Tôn Ngộ Không có chút kinh ngạc nói: "Mệnh lệnh của Câu Trần Cung?"
"Đúng vậy! Canh phòng Lạc Thai Tuyền là nhiệm vụ do Câu Trần Đế Cung ban bố, mỗi một trăm năm đổi hai người thiên binh hạ giới canh giữ, đơn giản không được đem nước suối cho bách tính của Nữ Nhi Quốc."
"Tại sao? Lạc Thai Tuyền này hẳn là đối với Câu Trần Cung không có chút tác dụng nào? Lẽ nào Câu Trần Đại Đế còn muốn tham lam một chút tiền tài này của thế gian phải không?"
"Những điều này tiểu thần cũng không biết, chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi."
Hai tên thiên binh cung kính đứng ở trước mặt của Tôn Ngộ Không nói.
Tôn Ngộ Không nhìn Lạc Thai Tuyền một chút, nhãn thần lóe lên hai cái, có chút kỳ quái, chuyện lão bà bà kia nói chắc chắn không phải là sự thật, lẽ nào nàng muốn lừa gạt lão Tôn ta? Hắn nói tiếp: "Nếu như lão Tôn ta muốn lấy nước Lạc Thai Tuyền này thì sao?"
Một vị thiên binh cung kính nói rằng: "Đương nhiên có thể."
Tôn Ngộ Không nhảy hai cái đến trước Lạc Thai Tuyền, đưa tay rút một sợi lông, thổi một hơi thở nói rằng: "Biến đổi." Lông tơi nhanh chóng biến thành một cái bầu nước, hắn múc một chén nước bay lên trời.
Lúc này hai người thiên binh mới cung kính đứng dậy.
Một vị thiên binh thở dài, cảm thán nói rằng: "Chúng ta ở chỗ này vậy mà lại có thể gặp được Thiên Thần Tư Pháp, đây là cái vận khí gì chứ?"
"Này, đó là Tôn Ngộ Không, hắn đang bảo vệ Đường Tam Tạng đi Tây Thiên thỉnh kinh, đi ngang qua nơi này chúng ta không kỳ quái."
"Hắn chính là Tề Thiên Đại Thánh? Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy." Ánh mắt vị thiên binh này sáng lên, tò mò hỏi rằng: "Tôn Ngộ Không tới lấy Lạc Thai Tuyền, ngươi nói có phải là trong bọn hắn có người uống nước sông Tử Mẫu Tuyền hay không?"
Tên còn lại vuốt cằm, như có điều suy nghĩ nói: "Rất có khả năng."
Loại chuyện này không liên quan gì đến bọn họ, bọn họ chỉ cần bảo vệ Lạc Thai Tuyền thật tốt là được rồi, một trăm năm rất nhanh trôi qua.
...
Trước quán rượu, một đạo kim quang bay vụt qua, rơi xuống trước cửa.
Tôn Ngộ Không bưng bầu nước chạy vào, cười ha ha kêu lên: "Tiểu hòa thượng, Bát Giới, lão Tôn lấy được nước Lạc Thai Tuyền trở về rồi đây."
Mấy nữ nhân đứng đối diện cười, chuyện khó khăn nhất đã xong, Đường Tam Tạng đã chặt đứt được thân tình, hoàn thành phật tâm.
Tôn Ngộ Không nhảy đến bên giường, đem bầu nước đưa cho Đường Tam Tạng, vừa cười vừa nói: "Tiểu hòa thượng, mau uống Lạc Thai Tuyền đi."
Đường Tam Tạng đưa tay nhận lấy bầu nước, đau tới mức sắc mặt trắng bệch, đưa bầu nước tới bên mép miệng định uống, nhưng lúc này hình ảnh một cô bé trong đầu càng lúc càng rõ ràng, cô bé mỉm cười với hắn, giang tay chạy về phía hắn, muốn hắn ôm.
Đột nhiên trên đỉnh đầu tiểu nữ hài xuất hiện một thanh đại đao, đại đao rớt xuống máu bắn tung tóe.
"Không được." Đường Tam Tạng kinh hô một tiếng, bầu nước trong tay nhất thời rơi xuống đất.
Ba ~ Bầu nước rơi trên mặt đất, Lạc Thai Tuyền đổ đầy đất.
Tất cả mọi người trong phòng đều ngẩng ra, đây là tình huống gì?
Mấy nữ nhân cũng nhìn về phía Đường Tam Tạng, biến hóa bất ngờ này cũng vượt ra khỏi dự liệu của các nàng, khóe mắt nhảy loạn một trận, nam nhân bình thường không phải là đều không chờ được gấp gáp uống Lạc Thai Tuyền sao? Tại sao Đường Tam Tạng lại quăng đi?
"Ê tiểu hòa thượng, ngươi đang làm cái gì vậy? Nước này chính là lão Tôn ta trăm cay nghìn đắng mới có thể lấy được đó." Tôn Ngộ Không bất mãn kêu lên.
Đường Tam Tạng ôm bụng, thống khổ nói rằng: "Ngộ Không, vi sư nghĩ rồi, người xuất gia lấy từ bi làm đầu, có nhiều giới luật, trong đó ác nhất là sát sinh.
Nếu như đứa bé đã tới trong bụng vi sư cũng coi như là có duyên với ta, vi sư sao có thể lấy tính mạng đứa bé được?"
"Này~" Tôn Ngộ Không vò đầu bứt tai, thông suốt nói: "Tiên đạo đắt sinh, vô lượng độ nhân, nói như ngươi thật ra cũng có đạo lý."
Trư Bát Giới thống khổ la lên: "Sư phụ, người không muốn uống thì để cho ta uống chứ! Làm sao có thể hất đi như vậy? Lão Trư ta đau chết đi được, lão Trư cũng không muốn sinh cục cưng heo đâu."
Tôn Ngộ Không còn chưa sốt ruột, lão bà bà và ba người phụ nhân đã nóng nảy.
Lão bà bà sốt ruột nói: "Trưởng lão, ngài phải suy nghĩ kĩ đi! Từ cổ chí kim chưa từng nghe chuyện nam nhân sinh con, nếu như có chuyện không hay xảy ra vậy thì phải như thế nào cho phải?"
"Đúng vậy! Trưởng lão ngài còn là đánh hài tử xuống!"
"Trưởng lão, nếu xảy ra nguy hiểm nên làm thế nào đây?"
Tôn Ngộ Không liên tục phất tay, xua đuổi nói: "Đi đi đi~ Đi qua chỗ khác chơi, ta chính là một người đỡ đẻ, yên tâm lão Tôn có bản lĩnh đó.
Tiểu hòa thượng ngươi yên tâm, lão Tôn đi Thiên Đình một chuyến, mời thần y xuống đây.
Đường Tam Tạng hữu khí vô lực nói: "Ngộ Không, đa tạ ngươi."
"Ai ui ~ Hầu ca, huynh trước tiên đi lấy Lạc Thai Tuyền về giúp ta đi! Ta cũng không muốn sinh con."
Trong lòng Đường Tam Tạng khẽ động, nam nhân sinh con có thể nói là lần đầu nhìn thấy trong tam giới, loại chuyện này làm sao có thể để cho một mình hắn chịu được chứ, dù như thế nào đi nữa cũng phải kéo theo một người gánh chịu cùng hắn.
Đường Tam Tạng nhất thời nghiêm túc nói: "Tám Giới Nhà Phật, một là sát sinh, hai là trộm cắp, ba là tà dâm, bốn là nói dối, năm là uống rượu, sáu là xa hoa, bảy là nằm trên giường cao, tám là ăn không đúng lúc.
Bát Giới, lúc trước vi sư cho ngươi những pháp hiệu này, chính là mong muốn ngươi có thể tuân thủ nghiêm ngặt tám điều giới luật, trở thành một đệ tử nhà Phật chân chính.
Thế nhưng bây giờ ngươi lại muốn giết chết một sinh mệnh vô tội, còn là nữ nhi của mình, vi sư rất đau lòng!
Hành động như vậy không khác gì những tên ma quỷ, Phật môn ta không tha cho người tàn nhẫn như ngươi."
"Ai ui ~ Sư phụ ta ơi! Ngươi đây không phải là đang làm khó lão Trư ta sao? Tam giới nào có chuyện nam nhân sinh hài tử chứ?"
"Ngươi là heo!"
"Heo cũng không có."
Tôn Ngộ Không cười ha ha nói: "Lão Tôn ta ngược lại cảm thấy tiểu hòa thượng nói rất có lý, tiểu hòa thượng, đầu heo, các ngươi chờ ở đây, lão Tôn đi tìm bà mụ đỡ đẻ cho các ngươi."
Tôn Ngộ Không dạt dào sức sống đi ra phía ngoài, lòng tràn đầy vui mừng.