"Hiện tại ngươi tích lũy được bao nhiêu kim tiền?"
"Ba mươi ngàn vạn Công Đức Kim Tiền, bốn trăm năm mươi ngàn vạn Huyền Hoàng Kim Tiền."
Bạch Cẩm hơi ngạc nhiên: "Nhiều như vậy kia à?"
Địa Tạng Vương Bồ Tát nhăn mặt, giọng điệu bất đắc dĩ: "Ta hết cách rồi! Đám Phật Đà Bồ Tát kia của Phật Giáo cứ nhất quyết dúi tiền cho ta, ta không nhận cũng không được, không nhận tức là coi thường bọn hắn. Nghe nói có một số Phật Đà thế chấp cung điện của mình vay tiền để xoay sở tiền nong.
Lão sư, nếu chân tướng bại lộ thì bọn hắn sẽ giết ta mất."
Bạch Cẩm cũng kinh ngạc, không ngờ phi vụ lừa gạt tài chính đầu tiên ở hồng hoang lại có hiệu quả tốt như vậy.
"Trước đây ngươi nhờ ta nghĩ cách chẳng phải đã nghĩ đến kết quả này sao?"
Địa Tạng Vương Bồ Tát nhăn mặt nói: "Phật Giáo bất công, đối xử hà khắc với ta. Ta chỉ muốn lừa một khoản tiền để đền bù thiệt hại của mình, đồng thời cho Như Lai Phật Tổ đẹp mặt mà thôi. Ta cứ tưởng mình có thể gánh chịu hậu quả.
Nhưng ai dè sau này sự việc ngày càng vượt khỏi dự liệu của ta, tiền tài càng lúc càng nhiều, ta không giữ nổi!
Số tiền tài này tựa như một cái lò luyện bao vây ta ở trong, có thể luyện ta thành bã bất cứ lúc nào.
Lão sư, ngươi nhất định phải cứu ta!"
Bạch Cẩm ngẫm nghĩ giây lát rồi chân thành nói: "Địa Tạng, trong số các Phật Đà Bồ Tát của Phật Giáo, người ta coi trọng nhất là ngươi."
"Ừm." Địa Tạng Vương gật đầu như giã tỏi, nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt mong đợi: "Cho nên ngài sẽ cứu ta đúng không!"
"Thôi vậy, nếu ngươi không gánh vác nổi thì đến Thiên Đình đi!
Cho dù liều mạng đắc tội Phật Giáo, đối địch với hàng nghìn hàng vạn Phật Đà, vi sư cũng nhất định sẽ che chở cho ngươi."
"Đến Thiên Đình?" Trong lúc nhất thời Địa Tạng Vương Bồ Tát do dự không quyết.
"Sau khi ngươi đến Thiên Đình, có số tiền tài này, ta có thể giúp ngươi mua một thần vị nhàn nhã, ngươi muốn làm gì thì làm, muốn phóng khoáng thế nào thì phóng khoáng thế ấy. Trên người có mấy chục ngàn vạn, cần gì phải nhốt mình ở Âm Sơn chịu tội?"
Địa Tạng Vương Bồ Tát hơi động lòng. Vào thời kỳ Vu Yêu thuở trước, vì khí vận của Tây Giáo, mình tuân mệnh tọa trấn Âm Sơn dưới Địa Phủ, độ hóa vong hồn. Lúc đó sư tôn nói tọa trấn ba vạn năm là được.
Nhưng hết ba vạn năm này lại tới ba vạn năm khác, lần tọa trấn này kéo dài suốt hai lượng kiếp, biết bao nhiêu năm tháng trôi qua, chẳng biết khi nào kết thúc, thậm chí đến vô lượng lượng kiếp cũng không thể ra ngoài. Bây giờ mình có tiền rồi, cần gì phải chịu khổ nữa?
Nhưng vừa nghĩ tới ân sư, Địa Tạng Vương lập tức do dự, vội vàng xua tay liên tục: "Lão sư, không được đâu, sao đệ tử có thể phản bội ân sư? Ngài đừng nhắc lại chuyện này nữa."
"Ngươi không muốn đến Thiên Đình thì chỉ có thể trấn thủ trong Âm Sơn. Chỉ cần ngươi vẫn ở Địa Phủ thì Phật Giáo không dám làm càn, bởi vì đó là địa bàn của Bình Tâm nương nương."
Địa Tạng Vương Bồ Tát trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Đa tạ lão sư chỉ điểm, đệ tử đã biết phải làm thế nào."
Bạch Cẩm nảy ra một ý, bèn nói: "Địa Tạng, ta còn có một việc muốn nhờ ngươi."
"Lão sư cứ sai bảo!"
"Phiền ngươi vận dụng thế lực của mình ở Phật Giáo để dò xét giúp ta xem Phật Giáo có kế hoạch nhằm vào Dương Thiền công chúa hay không."
Bạch Cẩm vẫn loáng thoáng không yên tâm về chuyện của Dương Thiền, đặc biệt là lão đạo xem bói mà Dương Thiền nhắc tới quá kỳ lạ. Mặc dù hiện tại vẫn chưa biết kẻ nào đang tính kế, nhưng Phật Giáo rất khả nghi. Bởi vì Nhân Quả đại đạo là pháp môn chứng đạo của vị sư thúc phương Tây kia.
Địa Tạng Vương Bồ Tát tò mò hỏi: "Lão sư, Dương Thiền công chúa bị làm sao?"
"Ta không thể nói rõ với ngươi, nhưng phải phiền ngươi đi dò xét."
"Được, ta sẽ dò xét. Hiện tại có rất nhiều đệ tử Phật Giáo nghe lời ta." Địa Tạng Vương Bồ Tát bừng bừng khí thế đi ra ngoài, thân ảnh lóe lên mấy lần rồi biến mất không còn tăm hơi.
Thạch Cơ và Cô Lương từ bên ngoài đi tới.
Cô Lương tò mò hỏi: "Sư huynh, Địa Tạng Vương Bồ Tát đến làm gì?"
Bạch Cẩm cười khẽ: "Có khả năng Thiên Đình chúng ta sắp có một vị Phật Đà gia nhập."
Nét mặt Thạch Cơ hơi thay đổi, nàng hỏi ngay: "Sư huynh, Địa Tạng Vương Bồ Tát sắp gia nhập Thiên Đình chúng ta sao?"
Bạch Cẩm mỉm cười gật đầu: "Thạch Cơ, ngươi đi thông báo cho Ngọc Hoàng... Mà thôi, sau này ta tự nói thì hơn! Tạm thời phải giữ bí mật chuyện này kẻo phát sinh sự cố."
Cô Lương và Thạch Cơ gật đầu lia lịa, nhất định phải giữ bí mật! E là Như Lai Phật Tổ sẽ tức chết.
"Thạch Cơ sư muội, ngươi đến Tư Pháp Thần Điện mời Triệu Công Minh của đại đội chấp pháp đến đây, ta có việc muốn nói với hắn."
"Vâng!" Thạch Cơ xoay người đi ra ngoài.
"Sư tỷ chờ ta với, ta cũng muốn đi."