Toàn bộ quảng trường bên ngoài thần điện một trận ầm ĩ, rất nhiều bách tính ở trên quảng trường đến chiêm ngưỡng thần tiên, còn có chen chúc mà vào bên trong thần điện.
Trên Hoa Sơn mây mù dày đặc, giữa sườn núi có một bình nguyên bằng phẳng, trên mặt bình nguyên có kỳ hoa dị thảo, bướm bay uyển chuyển, phía sau bình nguyên có một động phủ, bên cạnh có một tấm bia đá dựng thẳng.
Một đám mây mù đột nhiên hình thành ở trên bình nguyên, mây mù tản ra hai đạo thân ảnh từ trong đó rơi xuống.
"A ~" Lão đạo sĩ quơ quào tay chân, hoảng sợ kêu lên thảm thiết, bịch một tiếng rơi trên bình nguyên, lẩm bẩm lăn lộn trên đất.
Tam Thánh Mẫu nhẹ nhàng đáp xuống bình nguyên, vung ống tay áo, xoay người nhìn lão đạo sĩ, tiên ý dạt dào.
Tam Thánh Mẫu khẽ nhíu mày, lẽ nào hắn thật không có chút tu vi nào?
"Tên kia, làm sao ngươi biết mẫu thân của ta đang bị giam trong tù?"
"Ai ui ~ Đương nhiên là bần đạo tính ra!" Lão đạo sĩ giãy dụa đứng dậy.
"Đau chết ta rồi~"
"Hừ ~ Còn không chịu nói thật? Ngươi chỉ là một phàm nhân, làm sao coi được chuyện của thần tiên?" Tam Thánh Mẫu cười hung thần ác sát.
Lão đạo sĩ ngồi trên cỏ, xoa xoa thắt lưng, vẻ mặt hắn đau khổ nói: "Không dám giấu diếm gì tiên tử, mặc dù bần đạo là con người nhưng dành thời gian cả đời này nghiên cứu việc bói toán, tự đánh giá là so với Văn Vương ngày trước không kém hơn bao nhiêu, đối với thần tiên cũng có thể biết một hai việc..."
Chu Văn Vương? Sắc mặt Tam Thánh Mẫu thay đổi mấy lần, lúc trước trong Phong Thần Chiến, Chu Văn Vương dựa vào thủ đoạn hậu thiên bát quái, có thể nói là làm chấn kinh Thần Phật tam giới, nếu hắn thực sự là kỳ nhân của Chu Văn Vương thì chuyện có thể tính ra thần tiên cũng chẳng có gì là lạ.
"Ai ui~ Thực sự là đau chết bần đạo rồi, bộ xương già này thiếu chút nữa đem chôn luôn là vừa rồi."
Tam Thánh Mẫu không nhịn được hỏi: "Đạo trưởng có thể tính ra khi nào thì mẫu thân của ta có thể ra ngoài không?"
Lão đạo sĩ xoa nhẹ thắt lưng một cái, nói rằng: "Trên quẻ tượng cũng không thể hiện ra.
Nhưng mà ta có thể cho tiên tử thêm một quẻ nữa, coi cho ngươi một cách cứu mẫu thân."
"Đa tạ đạo trưởng."
"Không biết ở đây của tiên tử có bó đuốc không?"
Tam Thánh Mẫu đưa tay ra một cái, phừng~ Lập tức dấy lên một ngọn lửa cháy rực ở trước mặt, lão đạo sĩ sợ hãi không nhịn được ngửa ra phía sau một chút, trong lòng vẫn còn một bộ thần sắc sợ hãi, cười gượng nói: "Tiên tử thật là thần thông quảng đại."
Lão đạo run rẩy lấy ra một mai rùa từ trong lòng ngực, ném vào trong đống lửa.
Phừng ~ Ngọn lửa bùng cháy mạnh mẽ, thanh âm lách tách từ bên trong truyền ra, sau một lát lão đạo sĩ tìm được một côn gỗ ở bên cạnh, lôi mai rùa từ bên trong ánh lửa kia ra, đặt ở trước mặt chăm chú quan sát, mai rùa ở trong lửa bị đốt ra từng vết rạn.
"Phốc ~" Lão đạo sĩ đột nhiên ngửa mặt phun ra một ngụm máu tươi, từng tia mùi thối khét từ bên trong cơ thể phát ra.
Tam Thánh Mẫu liền vội vàng hỏi: "Ngươi sao vậy?" Lập tức đưa tay phóng ra một tia thần lực, bao phủ đạo sĩ ở trong tia thần lực.
Thế nhưng lão đạo sĩ không cảm thấy tốt hơn chút nào, thậm chí trên người còn bốc lên từng tia khói xanh nhè nhẹ.
Hai tay đạo sĩ ôm lấy ngực, thống khổ kêu lên: "Là trời! Muốn cứu mẫu thân của tiên tử phải thay trời đổi đất.
Quẻ tượng... Quẻ tượng cho thấy chỉ có tiên tử mới có thể cứu mẫu thân ngươi, không vào hố lửa sao có thể dập lửa? Hôm khác người này chính là sư phụ trưởng bối trong sư môn của ngươi. A~"
Lão đạo sĩ hét thảm một tiếng, dưới ánh mắt kinh hãi của Tam Thánh Mẫu, từ trong ra ngoài dấy lên một ngọn lửa cháy mạnh, cả người bị cháy hóa thành tro bụi, ngay cả thần lực cũng không thể áp chế ngọn lửa phừng lên.
Nàng thở dài một hơi thật sâu, chắp tay thi lễ áy náy nói rằng: "Đa tạ đạo trưởng chỉ điểm sai lầm, ta cũng không biết kết quả lại như vậy." Một người có tài ở trước mặt nàng hóa thành tro bụi, ngay cả nàng cũng không cứu được hắn, trong lòng mơ hồ có chút khó chịu.
Tam Thánh Mẫu đứng dậy, đứng ở trên bãi đá, nhìn mây cuộn mây tan dưới chân, thần sắc có chút phức tạp, không vào hố lửa sao có thể dập lửa? Cái này là đạo trưởng muốn ta phải trải qua một trận tình kiếp tiên nhân sao?
Trong đầu hiện lên hình bóng của một người, nếu như nàng gặp nạn, có lẽ sư tôn sẽ ra tay cứu nàng nhỉ? Sư tôn sẽ ra tay thay đổi luật trời hay không?
Cái ý niệm này vừa xuất hiện đã hình thành nên một mầm mống chấp niệm, hơn nữa đâm chồi ở trong lòng, càng lúc càng sâu.
Linh đài Phương Thốn Sơn Tà Nguyệt Tam Tinh Động, Bồ Đề Tổ Sư lướt nhẹ bay về, đứng trên đỉnh núi mỉm cười, điều nên làm cũng đã làm, hạt giống đã trồng chỉ chờ nở hoa kết trái, nếu như việc này có thể thành công, nàng ngược lại phải cảm tạ ta một phen, cũng không tính là bần đạo tính kế nàng, hết thảy đều phải xem lựa chọn của nàng thế nào.
...
Thời gian chậm rãi trôi đi, sau khi trải qua trận chiến với Ngưu Ma Vương ở Tích Lôi Sơn, số lượng yêu vương ở Tây Ngưu Hạ Châu đã giảm đi rất nhiều, chín chín tám mốt kiếp nạn coi như đã trở về quỹ đạo, đám người Đường Tam Tạng cũng cãi nhau xong chậm rãi đi tiếp.
Mà bên trong Thiên Đình, Bạch Cẩm không quản ngày đêm luyện chế tiên váy, bao bao, mỗi khi đêm khuya vắng người, cuối cùng vẫn là ai oán thở dài, nghĩ hắn đường đường là Câu Trần Đại Đế, cũng coi như là đại năng giả danh chấn một phương, thế nhưng là biến thành một tiểu nữ công tay nghề thiện nghệ? Chuyện này nói ra ai có thể tin chứ?