"Thiên Bồng Nguyên Soái muốn hát bài gì? Hiện tại đang trên chiến trường, dường như không hợp cho lắm." Ngọc Diện Bồ Tát khéo léo từ chối.
Thiên Bồng Nguyên Soái xoa xoa tay cười xấu xa nói: "Khà khà."
Ném ra ánh mắt quyến rũ, hắn mặt dày nói: "Hiện tại không thích hợp, khi nào chỉ có hai chúng ta, ta sẽ hát cho người nghe." Thân thể không ngừng xích tới gần Ngọc Diện Hồ Ly.
Sắc mặt Ngọc Diện Hồ Ly có chút khó coi, xấu hổ cười cười hai tiếng. Lúc trước vì để hoàn thành nhiệm vụ, bản thân nàng đã cùng mấy Yêu Vương háo sắc hư tình giả ý không ít. Nhưng đa số đều là uyển chuyển ám thị, muốn cự còn nghênh, câu lấy bọn hắn, những tên Yêu Vương cũng tự kiềm chế bản thân, duy trì cái gọi là phong độ. Cho bọn hắn một chút lợi ích có thể khiến bọn hắn bán mạng.
Nhưng trực tiếp giống Trư Bát Giới đúng là chưa bao giờ gặp, chỉ kém mỗi câu ta muốn thử cảm giác ngủ với ngươi, nên nhất thời không biết giải quyết thế nào, trong lòng thầm mắng lão sắc heo.
Trư Bát Giới đến gần Ngọc Diện Công Chúa, đưa tay chạm nhẹ vào cánh tay của nàng, thì thầm: "Bồ Tát, bây giờ ta có một ý nghĩ to gan, tại sao chúng ta không..."
Ngọc Diện Hồ Ly lập tức tiến lên hai bước, nói lớn: "Đại Thánh, sợ là Quyển Liêm Đại Tướng sẽ không tìm ra chỗ của người thỉnh kinh, ta đến giúp hắn một tay."
Tôn Ngộ Không ôm quyền cười khà khà nói: "Đa tạ Bồ Tát, đúng là sư đệ ta không quen thuộc nơi này lắm."
"Phiền Đại Thánh trông Ngưu Ma Vương giúp."
"Được rồi, được rồi."
Ngọc Diện Phu Nhân cũng không dám nhìn Trư Bát Giới mà bay thẳng về phía Ba Tiêu Động, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người không biết xấu hổ như vậy.
"Ngọc Diện, đợi ta với." Trư Bát Giới hô to, theo sát phía sau.
Tốc độ của Ngọc Diện Bồ Tát lập tức tăng lên, giống như bạch quang vụt qua bầu trời, lao thẳng vào Ba Tiêu Động.
Tôn Ngộ Không bước tới chỗ Ngưu Ma Vương, mắt đảo quanh, tay bịt miệng hắn, cao hứng nhét thẳng nhét cá chép vào trong.
"Ưm, ưm…" Ngưu Ma Vương kêu rên hai tiếng, cúi đầu nổi giận nhìn Tôn Ngộ Không. Con khỉ nhà ngươi còn muốn đùa bỡn ta, chờ ta thoát khỏi đây sẽ ăn sạch hầu khỉ nhà ngươi.
"Suỵt! Câu Trần Đại Đế bảo ta mang tới cho ngươi, ăn đi.” Tôn Ngộ Không truyền âm nói.
Hai mắt Ngưu Ma Vương lóe lên, lộ ra tâm tình kích động, thì ra sư huynh tới giúp ta. Phật Giáo, ngày tàn của các người đến rồi, 'ừng ực' nuốt cá chép vào.
Lúc này Tôn Ngộ Không mới buông tay, ngẩng đầu nhìn đại chiến trên bầu trời như không có chuyện gì xảy ra. Từng đạo dư âm nổ tung trên Cửu Trọng Thiên, thực sự là vô cùng đáng sợ! Lúc trước lão Tôn ta quá ngây thơ, xem thường anh hào thiên hạ.
"A!" Trên mặt Ngưu Ma Vương lộ ra vẻ thống khổ, cúi đầu xuống, trên thân tỏa ra khí độc đen như mực, mắt trần cũng có thể nhìn thấy.
Lực lượng trong cơ thể Ngưu Ma Vương giống như thủy triều cuồn cuộn, xiềng xích trên người cũng bị kéo căng, vang lên ken két.
"Mở ra cho ta!" Tiếng hét vang vọng trời đất.
"Ầm!" Một thanh quang gợn sóng lấy Ngưu Ma Vương làm trung tâm, bao phủ xung quanh hắn.
"A!"
"A!"
Hàng ngàn vị La Hán Kim Cương trên kim vân đều bị thanh quang hất bay, không khác gì chim gãy cánh, rơi rụng đầy trời.
Lao ra từ trong kim vân, Ngưu Ma Vương phóng thẳng lên, lửa giận trong mắt hóa thành thực thể cháy hừng hực. Phu nhân, ta tới cứu nàng.
Mấy vị Đại La Kim Tiêm của Phật Giáo đang đại chiến trên cao không cũng bị kinh động bởi biến cố bên dưới, lập tức chí xuống nhìn, chỉ thấy một cột lửa thiếu đốt đang lao tới, tay cầm hai thanh Sát Kiếm.
"Giết!"Ngưu Ma Vương gầm lên, cầm kiếm đâm tới Định Quang Hoan Hỉ Phật, một kiếm phá khung.
Ầm! Không gian trước mặt Định Quang Hoan Hỉ Phật nát bấy, nửa mũi kiếm xuyệt thủng hắc động, nhắm thẳng vào trán Định Quang Hoan Hỉ Phật.
Định Quang Hoan Hỉ Phật kinh hãi, Kim Cương Xử trong tay đánh xuống. Ầm! Tiên quang và Phật pháp bắn tung tóe, tạo ra một gợn sóng thanh sắc, Định Quang Hoan Hỉ Phật lập tức bị bật ngược trở lại.
Ngưu Ma Vương giống như phong ma xông thẳng lên, một quyền đánh ra đã rung chấn cả khoảng trời. Ầm! Pháp Thắng Vương Phật trực tiếp bị đánh bay, chật vật vô cùng.
Vù!
Trên bầu trời xuất hiện lượng lớn Phật luân, bao phủ vạn dặm, chiếu rọi thiên địa.
Từng quang trụ kim sắc từ trong Phật luân chiếu xuống, mỗi một cột sáng lại hiện ra một tôn Phật Đà, trong đó không ít Phật Đà quen thuộc, Bạch Quang Phật, Kim Quang Phật, Thanh Quang Phật, Long Tôn Vương Phật…
Ngưu Ma Vương tâm can nặng nề, trầm giọng nói: "Ta cản bọn hắn lại, ngươi mang Thánh Anh tới Thiên Đình đi."
"Ngươi vẫn nên quản tốt bản thân thì hơn! Đừng để bị bắt lại."
Thiết Phiến Công Chúa dựng thẳng thanh trường kiếm trong tay lên trước mặt, mi tâm mở ra thiên nhãn, bên trong thiên nhãn chảy ra một giọt tiên huyết, tựa như đang khóc. Ba giọt tiên huyết bay ra lơ lửng giữa không, tản ra mùi thơm mê người.
Ba giọt tiên huyết chảy xuống càng ngày càng nhiều, tạo thành hình người rồi ngưng tụ lại, biến thành ba Thiết Phiến Công Chúa, chỉ yếu hơn so với bản thể một cảnh giới.
Ngưu Ma Vương trừng to mắt, kinh ngạc: "Ngươi...đây là công pháp gì? Nhất Khí Hóa Tam Thanh?"
"Ai cần ngươi lo?" Bốn Thiết Phiến Công Chúa đồng thời xông ra, kiếm khí sát lục lan tràn.
Đại chiến trên Cửu Thiên bắt đầu, từng đạo cực quang lưu chuyển, bầu trời nát bấy, dường như muốn hủy diệt cả thiên địa.
Cho dù Ngưu Ma Vương và Thiết Phiến Công Chúa rất mạnh, nhưng thế đơn lực bạc, hai người không ngăn nổi chúng Phật Đà của Phật Giáo.
Ầm!
Một đóa Kim Liên hư ảo hiện lên, phía trên sừng sững năm tôn Phật Đà, trấn áp về phía Ngưu Ma Vương. Quang mang muôn hình vạng chạng, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Vù!
Kim Liên hư ảo rơi xuống đại địa, Thiết Phiến Công Chúa nằm trên mặt đất, Thần Kiếm đặt ngang trước ngực, cật lực ngăn cản vạn phù. Xì xì! Từng trận huyết mang tản ra, ăn mòn ấn phù chữ vạn.