Bạch Cẩm mỉm cười nói tiếp: "Phật Tổ, ngài đừng vội. Ta vừa mới nhìn thì thấy Mua Một Tệ chỉ có kỳ hạn nửa tháng, nửa tháng sau sẽ hết quyền hạn. Ngài cứ chờ nửa tháng là được, chỉ là thời gian chớp mắt thôi mà."
"Không đợi được, thời gian nửa tháng cũng đủ để bọn hắn làm chuyện nên làm."
Bạch Cẩm xòe hai tay, giọng điệu bất đắc dĩ: "Vậy thì ta cũng hết cách.
Tình trạng hiện giờ không phải điều ta muốn thấy. Hay là ngài chịu khó thu hồi pháp bảo giúp ta?"
Hắn cười ha hả nói: "Ta nghĩ mấy món pháp bảo này cũng chỉ là thứ cỏn con trước mặt Phật Giáo vĩ đại mà thôi."
Rầm! Cửa Đại Lôi Âm Tự đóng sầm lại.
Trước Tây Thiên Môn, Bạch Cẩm thoáng sững sờ, bất đắc dĩ nói: "Sao Phật Tổ lại bất lịch sự như vậy?"
Triệu Công Minh ở bên cạnh cười ha ha: "Sư huynh, đoán chừng Phật Tổ cũng cảm thấy ngài bất lịch sự đó."
"Ta bất lịch sự á? Từ đầu đến cuối ta đều mỉm cười xán lạn." Bạch Cẩm vuốt ve khuôn anh tuấn của mình.
Vân Tiêu cạn lời: "Sư huynh, tuy ngài cười nhưng ứng phó cực kỳ qua loa lấy lệ."
Bạch Cẩm trợn tròn mắt, vẻ mặt mờ mịt: "Rất qua loa lấy lệ sao?"
Đám Thạch Cơ, Cô Lương, Triệu Công Minh, Vân Tiêu đều gật đầu đầy kiên định, thật sự là quá qua loa lấy lệ.
...
Trong Đại Lôi Âm Tự, Như Lai Phật Tổ ngồi ngay ngắn trên chủ vị, đông đảo Phật Đà Bồ Tát ngồi xếp bằng bên dưới.
Định Quang Hoan Hỉ Phật tức giận nói: "Thành lập tám năm gì chứ, người sử dụng may mắn gì chứ, tất cả đều là kiếm cớ. Bạch Cẩm đang trợ giúp lũ yêu ma kia."
Giọng nói thật lớn của Như Lai Phật Tổ vang lên: "Theo ta điều tra thì đúng là có lễ kỷ niệm tám năm, có tất cả mười khán giả may mắn. Ba vị tu sĩ trúng thẻ mua sắm mười vạn Huyền Hoàng Kim Tiền, một vị quỷ tiên trúng U Minh thần vị, người còn lại là Ngưu Ma Vương trúng Mua Một Tệ."
"Còn năm người khác thì sao?"
"Năm người khác là phàm nhân, được thưởng dưới trần gian."
Long Cát Bồ Tát lên tiếng: "Chắc chắn là lễ kỷ niệm tám năm được tổ chức vì Ngưu Ma Vương."
Quan Thế Âm Bồ Tát bình tĩnh cất lời: "Bạch Cẩm muốn xem một vở kịch đặc sắc, mà Yêu tộc ở Tích Lôi Sơn và Phật Giáo ta lại chênh lệch quá lớn, đương nhiên hắn sẽ trợ giúp kẻ yếu."
Mã Nguyên Tôn Vương Phật nặng nề nói: "Phật Tổ, đa số những pháp bảo kia đều là pháp bảo cường đại tung hoành một thời trong thời kỳ Phong Thần viễn cổ. Bây giờ chúng rơi vào tay đám Yêu Vương kia, Phật Giáo ta muốn tóm gọn Tích Lôi Sơn, đoán chừng sẽ tổn thất nặng nề."
Pháp Giới Tôn Phật lạnh lùng trừng mắt: "Phật Tổ, bây giờ không thể kéo dài thêm nữa, nhất định phải trấn áp Tích Lôi Sơn một cách nhanh chóng, nếu không Đường Tam Tạng sẽ gặp nguy hiểm. Hay là để ta đích thân ra tay."
Giọng nói lớn của Như Lai Phật Tổ vang lên: "Không được!"
Vẻ mặt Định Quang Hoan Hỉ Phật hơi thay đổi, hắn lên tiếng: "Phật Tổ, ta có một kế."
"Kế gì?"
"Một ni cô dưới tọa ta đang tu hành ở Tích Lôi Sơn, ta có thể sai nàng âm thầm giở trò, phế bỏ chúng Yêu Vương ở Tích Lôi Sơn. Như vậy thì Phật Giáo ta không cần tốn nhiều sức lực cũng có thể trấn áp Tích Lôi Sơn, sau đó cứu Đường Tam Tạng.
Mặc dù thủ đoạn không được quang minh lỗi lạc cho lắm, nhưng có thể giảm tổn thất của Phật Giáo xuống mức thấp nhất.
Trong trận chiến lúc trước, Phật Giáo ta đã tổn thất rất nhiều La Hán Bồ Tát. Hiện giờ Phật Giáo sắp hưng thịnh, không thể để bọn hắn liều mình hi sinh thêm nữa. Xin Phật Tổ định đoạt."
Ánh mắt Như Lai Phật Tổ hơi dao động. Ta đã nghĩ ra cách này từ sớm, nhưng ta là Vạn Phật Chi Chủ, là tín ngưỡng của vô số tín đồ. Dù thế nào đi chăng nữa ta cũng không thể nói ra thủ đoạn hèn hạ này, nhưng có thể không phản đối!
Như Lai Phật Tổ nói to: "Sinh tử mạnh mẽ, phiền não vô lượng; ban phát Đại Thừa tâm, cứu tế tất thảy, tình nguyện chịu vô lượng đau khổ thay chúng sinh, giúp chúng sinh hạnh phúc. Định Quang Hoan Hỉ Phật có tấm lòng đại từ bi."
Định Quang Hoan Hỉ Phật sửng sốt, chắp hai tay trước ngực, bày ra vẻ mặt từ bi niệm: "Nam Mô A Di Đà Phật! Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!"
Các Phật Đà Bồ Tát khác cũng chắp hai tay trước ngực, cúi đầu niêm: "Nam Mô A Di Đà Phật!"
...
Ở một nơi khác, trên Tích Lôi Sơn ở Địa Tiên Giới, hàng nghìn hàng vạn yêu ma hò hét, gặm huyết nhục của Phật Đà Bồ Tát.
Trong Ma Vân Động cũng mở tiệc, Ngưu Ma Vương đang chiêu đãi các Yêu Vương đại chiến trở về. Tiếng cười to quái dị vang vọng khắp động phủ. Nến thắp trong đầu lâu của từng vị Phật Đà, soi sáng cả động phủ.
Ở hậu viện, hai tiểu yêu đang khiêng một cái vò lớn ì ạch đi đến sơn động.
Một lão đầu từ phía đối diện đi tới, lên tiếng quở trách: "Sao lấy rượu chậm thế? Đại vương chờ sốt ruột rồi."
Hai tiểu yêu lập tức sợ hãi không thôi.
Một tên dương yêu cuống quít nói: "Khương chưởng môn tha tội, chúng ta... chúng ta bận rộn cả đêm nên đói quá, vừa mới ăn chút đồ."
Lang yêu bên cạnh gật đầu lia lịa, giọng nói đong đầy sợ hãi: "Xin Khương chưởng môn đừng nói cho đại vương, chúng ta biết lỗi rồi."
Giọng điệu Khương Tử Nha hơi dịu lại: "Thôi, các ngươi cũng chẳng dễ dàng gì. Giao rượu cho ta, ta đưa rượu thay các ngươi!
Haiz, hiện tại đại vương rất tức giận."
"Đa tạ Khương chưởng môn!"
"Đa tạ Khương chưởng môn!"
Hai tiểu yêu mừng thầm, lật đật đưa vò rượu cho Khương Tử Nha.
Khương Tử Nha cầm vò rượu, tiện tay nâng lên lòng bàn tay rồi nói: "Các ngươi vất vả rồi, đi ăn chút gì đó đi! Đối với các ngươi mà nói, huyết nhục của La Hán là thuốc bổ rất tốt, trợ giúp tu hành."
"Đa tạ Khương chưởng môn!"
"Khương chưởng môn, ngài đúng là người tốt."
Hai tiểu yêu cảm động rơi lệ, nhanh chóng rời đi vì sợ đại vương trách tội.