Trư Bát Giới lên tiếng: "Hầu ca, ngươi cẩn thận đó! Quan Thế Âm Bồ Tát đã nói là không cho chúng ta lên Thiên Đình cầu cứu."
"Lão Tôn ta không thèm nghe theo nàng." Dứt lời Tôn Ngộ Không lộn nhào bay lên thẳng Cửu Tiêu.
Tố Sắc Vân Giới Kỳ ngăn cách thiên địa, lập ra Cửu Trọng Thiên, mỗi một tầng trời là một cửa ải khó, tu luyện giả bình thường không thể bay qua. Tầng thứ nhất chính là Canh Phong Thiên.
Trong Canh Phong Tầng tĩnh lặng như tờ, gió lốc điên cuồng tàn phá, dù là sơn thạch lọt vào đó cũng bị vỡ thành bột đá chỉ trong nháy mắt, như nạo xương mài dao.
Một đám bạch vân bay thẳng lên, tách ra một con đường trong Canh Phong Tầng đáng sợ ấy.
"Ầm!" Một đạo Phật quang nở rộ, thân ảnh khổng lồ của Quan Thế Âm Bồ Tát đứng sừng sững trong thiên địa, thân cao lấp kín Canh Phong Thiên, một vòng phật luân sau gáy soi sáng cả Canh Phong Thiên.
Mây trắng dừng lại trước Quan Âm Pháp Tướng khổng lồ, Tôn Ngộ Không đứng trên đó.
Tôn Ngộ Không chắp tay, cười hì hì chào hỏi: "Bái kiến Bồ Tát!"
Giọng nói lớn của Quan Thế Âm Bồ Tát vang lên trong Canh Phong Tầng: "Ngộ Không, ngươi đi đâu thế?"
Tôn Ngộ Không hơi chột dạ, mắt khỉ đảo vòng vòng, cười hềnh hệch nói: "Nếu đệ tử nói là đi Thiên Đình thăm người thân bằng hữu thì ngài có tin không?"
Bồ Tát Pháp Tướng cúi đầu nhìn Tôn Ngộ Không: "Ngộ Không, sư phụ ngươi đang ở đâu?"
Tôn Ngộ Không đảo mắt, không muốn Phật Giáo nhúng tay vào chuyện này. Một khi Phật Giáo nhúng tay thì tôn nhi kia của lão Tôn ta có thể bình yên vô sự chắc?
Hắn chắp tay thi lễ, cười hì hì: "Khởi bẩm Bồ Tát, sư phụ ta gặp được một hài tử đáng yêu tên là Hồng Hài Nhi trên đường. Bọn hắn vừa gặp đã thân, dắt nhau đi du ngoạn rồi. Không biết địa điểm, chưa rõ ngày về. Lão Tôn ta cũng nhân cơ hội lên Thiên Đình thăm bằng hữu."
Quan Thế Âm Bồ Tát lộ vẻ tức giận, quát to: "Tôn Ngộ Không, rốt cuộc ngươi còn muốn giấu giếm đến bao giờ? Rốt cuộc Đường Tam Tạng đang ở đâu?"
Tôn Ngộ Không giật mình, nàng nổi giận thật đáng sợ.
"Bồ Tát, lão Tôn thật sự không lừa ngươi, sư phụ ta đang làm khách ở nhà bằng hữu, ăn ngon uống đã, ba ngày mập lên hai cân."
"Bằng hữu nào?"
Trong đầu Tôn Ngộ Không nảy ra rất nhiều ý tưởng. Tôn nhi đáng thương kia của mình rời xa phụ mẫu, bỏ nhà ra đi, thê thương biết bao! Nếu mình khai hắn ra thì há chẳng phải là hắn sẽ thảm hơn sao? Tôn Ngộ Không lập tức nói: "sư phụ đang trò chuyện vui vẻ với Đại ca của ta ở Ma Vân Động trên Tích Lôi Sơn."
Dù sao Ngưu Ma Vương cũng không phải trâu tốt, bỏ rơi thê nhi, cũng nên dạy hắn một bài học. Cùng lắm thì khi Phật Giáo tấn công, lão Tôn ta sẽ cầu tình giữ mạng cho hắn là được, nếu không thả trâu thì lão Tôn ta không đi Tây Du nữa.
Từng ý nghĩ lóe lên trong đầu Quan Thế Âm Bồ Tát. Ma Vân Động trên Tích Lôi Sơn, Ngưu Ma Vương - tọa kỵ Quỳ Ngưu của Thông Thiên giáo chủ Tiệt Giáo, Bạch Cẩm - Đại đệ tử ngoại môn Tiệt Giáo. Chuẩn rồi, nhất định là Bạch Cẩm phá rối.
Hắt xì!
Hắt xì!
Trong Thiên Đình, Bạch Cẩm liên tục hắt xì hai tiếng, cứ cảm thấy có mỹ nữ nào đó đang nhớ mình. Hắn xoa mũi, tiếp tục nằm trong bể bơi tắm nước nóng.
Nếu liên quan đến Bạch Cẩm, Quan Thế Âm Bồ Tát không dám sơ suất. Nàng nói thật to: "Ngộ Không, ngươi về đi! Ta sẽ bẩm báo với Phật Tổ rồi định đoạt sau. Lần sau ngươi không được giấu giếm nữa."
"Được được, lão Tôn ta về ngay!" Tôn Ngộ Không chuyển hướng đám mây, bay xuống Hạ Giới.
Pháp tướng của Quan Thế Âm Bồ Tát hư hóa rồi biến mất không còn tăm hơi.
Trong Đại Lôi Âm Tự, thân ảnh Quan Thế Âm Bồ Tát hiện lên trong đài sen. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, đồng thời báo cáo: "Khởi bẩm Phật Tổ, đệ tử đã đi hỏi Tôn Ngộ Không, theo hắn nói thì Câu Trần Đại Đế Bạch Cẩm chỉ huy Ngưu Ma Vương của Tích Lôi Sơn bắt Đường Tam Tạng."
Quả nhiên là hắn, lần trước hắn còn chân thành thề thốt cam đoan với mình là tuyệt đối không chủ động nhúng tay vào chuyện Tây Du, cũng không cản trở Tây Du tiến hành. Vậy mà bây giờ hắn lại đột nhiên bắt Đường Tam Tạng. Quả nhiên hạng người a dua nịnh nọt không nói thật được một câu.
Giọng nói lớn của Như Lai Phật Chủ vang lên: "Phật Giáo hưng thịnh, Tích Lôi Sơn chặn đường truyền kinh, cần phải diệt trừ.
Truyền lệnh cho Quang Minh Phật, Quang Minh Phật, Thanh Quang Phật, Bạch Quang Phật đến Tích Lôi Sơn cứu Đường Tam Tạng.
Lệnh cho Huyết Văn Đại Minh Vương Bồ Tát, Nhiên Đăng Cổ Phật, Di Lặc Phật Tổ, Đại Thế Chí Bồ Tát, Đại Nhật Như Lai Phật, Quan Thế Âm Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát, Văn Thù Bồ Tát tùy thời trợ giúp."
"Vâng!" Quan Thế Âm Bồ Tát đáp lời, sau đó xoay người rảo bước rời đi.
Sau đó, cả Linh Sơn chìm trong bầu không khí căng thẳng, từng luồng khí tức đại đạo trào dâng, đạo vận cấp bậc Chuẩn Thánh giao minh.