Thái Thượng Thánh Nhân đưa tay nhéo cái mũi nhỏ nhắn của Trư Nhị Nha, cười ha hả nói rằng: "Thật là đáng yêu, không khác với Long Cát khi còn bé."
Trong lòng Đa Bảo bỗng nhiên dâng lên một cảm giác không ổn lắm, lúc này vị lão phu nhân này đến đây, chỉ sợ cũng chỉ là không có ý tốt.
Lúc này Đa Bảo mới ý thức được, hình như hắn đã tự làm ra một chuyện ngu xuẩn, mặc dù hắn có thể cáo trạng nói Bạch Cẩm vi phạm lời hứa ở Nữ Nhi Quốc ra tay gây trở ngại việc đi Tây Thiên thỉnh kinh, nhưng mà trong quá trình này chuyện hắn làm hình như cũng đắc tội một số người.
Áp Long Phu Nhân nói rằng: "Thái Thương, lần này ta đến đây là để cáo trạng."
"Sao? Ngươi muốn cáo trạng ai?"
"Cháu dâu kia của chúng ta mang theo đứa bé này lên trời khóc lóc kể lể, cầu ta cứu mạng, nói là có người muốn mưu hại hài tử của bọn họ.
Cháu dâu ở trong Đâu Suất Cung đau khổ lau nước mắt, vô cùng ủy khuất, ta cũng lo lắng không ngớt, lúc này mới mang theo hài tử đến Đại Xích Thiên muốn ngươi làm chủ cho đứa trẻ này."
Trên đầu Như Lai Phật Tổ tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh, liền vội vàng nói: "Khởi bẩm phu nhân, đây là hiểu lầm, Phật môn ta cũng không có ý mưu hại hài tử của bọn họ."
Bạch Cẩm bên cạnh cũng kêu lên: "Đúng vậy, đây là hiểu lầm, ta có thể làm chứng Phật Giáo tuyệt đối không có ý định mưu hại mấy đứa trẻ, Phật Đà Bồ Tát của Phật Giáo đại từ đại bi, làm sao có thể làm ra chuyện mưu sát trẻ con được? Bọn họ muốn hại rõ ràng là thai nhi còn chưa ra đời mà."
Áp Long Phu Nhân nhất thời giận dữ quát lớn: "Các ngươi thậm chí cả thai nhi cũng hạ thủ được, các ngươi tu Phật cái gì?"
"Không phải là một thai nhi sao? Có cái gì không thể hạ thủ? Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.
Hơn nữa, chuyện Phật Giáo phải làm chỉ là bắt bọn họ lại, sau đó khuyên bảo bọn họ tự nguyện nạo thai mà thôi, có liên quan gì đến Phật Giáo đâu?"
Như Lai Phật Tổ phẫn nộ quát: "Bạch Cẩm, ngươi câm miệng lại, ngưng nói."
Bạch Cẩm có chút ủy khuất nói: "Sư huynh, ta đang giúp ngươi mà!"
"Ngươi đó là đang giúp ta sao? Rõ ràng là muốn hại ta."
Như Lai Phật Tổ vội vã giải thích nói: "Phu nhân, ngài nghe ta giải thích, người tiểu tăng muốn nhằm vào là Đường Tam Tạng, cũng không có ý định mưu hại Thiên Bồng Nguyên Soái, xin phu nhân minh giám."
Sắc mặt Áp Long Phu Nhân khó coi, mở miệng nói: "Nói cách khác, ngươi thừa nhận ngươi muốn mưu hại thai nhi?"
Như Lai Phật Tổ liên tục lắc đầu vội vã nói: "Không, không, bần tăng chỉ muốn cùng Đường Tam Tạng bàn luận một chút mà thôi, tuyệt đối không có tính toán hắn."
Bạch Cẩm ở bên cạnh yếu ớt nói: "Người xuất gia không nói dối."
Như Lai Phật Tổ nhìn cũng không nhìn Bạch Cẩm một cái, chưa từng thấy qua người đê tiện vô sỉ như vậy, diệt ta không chết không ngừng.
Áp Long Phu Nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ đứa bé trong lòng, căm tức nói rằng: "Thái Thượng, ngươi nhất định phải trả cho đứa bé này một công đạo, nếu không ngày hôm nay ta sẽ không đi."
"Được được ~" Thái Thượng Thánh Nhân mỉm cười gật đầu, sau đó nhìn về phía Chuẩn Đề Thánh Nhân, nói rằng: "Đạo hữu, tình huống bây giờ ngươi cũng thấy đó, Đa Bảo Như Lai mưu đồ làm hại vãn bối của bần đạo, ngươi nghĩ nên xử trí thế nào?"
Chuẩn Đề mỉm cười, nói: "Phật Giáo từ bi, Như Lai Phật Tổ làm như vậy, là bởi vì hắn lo lắng hiệu quả thần kỳ của nước suối của Nữ Nhi Quốc truyền ra, sẽ khiến cho tu sĩ tam giới tranh nhau cướp đoạt, làm cho con cháu thần tiên tăng nhiều, khiến tam giới đại loạn.
Tuy làm việc không có chừng mực, nhưng cũng vì lòng tốt. Theo ta thấy, chỉ phạt nhẹ một chút là được."
Thái Thượng Lão Quân cười ha hả nói: "Nếu đạo hữu đã nói chỉ phạt nhẹ một chút, thì ta đây cũng không không phạt quá nặng. Làm phiền Đa Bảo Phật Tổ đi Bắc Minh Chi Hải lấy về mười trái Hắc Huyền Quả, để hậu sinh tiểu bối này của ta bồi bổ thân thể.
Đa Bảo Phật Tổ, ngươi nghĩ sao?"
Đa Bảo Như Lai trong lòng thả lỏng, Bắc Minh Chi Hải là đạo tràng của Côn Bằng Yêu Sư. Mà Phật Giáo và Yêu tộc là đồng minh. Đại khái có lẽ vẫn còn là đồng minh!
Cho dù không phải đồng minh, thì đi vào lấy mười trái Hắc Huyền Quả cũng không khó. Quả nhiên chỉ là phạt nhỏ một chút, chắp tay trước ngực mừng rỡ nói: "Đa tạ Đạo Tổ từ bi."
Chuẩn Đề giáo chủ ho khan hai tiếng. Thái Thượng Thánh Nhân và Nữ Oa nương nương cùng nhìn sang.
Chuẩn Đề giáo chủ vừa cười vừa nói: "Trà ngon, thật sự là trà ngon."
Bạch Cẩm nhìn Đa Bảo Như Lai một cách quỷ dị. Tiểu huynh đệ có phải ngươi chưa hiểu rõ tình huống đúng không, hai loại đồ vật này là thứ dễ lấy lắm sao? Còn trân quý hơn cả bàn đào nữa.
Đa Bảo Như Lai trợn mắt nhìn Bạch Cẩm, có hơi không cam lòng. Lần này vốn muốn Bạch Cẩm mất mặt. Nhưng không ngờ, vậy mà lại khiến cho chính mình chịu hết hình phạt này đến hình phạt khác. Nếu ta không được dễ chịu, ngươi cũng đừng mơ dễ dàng thoát ra.
Đa Bảo không nhịn được la lên, nói: "Đệ tử muốn báo cáo một ngươi."
"Ngươi muốn báo cáo ai?"
Như Lai Phật Tổ thò tay chỉ vào Bạch Cẩm, nói: "Ta muốn báo cáo hắn, Câu Trần Đại Đế của Thiên Đình."
Bạch Cẩm lập tức kinh ngạc nói: "Ngươi muốn báo cáo ta? Báo cáo ta cái gì? Ta có làm gì đâu...!"