Ngưu Ma Vương cười sang sảng: "Đừng vội, ta sẽ cho pháp bảo mà các ngươi muốn. Bây giờ ta sẽ chọn cái thứ nhất."
Hắn duỗi ngón tay chạm vào màn hình, Tam Giới Thương Thành bắn ra một đạo lưu quang, hình thành một trận pháp truyền tống ở phía trước. Một cây nấm to cao năm mét từ từ mọc lên trong trận pháp. Cây nấm đẹp tuyệt vời, trên thân nấm quấn hoa văn hoa lệ, đầu nấm nhấp nháy không ngừng.
Một Yêu Vương tò mò hỏi: "Đại vương, đây là cái gì?"
Ngưu Ma Vương vươn tay đón cây nấm to, vừa vuốt ve cây nấm vừa cảm khái: "Đây là Hòa Bình Cô mang đến hòa bình, thật sự là đã lâu không thấy."
Đám Yêu Vương bên dưới ngơ ngác nhìn nhau. Nấm mang đến hòa bình? Chẳng phải hòa bình phải dựa vào vũ lực duy trì sao? Liên quan gì đến nấm?
Khương Tử Nha bất giác lùi về sau mấy bước, ánh mắt đong đầy hoảng sợ, trong đầu nhớ lại hồi Phong Thần Chiến, một tiểu cô nương vác từng cây nấm to, đánh nổ Thập Nhị Kim Tiên của Xiển Giáo gào khóc thảm thiết. Hòa bình mới lạ đó! Nếu Ngưu Ma Vương thuê cái này thì chẳng khác nào dự định diệt sạch đại quân của Phật Giáo!
Ngưu Ma Vương trở tay thu hồi Hòa Bình Cô, cười ha hả nói: "Không sai, đúng là thuê cái này với giá một tệ. Lần này ta phải tiếp đãi Phật Giáo nồng nhiệt mới được!"
Hắn liên tục chạm vào màn hình. Hòa Bình Cô vẫn chưa đủ, ta còn muốn Vân Bạo Cô, Đông Phong Cô, Tam Tiên Cô nữa. Ta muốn làm nấm xào thịt Phật Giáo.
...
Trước Nam Thiên Môn, một màn hình hiện ra trước mặt đám Bạch Cẩm. Trong màn hình hiển thị hậu đài khu thuê pháp bảo, các loại nấm không ngừng biến mất.
Cả đám Bạch Cẩm đều quay đầu nhìn Cô Lương.
Khổng Tuyên không kìm được lên tiếng: "Cô Lương sư tỷ, nấm của ngài không được coi là pháp bảo, mà nên xếp vào thần thông nhỉ?"
Cô Lương ngẩng đầu ưỡn ngực biện luận: "Những cây nấm này do ta cực khổ trồng được. Chúng có thực thể, người khác có thể kích hoạt, sao lại không phải là pháp bảo?
Pháp bảo là thứ được luyện chế ra, nấm là ta trồng được, tương đương với quá trình luyện chế pháp bảo. Ngươi nói xem sao lại không phải là pháp bảo?"
Bạch Cẩm gật đầu nói: "Có lý có chứng, có đạo lý!"
Triệu Công Minh không nhịn được cà khịa: "Cho dù là pháp bảo thì pháp bảo này của ngươi cũng phải đặt ở khu giao dịch pháp bảo chứ? Dù sao cũng là vật phẩm dùng một lần, không thể lấy lại, sao có thể tính là thuê?"
Các tiên thần khác cũng gật đầu. Không sai, nấm của ngươi vừa quăng ra là nổ ngay, sao có thể tính là thuê được?
"Trước tiên, ngươi nói xem nấm của ta có phải là pháp bảo không?"
Triệu Công Minh gật đầu trả lời: "Tạm coi là pháp bảo!"
Cô Lương lắc lư chỏm tóc nhỏ trên đầu, đắc ý nói: "Đã là pháp bảo thì bán hay thuê là do ta quyết định. Ta thích cho thuê đấy!"
Bạch Cẩm gật đầu tán thành: "Ừ, có lý có chứng, không có sơ hở."
Cô Lương cười khanh khách: "Các ngươi thấy rồi đó, sư huynh cũng đồng ý với ta."
Đám Triệu Công Minh, Khổng Tuyên câm nín luôn. Không có sơ hở? Sư huynh à, Phật Giáo sẽ khóc đấy! Ngươi không sợ bọn hắn chó cùng rứt giậu, điên cuồng trả thù sao?
...
Ở Tây phương Linh Sơn, Như Lai Phật Tổ truyền pháp chỉ, đông đảo Phật Đà Bồ Tát của Phật Giáo đều điều binh khiển tướng, trùng trùng điệp điệp rời khỏi Linh Sơn.
Trước Tây Thiên Môn, ầm... cổng Đại Lôi Âm Tự đang đóng bỗng mở ra, từng vị Phật Đà Bồ Tát vừa trang nghiêm vừa thần thánh xuất hiện trong đó.
Như Lai Phật Tổ ngồi ngay ngắn trên đài sen, nhìn về phương Đông, giọng nói thật lớn vọng ra: "Câu Trần Đại Đế, phật binh của Phật môn ta đã xuất phát. Bây giờ ngươi lệnh cho Quỳ Ngưu trở về vẫn chưa muộn."
"Đa tạ ý tốt của Phật Tổ, nhưng Quỳ Ngưu dưới kia đã quen thói ngang tàng, bây giờ không nghe lời ta nữa, ta cũng đành chịu thôi!
Phật Giáo đã dấy binh, xin Phật Tổ hãy bắt bọn hắn về, nghiêm khắc dạy dỗ, để cho bọn hắn biết hồng hoang hiểm ác."
"Thôi được! Vậy thì làm theo ý của Câu Trần Đại Đế."
Tì Lô Phật ngồi trong Đại Lôi Âm Tự, dè dặt hỏi: "Phật Tổ, liệu trong này có bẫy không? Bạch Cẩm không giống thần an phận."
Quan Thế Âm Bồ Tát ở bên cạnh lên tiếng: "Tử Vi Đại Đế truyền tin, thần linh Châu Thiên và thiên binh thiên tướng trên Thiên Đình không có gì khác thường."
"Giỏi phân pháp tướng, giả vờ bất động! Tư duy nhiều để giữ trí tuệ, suy nghĩ nhiều là chướng.
Bạch Cẩm bất động bởi vì hắn không thể động." Giọng nói trang nghiêm của Như Lai Phật Tổ vang vọng trong đại điện.
Tất cả Phật Đà Bồ Tát cùng chắp hai tay trước ngực thi lễ, cung kính hô: "Tạ ơn Tạ ơn Phật Tổ chỉ dạy."
...
Hồng hoang ngày tháng thoi đưa, trên bầu trời Tích Lôi Sơn ở Tây Ngưu Hạ Châu bao phủ mây đen, yêu khí cuồn cuộn bốc lên, quỷ khóc sói gào cả ngày không ngớt.
Đột nhiên, một đạo kim quang xé rách yêu ma chi khí che phủ bầu trời, kim vân xé tan yêu khí dày đặc. Vô số Phật Đà Bồ Tát đứng trên kim vân, phía sau là La Hán xếp hàng như mây, trùng trùng điệp điệp trải khắp bầu trời Tích Lôi Sơn. Uy thế ấy đủ để hoàn toàn trấn áp Tích Lôi Sơn lúc trước, ngay cả Ngưu Ma Vương cũng không thể trốn thoát.
Một giọng nói lớn vang lên: "Ngưu Ma Vương, ra đây trả lời!" Giọng nói hùng hậu vang vọng khắp thiên địa.
Ngưu Ma Vương suất lĩnh đông đảo Yêu Vương ra khỏi Ma Vân Động. Trong dãy núi, vô số yêu binh yêu tướng nhảy lên núi rừng, giơ cao cờ xí, ầm ầm vang động.
Ngưu Ma Vương đứng trước Ma Vân Động hét to: "Kẻ nào tới?"
Một vị Phật Đà bước ra. Hắn cởi trần, trên cơ thể cuồn cuộn cơ bắp có một hình xăm Thần Long màu đỏ như lửa giương nanh múa vuốt. Hắn chắp hai tay trước ngực, hô lớn: "Bần tăng là Nam Mô Long Tôn Vương Phật!"
Ngưu Ma Vương cười khẩy: "Lại là ngươi, trước đây bị ta đánh chạy trối chết, bây giờ còn dám xuất hiện trước mặt bản vương?"
Long Tôn Vương Phật không hề yếu thế, nói với dáng vẻ trang nghiêm: "Ngưu Ma Vương, lúc trước Phật Giáo ta từ bi không muốn giết chóc nhiều nên mới thối lui, đừng coi chúng ta nhường nhịn là dung túng ngươi."