Nhiên Đăng gật đầu, thành thật đáp: "Điều ta mong muốn không phải cảnh giới Chuẩn Thánh mà là con đường đại đạo của ta."
Chuẩn Đề vỗ tay, giọng điệu vui mừng: "Đại thiện! Đó mới là điều kẻ cầu đạo nên làm."
Nhiên Đăng lắc đầu nuối tiếc: "Nhưng rất khó tìm đạo đồ!"
"Lẽ nào ngươi cho rằng Nguyên Thủy Thánh Nhân cũng không có cách nào dò đạo đồ giúp ngươi?"
Nhiên Đăng lắc đầu: "Ta không biết."
Chuẩn Đề ngẫm nghĩ một lúc, chân thành nói: "Nếu đạo hữu không tìm được đạo đồ ở Xiển Giáo thì đừng ngại đến Tây Giáo chúng ta."
Nhiên Đăng lắc đầu bật cười: "Tam Thanh truyền Hồng Quân đại đạo, ba nghìn đại đạo đều nằm trong đó."
Chuẩn Đề tỏ ra nghiêm túc: "Nhưng phương Tây chúng ta đã mở ra tám trăm bàng môn, tuy thoát thai từ ba nghìn đại đạo song đã khác biệt, đạo hữu hãy thử xem!"
Nhiên Đăng động lòng, lẩm bẩm nói: "Tám trăm bàng môn..."
Chuẩn Đề nở nụ cười: "Đạo hữu hãy nghe bần đạo giảng đạo một lát xem có ích hay không?"
Nhiên Đăng đứng dậy, trịnh trọng chắp tay thi lễ: "Xin nhờ Chuẩn Đề Thánh Nhân."
Chuẩn Đề tươi cười bảo: "Nếu có thể giúp đạo hữu bước lên đạo đồ âu cũng là chuyện may mắn."
Nhiên Đăng đứng dậy, lòng cảm thấy ấm áp, Chuẩn Đề Thánh Nhân đúng là người tốt!
Chuẩn Đề giảng đạo ngay trong lương đình, Nhiên Đăng lắng nghe bên cạnh, lúc thì nhíu mày, khi thì trầm tư, chốc thì vui vẻ, có lúc lại đau khổ.
Mặt trời lặn rồi lại mọc, một ngày trôi qua, vầng thái dương ló dạng, vạn vật triều dương.
Trong lương đình trên đỉnh núi, Chuẩn Đề Thánh Nhân dừng giảng đạo, mỉm cười nhìn Nhiên Đăng trước mặt.
Chốc lát sau, Nhiên Đăng bỗng bừng tỉnh, thoáng ngẩn ngơ giây lát rồi đứng dậy chắp tay thi lễ, cảm kích nói: "Tạ ơn Thánh Nhân giảng đạo."
Chuẩn Đề vươn tay đỡ hắn lên, mỉm cười bảo: "Chúng ta là đạo hữu, không cần phải vậy."
Nhiên Đăng đứng thẳng người.
Chuẩn Đề trông mong: "Ngươi có lĩnh ngộ được gì không?"
Nhiên Đăng cảm thán: "Không hổ là Thánh Nhân đại đạo, bần đạo thán phục nhưng không lĩnh ngộ được gì."
Chuẩn Đề thở dài tiếc nuối. Hắn giơ tay ra, một cuốn sách màu vàng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn: "Đây là ‘Đại Mộng Tâm Kinh’ do sư huynh của ta chấp bút, ngươi cầm lấy mà lĩnh ngộ. Ngộ đạo không phải chuyện một sớm một chiều, còn cần phải dựa vào chính ngươi."
Nhiên Đăng cuống quít xua tay: "Cảm ơn Thánh Nhân ưu ái, cuốn kinh thư này quá quý giá, bần đạo không dám nhận."
Chuẩn Đề cười ha hả: "Không quý giá gì đâu, chỉ là một món pháp môn chứng đạo trong mộng mà thôi. Ngươi cầm lấy đọc thử xem, có lẽ thử các đạo đồ khác nhau trong mộng, cuối cùng sẽ ngộ ra đạo của chính mình."
Nhiên Đăng động lòng. Chứng đạo trong mộng đó, hắn muốn!
Chuẩn Đề khuyên nhủ: "Tuy chúng ta Đông, Tây khác biệt nhưng thật ra đều là truyền thừa đại pháp của Hồng Quân đạo tổ. Ta và Nguyên Thủy gọi nhau là huynh đệ, ta và ngươi cũng là đạo hữu của nhau. Tất cả đều là người một nhà, ta giúp ngươi cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Ngươi cứ cầm đi!"
Nhiên Đăng do dự chốc lát, cuối cùng vẫn không cưỡng lại sức hấp dẫn của kinh thư, bèn vươn tay nhận ‘Đại Mộng Tâm Kinh’. Hắn vừa chắp tay thi lễ vừa trịnh trọng cất lời: "Cảm ơn đạo hữu!"
Chuẩn Đề cười ha ha: "Hi vọng đạo hữu có thể sớm ngày bước lên đạo đồ, cùng đồng hành với chúng ta."
Nhiên Đăng siết chặt cuốn ‘Đại Mộng Tâm Kinh’, gật đầu đầy kiên định: "Nhất định!" Sau đó hắn xoay người đi ra ngoài, rời khỏi lương đình rồi điều khiển tường vân bay về sơn cốc đằng xa.
Chuẩn Đề đứng dậy, chắp hai tay sau lưng đứng trong lương đình. Hắn phóng tầm mắt ra xa dõi theo thân ảnh Nhiên Đăng rời đi, nhếch môi nở nụ cười. Hồng hoang có trật tự, mùa xuân gieo trồng, mùa thu thu hoạch, gieo một hạt giống sẽ hái được quả thế nào đây? Nguyên Thủy sư huynh đừng trách sư đệ tham lam, thật sự là phương Tây nghèo túng quá!
Điều khiến Chuẩn Đề không ngờ tới là hôm nay hắn tiện tay đánh một nước cờ, tặng ‘Đại Mộng Tâm Kinh’ cho Nhiên Đăng nên kết nhân quả với Nhiên Đăng, cuối cùng hắn không chỉ thu hoạch được một vị đại năng mà còn có thể khiến Nhiên Đăng truyền đạo thụ nghiệp, thu hoạch vượt xa tưởng tượng của hắn, đặt nền móng hưng thịnh cho phương Tây.
...
Nhiên Đăng cưỡi Tứ Bất Tượng thần thú về thẳng Côn Luân Sơn. Vừa mới tiến vào Côn Luân Sơn hắn đã cảm thấy cực kỳ khó chịu như tiến vào hai vùng thiên địa, giữa Ngọc Thanh Phong và Thượng Thanh Phong có sự phân biệt rõ ràng, đối chọi gay gắt.
Nhiên Đăng dắt Tứ Bất Tượng thần thú đáp xuống Ngọc Thanh Phong. Đám người Quảng Thành Tử, Từ Hàng lập tức ra nghênh đón.
Nhiên Đăng nghiêm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Quảng Thành Tử nói nhỏ: "Thái Thượng sư bá, sư phụ và Thông Thiên sư thúc tụ họp ở Thái Thanh Phong. Chắc là bọn hắn nói về chuyện đệ tử hai giáo đánh nhau dạo trước, cuối cùng buồn bã tan cuộc."
Thảo nào! Nhiên Đăng lại hỏi tiếp: "Dạo này Bạch Cẩm còn đến không?"
Từ Hàng lạnh lùng nói: "Ngày nào hắn cũng đến thỉnh an quấy rầy sư phụ tu hành, cứ như là đám đệ tử chúng ta không biết hiếu kính sư phụ vậy."
Nhiên Đăng vừa vỗ lên Tứ Bất Tượng bên cạnh vừa cười ha hả: "Đi thôi, cùng đi gặp lão sư với ta nào!"
Đám người Quảng Thành Tử đều nhìn Tứ Bất Tượng. Thân bò, đầu hươu, đuôi ngựa, vảy rồng, bộ lông bóng mượt, gân bắp rắn rỏi.
Hai mắt Vân Trung Tử sáng ngời, hắn liếm môi khen ngợi: "Thân bò uy rồng, đây là bách thú vương, nếu nướng một miếng..."
Bốp! Nam Cực Tiên Ông đập vào bả vai hắn, nhíu mày không vui: "Sư đệ, ngươi nói linh tinh gì thế?"
Vân Trung Tử vội vàng lên tiếng: "À thì, ý ta là lửa bình thường chắc chắn không làm gì được nó."
"Đi thôi! Chúng ta đi gặp sư phụ." Nhiên Đăng dắt Tứ Bất Tượng đi về phía Ngọc Thanh Cung.