên tiểu tặc đáng ghét!
Cửa bảo khố ầm ầm mở ra, tường thụy chi khí trào từ trong bảo khố ra. Bạch Cẩm và lão Long Vương đón lấy tường thụy chi khí rồi đi vào trong bảo khố.
Một chiếc loan giá nằm trong bảo khố, kim quang lấp lánh, tường vân vờn quanh. Trên xa giá vẽ đủ loại Long văn, bốn bánh xe giống hoa sen. Phía trước loan giá có chín con thần long bằng đồng thau, uy nghiêm đại khí.
Lão long vương cảm khái: "Đây chính là Cửu Long Trầm Hương Liễn."
Bạch Cẩm hỏi ra nghi vấn: "Đồng thau hả? Ta còn tưởng là chân long cơ!"
Lão long vương giải thích: "Chín con thần long này được làm bằng thiên hà chi kim, bên trong chứa long hồn của chín thần long viễn cổ. Không có sự đồng ý của chín long hồn này thì không thể điều khiển Cửu Long Liễn."
Bạch Cẩm cảm thán: "Không hổ là tọa giá của tổ long, quả nhiên đủ bá đạo!"
Lão long vương tiếp lời: "Thanh Long Thánh Tôn nói sau khi Cửu Long Liễn được luyện chế thành công thì Long Hán lượng kiếp bắt đầu, thật ra Tổ Long cũng chưa từng điều khiển nó một lần nào."
Bạch Cẩm mừng rỡ: "Trạng thái mới ra lò đó! Vậy thì càng tuyệt hơn." Nếu tặng sư bá hàng second hand thì e là hắn sẽ bắt bẻ mình cũng không chừng.
Lão long vương nghiêng đầu nhìn Bạch Cẩm, hỏi với vẻ nghi hoặc: "Ngươi nói gì cơ?"
Bạch Cẩm vội đáp: "Ý ta là ta rất muốn xem Tổ Long cưỡi Cửu Long Liễn xuất hiệ, nhất định là rất đẹp, rất ngầu!"
Lão Long Vương cảm thán: "Không xem được." Sau đó hắn nghiêm mặt nhìn Bạch Cẩm: "Ta giao Cửu Long Liễn cho ngươi bảo vệ, bây giờ mạch máu của Long tộc ta nằm trong tay ngươi."
Bạch Cẩm cũng nghiêm túc đáp lời: "Long Vương bệ hạ, ngươi cứ yên tâm! Cho dù ta chết cũng không để Cửu Long Liễn chịu bất kỳ tổn hại nào, tuyệt đối không để thân nhân của ta bị Yêu tộc uy hiếp."
Lão long vương cảm động: "Huynh đệ tốt! Ngươi nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt. Hãy mang Cửu Long Liễn lặng lẽ rời đi, tuyệt đối đừng để bị Yêu tộc phát hiện."
"Được!" Bạch Cẩm bước lên phía trước, tiếp đó đặt tay lên Cửu Long Liễn. Cửu Long Liễn lập tức biến mất.
Sau đó, hắn và lão long vương lại lưu luyến chia tay một hồi rồi mới chia ly trong nước mắt. Ai không biết còn tưởng bọn hắn là huynh đệ ruột phải dằn lòng biệt ly.
Ngao Quảng bước nhanh từ bên ngoài vào. Hắn nhìn bảo khố trống rỗng, tức thì thốt lên đầy khó tin: "Lão đầu tử, ngươi đưa Cửu Long Liễn cho hắn thật à? Đó là chí bảo gia truyền của Long tộc ta đó!"
Lão Long Vương gật đầu, thong thả cất lời: "Cho hắn rồi. Hiện tại Long tộc chúng ta không cần Cửu Long Liễn nữa, không nên mê muội trong vinh quang của quá khứ."
Ngao Quảng lẩm bẩm: "Thôi xong, quả nhiên lão đầu tử đã bị lừa ngu người rồi!" Hắn nhìn lão long vương bằng ánh mắt nghi ngờ: "Ta thấy lạ là tại sao các ngươi lại trở thành huynh đệ tốt? Ngươi tin lời hắn thật à? Ngươi đưa Cửu Long Liễn cho hắn thật ư? Ngươi có tin là đợi tới lúc lên bờ, hắn sẽ lập tức hủy Cửu Long Liễn để luyện thành pháp bảo không?"
Lão Long Vương trả lời: "Nếu Cửu Long Liễn nằm trong tay chúng ta sẽ gây nên tai họa, vậy thì đưa nó cho người ngoài. Hơn nữa, tặng nó cho tiểu hữu này cũng là ý của Thanh Long Thánh Tôn."
Ngao Quảng trợn to mắt, cất giọng khó tin: "Thanh Long Thánh Tôn?" Tiếp đó hắn vội hỏi: "Vậy lần sau Yêu tộc lại đến thì phải làm sao?"
Lão Long Vương nở nụ cười gian: "Lát nữa truyền tin tới Yêu tộc, nói là Cửu Long Liễn của chúng ta đã bị một tên tiểu tặc cưỡi trâu trộm mất."
Ngao Quảng gãi đầu, rầu rĩ nói: "Rốt cuộc các ngươi đang bày trò gì thế? Đầu tiên là đưa Cửu Long Liễn cho Bạch Cẩm, bây giờ lại muốn mách Yêu tộc rằng Cửu Long Liễn đã bị Bạch Cẩm đánh cắp. Vậy chẳng phải là Yêu tộc sẽ đi đuổi giết Bạch Cẩm sao? Chẳng phải Cửu Long Liễn của chúng ta cũng bị bại lộ ư?"