Trên người Khổng Y lóe hào quang, nàng hóa thành một con khổng tước hoa lệ phóng lên trời, phía sau vẩy ra huỳnh quang xinh đẹp.
Thầy trò Đường Tam Tạng ngẩng đầu, đưa mắt tiễn Khổng Y rời đi, trên mặt bọn hắn là nụ cười ấm áp, trong lòng thì thầm cảm thán đúng là một tiểu cô nương đáng yêu, nếu ta cũng có một nữ nhi thì chắc chắn con bé cũng đáng yêu như vậy đó! Không đúng, bần tăng là hòa thượng, sao lại có nữ nhi được, nhưng nghĩ đến đó làm bần tăng buồn lòng quá.
"Này Bát Giới, ngươi biết nàng à? Nàng là ai thế? Sao phản ứng của các ngươi lại bất thường vậy?" Tôn Ngộ Không tò mò hỏi.
Trư Bát Giới giải thích: "Nàng là con của người trong đại đội chấp pháp.”
Sa Ngộ Tịnh tiếp lời: "Nàng là nghĩa nữ được Đế Quân hết mực yêu thương.”
Đường Tam Tạng chốt hạ: "Bà ngoại của nàng là Chu Tước, thần thú bảo vệ hồng hoang.”
Tôn Ngộ Không la to: "Cái gì?" Gia cảnh nhà cô nhóc đó lớn vậy sao!
Vào lúc thầy trò Đường Tam Tạng gặp nhau thì trong Hỗn Độn đột nhiên nứt ra một khe hở thời không, lửa đỏ vô cùng vô tận từ trong khe hở thời không phun ra, sau đó là một vị Phật kim quang lấp lánh.
Phật Tổ Như Lai nhìn bốn phía, trong lòng run lên, cơ thể bỗng cảm thấy vô cùng đau đớn, hắn không hiểu sao bản thân lại trở lại nơi này?
Chu Tước Thánh Tôn bước ra từ trong khe hở thời không, hiện tại đã không phải là hư ảnh, mà là bản thể.
Phật Tổ Như Lai chắp hai tay lại hành lễ, thành khẩn nói: "Thánh Tôn, nếu ta nói tất cả đều là hiểu lầm thì ngài có tin không?"
Chu Tước Thánh Tôn bước lên trước từng bước, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt hắn rồi nhẹ nhàng tung ra một quyền.
Phật Tổ Như Lai vội vàng giơ hai tay ra đỡ, "ầm” một tiếng vang chấn động không gian vang lên, Hỗn Độn khí cuồn cuộn tỏa ra bốn phía, hình thành nên một vùng chân không.
Như Lai đan chéo hai tay thành thế bảo vệ, Phật quang bao phủ khắp người, hắn đã dùng hết toàn lực rồi.
Chu Tước Thánh Tôn tiếp tục nâng tay.
Phật Tổ Như Lai vội vàng nói: "Thánh Tôn "
Chu Tước Thánh Tôn gằn giọng: "Ngươi còn muốn ngụy biện cái gì? Ngươi còn dám bắt nạt đứa nhóc nhà ta, ngươi tưởng ta không thể ra khỏi Chu Tước giới sao?"
"Đừng đánh vào mặt có được không?”
Một nắm đấm đột nhiên phóng đại trước mắt hắn, Kim Phật khổng lồ ngửa mặt lên trời, bay ngược ra ngoài, thật là thê thảm.
...
Vũ Dư Thiên, Bạch Cẩm ngồi xếp bằng trong một cái đình hóng mát, trong ngực ôm một đĩa trái cây sấy khô vừa vui vẻ thưởng thức vừa cười ha hả nhìn hình ảnh Như Lai bị đánh trong Hỗn Độn.
Thông Thiên giáo chủ ngồi cạnh đó vô cùng tức giận: "Bạch Cẩm, ngươi càng ngày càng quá đáng?"
Bạch Cẩm ngẩng đầu: "Sư phụ, sao ngài lại nói như vậy, ta vẫn luôn ngoan ngoãn mà, cũng không gây chuyện thị phi.”
"Trước kia ngươi đều mang theo lễ vật đến, hiện tại không thèm mang theo lễ vật còn cướp trái cây sấy khô của sư phụ.”
"Sao lại có chuyện đệ tử không mang theo lễ vật được, không phải đây đó sao?” Bạch Cẩm duỗi tay, một con gà lóe ra dải màu ngũ sắc xuất hiện trong tay đang vỗ cánh kêu loạn.
Bạch Cẩm khoe khoang: "Sư phụ, đây là gia cầm do đệ tử đích thân bồi dưỡng, đệ tử đã cho chúng ăn linh thảo thần dược, uống linh tuyền sương sớm, còn mời mấy ngàn vị Phật Đà niệm kinh cho con gà này, để cho chúng nó tâm linh thanh tịnh, thịt càng ngon càng ngọt.”
"Gà này thật sự là do ngươi nuôi?”
"Nếu giả cho đổi trả, thiên địa chứng giám thực hư!”
Bạch Cẩm chỉ một ngón tay ra bên ngoài, "ầm ầm”, vô số vật liệu xây dựng trong trạng thái nát vụn hiện lên, phía trên là Tam Muội Chân Hỏa đang rực cháy, đám vật liệu đó vặn vẹo rồi dung hợp trong đám lửa.
Rầm! Một hàng rào khổng lồ bao phủ lãnh thổ vạn dặm nằm ở phía dưới đại địa, trên hàng rào còn có một ít hoa văn vẽ hoa sen, thần long...
Bạch Cẩm ném con gà năm màu vào trong đó, nó lập tức hóa thành mấy ngàn phi cầm tẩu thú lăng xăng chạy quanh, chúng đều là động vật thuộc loại như gà vịt, thỏ, dê, nhưng tất cả đều rất bất phàm.
Bạch Cẩm cười ha hả: "Sư phụ, sau này ngươi muốn ăn thì cứ bắt lấy mà giết thịt, đừng khách khí với ta.”
Thông Thiên giáo chủ nhìn những con gà vịt kia rồi gật gật đầu, đúng là chúng được nuôi rất khá, có thể thấy được người nuôi rất cất công chăm bẵm. Hắn bật cười nói với Bạch Cẩm: "Nếu ngươi đã có lòng thì vi sư cũng xin nhận.”
Bạch Cẩm tiếp tục nhìn đại chiến trong Hỗn Độn, miệng không ngừng gặm trái cây sấy khô: "Sư phụ, thần nữ đúng là khác chúng ta, đánh người cũng phải hoa lệ như vậy.”
"Cẩn thận người tiếp theo bị đánh chính là ngươi.”
Bạch Cẩm sửng sốt, cười ha hả có vẻ không thèm để ý: "Sư phụ không cần lo lắng, ta là thông gia với Chu Tước Thánh Tôn kia mà, quan hệ hai bên tốt lắm! Sao nàng ấy lại đánh ta được?"
"Không phải Chu Tước Thánh Tôn!”
"Quan hệ giữa ta và Minh Hà giáo chủ cũng rất tốt, chúng ta cũng là thông gia!”
"Không phải Minh Hà giáo chủ!”
Bạch Cẩm vuốt cằm, nói thầm: "Thanh Phong của Ngũ Trang Quán hình như đã ly hôn, có muốn mai mối cho hắn hay không, trở thành thông gia với Trấn Nguyên Đại Tiên.
Côn Bằng Yêu Sư không có đồ đệ nữ nhi, sao có thể kết làm thông gia với hắn được?"
Thông Thiên giáo chủ trừng Bạch Cẩm một cái, nói: "Còn có tâm trạng mà kết thân chắc? Sau chuyện tây hành lấy kinh rồi đến lượt ngươi khóc.”
"Kính xin sư tôn thỉnh giáo!”
"Tây hành chấm dứt, kinh Phật lưu truyền sang phương đông, Phật Giáo hưng thịnh, thiên địa đại thế đều tập trung vào đó, Đa Bảo nước lên thì thuyền lên, thành tựu Chí Cường.”
Bạch Cẩm khiếp sợ kêu lên: "Như Lai muốn chứng đạo Chí Cường?"
Thông Thiên giáo chủ gật gật đầu: "Tích lũy của hắn đã đủ rồi, có thêm đại thế thì có thể xông thẳng lên Cửu Tiêu.”
Bạch Cẩm quay đầu nhìn vị Phật khổng lồ trong Hỗn Độn đang không ngừng bị đánh, phảng phất như nhìn thấy tình cảnh bi thảm của bản thân sau này liền vội vã đứng dậy đi ra ngoài.
"Ngươi đi đâu?"
"Đệ tử đi bái kiến Nhị sư bá.”
"Xem cái dáng bần của ngươi kìa.”
Bạch Cẩm phóng lên trời.