Xe ngựa chạy qua một rừng cây, bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh đường kia có một thôn xá.
Tôn Ngộ Không ngạc nhiên mừng rỡ hét lên: "Tiểu hòa thượng, các người chịu đựng một chút, phía trước có một gia đình bán rượu.
Ta đi tìm hắn ta làm chút canh nóng cho ngươi ăn, hỏi xem ở đâu có người bán thuốc, mua chút thuốc chữa trị đau bụng cho ngươi."
Đường Tam Tạng thống khổ kêu lên: "Ngộ Không, ngươi nhanh lên một chút! Vi sư đau không chịu nổi rồi."
Rất nhanh xe ngựa đã đi đến trước cửa quán rượu, Tôn Ngộ Không phi nhảy xuống xe ngựa, chạy vào bên trong hét lớn: "Có ai không? Có ai ở nhà không?"
Bên trong quán rượu, một lão bà vén rèm cửa đi ra, nói rằng: "Tới đây, tới đây ~"
Nhìn thấy Tôn Ngộ Không lại sợ hết hồn, cả kinh kêu lên: "Aaa ~ Ngươi là thứ gì?"
Trong lòng Tôn Ngộ Không sốt ruột, cũng không thèm để ý mạo phạm đến nàng, nói rằng: "Ta chính là Tư Pháp Thiên Thần của Thiên Đình Tôn Ngộ Không, phụng mệnh bảo hộ Đường Tam Tạng đi Tây Thiên thỉnh kinh, sau khi qua sông sư phụ và sư đệ của ta đột nhiên đau bụng không chịu nổi, xin lão bà hãy cho ta một chén canh nóng, điều trị bệnh đau bụng."
Lão bà suy nghĩ một chút, sau đó cười ha hả nói: "Có phải bọn họ uống nước ở dưới sông kia không?"
Tôn Ngộ Không liên tục gật đầu nói rằng: "Đúng đúng, đúng là có uống một ít nước sông, hình như là bị cảm lạnh, đau bụng không ngừng."
"Ha ha, các ngươi đi vào đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Tôn Ngộ Không lập tức đi ra ngoài, nhanh chóng đỡ Đường Tam Tạng đi vào trong, Sa Ngộ Tịnh cũng đỡ Trư Bát Giới đi vào.
Đường Tam Tạng và Trư Bát Giới nằm ở trên giường rầm rì, rên rỉ thống khổ, trên mặt tái nhợt, trán đổ đầy mồ hôi.
Sa Ngộ Tịnh sốt ruột nói: "Lão bà bà, xin hãy nấu một bát canh nóng, để sư phụ ta bớt đau bụng."
Lão phu nhân đứng yên một chỗ cũng không đi nấu canh, cười ha hả hướng vào buồng trong kêu lên: "Các ngươi tới đây! Các ngươi tới nhìn xem!"
Rất nhanh từ bên trong ba nữ nhân xinh đẹp từ từ đi ra, nhìn thấy Đường Tam Tạng và Trư Bát Giới nằm trên giường cũng cười rộ lên, chỉ trỏ.
Tôn Ngộ Không không có ý tốt kêu lên: "Nhanh nấu canh cho ta, nếu không lão Tôn ta không tha cho các ngươi." Hung thần ác sát, dọa cho một vị phu nhân giật mình.
Lão bà bà vội vã giải thích nói rằng: "Ta có nấu canh cũng không giải quyết được vấn đề, cũng không trị được bệnh đau bụng của hai người họ."
Sa Ngộ Tịnh liền vội vàng hỏi: "Lão bà bà, rốt cuộc là sư phụ của ta bị bệnh gì? Xin hãy nói rõ."
Lão bà bà cười nói: "Chỗ này của chúng ta chính là Tây Lương Nữ Quốc, quốc gia này của chúng ta toàn là nữ nhân, không có nam nhân, vì vậy thấy các ngươi rất vui.
Sư phụ ngươi uống nước kia, sông kia gọi là Tử Mẫu Hà, bên ngoài thành vương quốc của ta còn có một tòa Nghênh Dương Quán, bên ngoài trạm có một Chiếu Thai Tuyền.
Người ở đây phải hơn hai mươi tuổi mới dám uống nước sông, sau khi uống nước xong thì đau bụng rồi sinh con.
Tới ba ngày sau, đi đến bên bờ kênh Dương Quán chiếu thai, nếu nhìn vào thấy có hai thân ảnh thì là sắp sinh hài tử.
Sư phụ ngươi uống nước Tử Mẫu Hà, đã hình thành thai khí, ít hôm nữa sẽ sinh con, làm sao canh nóng có thể chữa được?"
"A ~" Đường Tam Tạng sợ hãi kêu lên, vô thức sờ vào bụng của mình, sắc mặt kinh hoảng, hắn sẽ sinh con sao?
Trư Bát Giới ai u kêu một tiếng thê thảm, kinh hoảng kêu lên: "Chuyện này làm sao mà được! Phải sinh con sao, chúng ta đều là nam nhân! Đẻ con bằng đường nào? Làm sao lấy ra đây?"
Mấy người phụ nhân nhất thời liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười, gian nan này là đoạn tình duyên, đoạn chính là thân tình phàm trần.
Tôn Ngộ Không ngây ra một lúc, cười ha ha nói: "Người xưa có nói, dưa chín tự rơi, nếu dựa vào cái kia mà nói thì là từ trong bụng nứt ra một cái lỗ thủng, sau đó chui ra ngoài."
Đường Tam Tạng cũng nằm bất động ở trên giường, chuyện bất ngờ xảy ra như một đạo sấm sét đánh thẳng xuống, chấn động tinh thần, dù thế nào cũng không nghĩ tới hắn phải sinh con trong một ngày một đêm, nghĩ tới là đầu cũng cảm thấy choáng váng, bụng cũng không đau nữa. Như có từng dòng điện tê dại từ trong lòng trào lên, trong đầu vô thức nhớ lại chuyện lần trước bị Hồng Hài Nhi bắt đi, hắn từng gặp nữ hài xinh xắn như công chúa, hoạt bát, dễ thương, ngoan ngoãn và lễ phép.
Sa Ngộ Tịnh liền vội vàng hỏi: "Lão bà bà, ở đây các ngươi có thầy thuốc không? Ta đi tìm một phương thuốc làm sảy thai, để cho sư phụ và sư huynh ta uống vào."
Lão bà lắc đầu cảm thán nói: "Thuốc sảy thai cũng không được! Tử Mẫu Hà là sông thánh của quốc gia chúng ta, đừng nói là thuốc sảy thai, cho dù là ngã va chạm mạnh cũng không mảy may làm tổn hại thai nhi được, cho nên các ngươi vẫn là chờ sinh con ra đi."
Một vị phụ nhân bên cạnh nhắc nhở nói rằng: "Mẫu thân, ngươi đã quên Lạc Thai Tuyền rồi sao?"
Lão bà bà sửng sốt, than thở nói: "Lạc Thai Tuyền đương nhiên là cực tốt, chẳng qua là xin lấy nước suối rất trắc trở, không nói cũng được."
Tôn Ngộ Không vội vàng hiếu kỳ hỏi: "Lạc Thai Tuyền mà các ngươi nói là cái gì?"
Phụ nhân giải thích nói: "Chỗ chúng ta có núi Giải Dương Sơn, trên núi có một Phá Nhi Động, trong hang có Lạc Thai Tuyền.
Chỉ cần uống một miếng nước suối là có thể phá bỏ thai khí.
Tương truyền cực kỳ lâu trước đây, những nữ tử trong nước chúng ta nếu lỡ uống phải nước Tử Mẫu Hà thì cũng có thể uống nước suối Lạc Thai Tuyền, tự nhiên sẽ hóa giải được thai khí. Thế nhưng bây giờ không lấy nước được nữa."