Các Yêu Vương khác cũng từ trong nỗi kinh sợ bình tĩnh lại. Đúng vậy! Nếu có thể dùng mạng của mình đổi lấy sự bất tử bất diệt cho công chúa thì ta cam tâm tình nguyện, xem như đây là lễ vật ta tặng công chúa, hy vọng nàng sẽ thích.
Chư vị Yêu Vương yên lặng, trong đầu xuất hiện từng dáng hình thướt tha, từng nụ cười xinh đẹp của Ngọc Diện Hồ Ly. Lần đầu tiên nàng nói chuyện với mình, lần đầu tiên nàng tâm sự với mình trên đỉnh núi. Mình bị thương, nàng tự tay băng bó cho mình. Nàng giấu Ngưu Ma Vương tặng bảo vật thu thập được cho mình để mình nâng cao tu vi.
Mỗi Yêu Vương đều tin chắc rằng nàng thích mình. Bây giờ ra nông nỗi này, chắc chắn Ngọc Diện cũng rất đau lòng. Sau này mình không bảo vệ nàng được nữa, chỉ mong nàng bình an.
Chúng Yêu Vương lần lượt vẫn lạc. Trước khi vẫn lạc, ý nghĩ cuối cùng trong đầu mỗi người đều giống nhau: Nàng là một hồ tiên tốt, hi vọng nàng có thể rời bỏ Ngưu Ma Vương, tìm được hạnh phúc thuộc về mình.
Một vòng tròn sáng lấp lánh xoay chầm chậm trước cửa, dưới vòng tròn có hai mươi mấy thi thể động vật, tất cả đều gầy trơ xương, tinh túy cạn kiệt, giống như chết đói vậy.
Vòng tròn bay về phía cửa, ấn 'bộp' lên đó. Từng đạo phù văn nhấp nháy trên cửa, không ngừng lưu chuyển. Trên cửa vang lên tiếng 'rắc rắc rắc'.
Thiết Phiến Công Chúa chợt biến sắc. Không gian xung quanh bỗng vặn vẹo, sau đó hút nàng vào trong.
Trên bầu trời, Ngưu Ma Vương đang thỏa lòng đắc chí bất giác nhìn nơi Thiết Phiến Công Chúa biến mất. Không gian dao động, ai vừa mới nhìn trộm bên cạnh? Cảm giác này rất quen thuộc, là nàng ư? Không đúng, nàng chỉ là Thái Ất Kim Tiên, căn bản không có khả năng thao túng không gian.
Một khắc sau, Thiết Phiến Công Chúa xuất hiện trong Ba Tiêu Động, bước nhanh đến trước ngọn đồi phía sau, vừa liếc mắt đã thấy vòng tròn ấn trên cánh cửa. Là phật bảo của Phật Giáo.
Một thanh Tiên Kiếm tinh xảo như huyết ngọc hiện lên trong tay Thiết Phiến Công Chúa. Nàng hô: "Giết!" sau đó chém một nhát. Kiếm ý giết chóc phóng ra, giết thần, diệt tiên, giết quỷ, giết chúng sinh.
Ầm! Vòng tròn bị chém thành hai nửa, mất hết ánh sáng, rơi leng keng xuống mặt đất. Cửa khôi phục nguyên trạng, trận pháp ẩn đi.
Thiết Phiến Công Chúa thu hồi Tiên Kiếm, quan sát thi thể xung quanh rồi lẩm bẩm: "Toàn là Yêu tộc, là ai muốn mở cánh cửa này?" Nàng ngẩng đầu nhìn cánh cửa trước mặt, do dự giây lát rồi phất tay ẩn nó đi. Đừng mở cánh cửa này ra thì hơn.
...
Ở một nơi khác, trước Tây Thiên Môn, Bạch Cẩm hít hà nói: "Thơm quá! Ta đói rồi."
Vân Tiêu khẽ mỉm cười tiếp lời: "Sư huynh, gần đây ta học nấu nướng với Thực Thần, cũng biết xào nấm đó!"
Hai chỏm tóc nhỏ của Cô Lương lập tức dựng thẳng, nàng nhìn Vân Tiêu với vẻ cảnh giác.
Vân Tiêu liếc Cô Lương, bật cười nói: "Ta không nói ngươi."
Chỏm tóc nhỏ trên đầu Cô Lương lập tức rũ xuống, nàng lẩm bẩm: "Nấm đáng yêu như thế, sao phải ăn chúng? Nấm thật đáng thương!"
Kim Bằng cười ha hả: "Nấm đáng thương? Ta cảm thấy đám Yêu tộc kia càng đáng thương hơn."
Triệu Công Minh cảm khái: "Lần này Yêu tộc ở Tích Lôi Sơn khỏi cần nấu nướng, tất cả La Hán Kim Cương chết dưới mây hình nấm đều chín rồi."
Khổng Tuyên ở bên cạnh mỉm cười tiếp lời: "Nếu bọn hắn còn xác."
Triệu Công Minh cười sang sảng: "Cũng đúng! Nấm của sư tỷ nổ thì khó mà còn xác."
Cô Lương không kìm được cũng nói một câu: "Nổ là một nghệ thuật, các ngươi không hiểu đâu."
Thạch Cơ không nhịn được, tò mò hỏi: "Sư muội, mấy năm nay ngươi tích trữ bao nhiêu cây nấm?"
Cô Lương ngây người, ngẩng đầu lên, cố gắng nhớ lại, cuối cùng lắc đầu nói: "Ta không biết! Nói chung là rất rất nhiều, ta lười kiểm kê. Có điều Hòa Bình Cô khá ít, chỉ có mấy nghìn cây! Trồng Hòa Bình Cô quá phiền phức."
Lần này, ngay cả đám Khổng Tuyên, Triệu Công Minh cũng biến sắc. Nhiều không đếm xuể? Mấy nghìn cây Hòa Bình Cô?
Mỗi một cây Hòa Bình Cô tương đương với thần thông cấp bậc Đại La đỉnh phong. Mấy nghìn thần thông cùng tung ra thì cảnh giới Đại La có ai chống đỡ được?
Còn chưa kể đến các loại nấm khác. Vân Bạo Cô được sư tôn ban thưởng, Đông Phong Cô do chính nàng nuôi trồng, cả Tam Tiên Cô nữa. Bất kỳ loại nấm nào cũng là thần thông cảnh giới Đại La! Có thể nói là bảo khố thần thông di động.
Bạch Cẩm cảm thán: "Cô Lương sư muội mới là người vô địch chân chính trong những người cùng cảnh giới! Chiến đấu cùng cảnh giới, người khác mệt sống mệt chết mới tung ra một loại thần thông, còn nàng thì tiện tay vung một phát mấy là có mấy chục mấy trăm thần thông."
Thạch Cơ cũng lắc đầu: "Ta đỡ được mười Hòa Bình Cô đã là cực hạn rồi! Đấu với sư muội, ta cam tâm tình nguyện chịu thua."
Cô Lương gãi đầu, ngượng ngùng cười khúc khích: "Thật ra ta không lợi hại như vậy đâu!"
Khổng Tuyên cũng không kìm được lên tiếng: "Nếu sư tỷ đột phá đến Chuẩn Thánh cảnh thì một người có thể so với đại quân Chuẩn Thánh. Khủng khiếp ngoài sức tưởng tượng, tuyệt đối là tai họa của Chuẩn Thánh chốn hồng hoang, vô địch trong cùng cảnh giới."
Đám Vân Tiêu cũng gật đầu, ánh mắt nhìn Cô Lương hơi kỳ lạ. Ai mà ngờ được nấm tiên nhỏ suốt ngày ăn ăn uống uống lại là tuyệt thế thiên kiêu vô địch trong những người cùng cảnh giới ở hồng hoang?
Có thể nói một khi nàng ác lên thì một mình nàng có thể tiêu diệt chín mươi chín phần trăm sinh linh chốn hồng hoang trong thời gian ngắn. Phải nói là một người diệt thế, còn đáng sợ hơn Chuẩn Thánh.
"Câu Trần Đế Quân!"
Một giọng nói uy nghiêm vang vọng trong thiên địa.
Cánh cửa Đại Lôi Âm Tự đằng xa ầm ầm mở ra, đông đảo Phật Đà Bồ Tát bên trong, bao gồm cả Như Lai Phật Tổ đều giận dữ nhìn Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm ngẩng đầu, khẽ nở nụ cười hỏi: "Như Lai Phật Tổ có gì chỉ giáo?"
"Pháp bảo của chúng yêu ở Tích Lôi Sơn dưới Hạ Giới đến từ đâu?" Giọng nói của Như Lai Phật Tổ truyền xa.